Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 8


4 tháng

trướctiếp

Tôi nhìn cô hầu đã làm đổ trà lên Leah.

Cô ấy quỳ gối và run rẩy.

“Tôi xin lỗi, phu nhân, làm ơn, chỉ là đòn roi thôi cũng được…”

Một lần nữa, mọi người bắt đầu nhìn tôi với cái nhìn tồi tệ.

"Thực ra, mình có hơi tức giận vì Leah bị thương."

Nếu tôi bị thương thì tôi có thể chịu đựng được.

Và tất nhiên, tôi không có ý đánh cô ta vì việc này.

"Vì đang ở trước mặt Leah nên phải quyết định thật cẩn thận."

Tôi vừa quyết định rằng tôi sẽ trở thành một người mẹ tốt. Mục đích là để tránh bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng xấu đến việc học của con bé, càng nhiều càng tốt.

Tôi thì thầm vào tai con gái mình.

“Leah, con muốn làm gì với người hầu đã làm con bị thương?”

Sau đó, Leah thì thầm vào tai tôi.

“Um… con chỉ mong rằng mẹ không đánh người giúp việc đó.”

Ngay cả con bé cũng biết những gì tôi đã làm với người hầu.

Khi nghe một đứa trẻ 5 tuổi nói như vậy, tôi đã rất xấu hổ.

"Con có ghét mẹ vì mẹ là một người mẹ tồi không?"

Leah lắc đầu.

“Không ạ, nhưng con không thích việc những người hầu nhìn mẹ với ánh mắt không tốt. Con muốn mọi người đều nghĩ rằng mẹ là một người xinh đẹp tuyệt vời.”

... Ôi trời ơi, con gái tôi dễ thương quá. Sao con bé có thể nói chuyện dễ nghe như vậy?

Cuối cùng, tôi tiếp tục hôn vào má con bé.

“Vậy chúng ta cùng nghĩ thử xem. Ta nên làm gì đây?”

Leah liếm đôi môi nhỏ của mình và nói.

“Ừm, để cô ấy làm người hầu riêng của con thì sao ạ?”

Đó là một câu trả lời bất ngờ. Tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Tại sao con lại nghĩ như vậy?”

“Hiện giờ con không thể sử dụng tay phải và con cần được giúp đỡ.”

Leah nhìn bàn tay đang bị băng bó của mình.

“Người giúp việc đó sẽ đau lòng khi nhìn thấy con vật vã vì vết thương này chứ?”

Rõ ràng, Leah muốn nói về "cảm giác tội lỗi".

“Con không vui khi thấy người khác bị trừng phạt vì con à?”

“Vâng, đúng vậy ạ! Con cảm thấy có lỗi khi thấy ai đó bị thương vì con.”

“Mẹ hiểu rồi.”

Tôi rất cảm động.

"Làm sao mà một đứa trẻ 5 tuổi có thể có một trái tim sâu sắc đến vậy?"

Rõ ràng tâm hồn thuần khiết ấy không hề giống tôi và Rupert.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi xoa đầu con bé.

"Có ổn không khi làm theo những gì Leah nói? Hay sẽ tốt hơn nếu sa thải cô ta?"

Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu nghe theo lòng tốt của Leah.

“Được, cứ làm theo lời con nói đi.”

Nói xong, tôi đặt Leah xuống và đứng dậy.

Khi tôi đến gần, cô hầu mới đến quỳ gối và run rẩy.

“Ngươi tên gì?”

“Jenna, là Jenna ạ…”

“Được rồi, Jenna. Ngươi có biết mình đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng không?”

“Vâng, vâng ạ… Tôi xin lỗi…”

Không giống như nơi tôi từng sống, nơi này dựa vào địa vị. Tôi không nên nghiêm khắc đến mức bị coi là xấu xa, nhưng cũng không thể quá mềm yếu để bị những người có địa vị thấp khinh thường.

Tôi cố tình đe dọa Jenna.

“Nếu làm theo luật, ngươi sẽ không thể thoát tội.”

“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân!”

“Nhưng ý của cô con gái ngọt ngào đáng yêu của ta khác với ý của ta. Vì vậy, lần này ta quyết định nghe theo lời con bé.”

“Hãy chăm sóc Leah cho đến khi tay của con bé được chữa lành.”

Trước sự trừng phạt nhẹ hơn dự kiến, vẻ mặt của cô hầu gái tươi sáng hơn một chút.

Tôi nghiêm nghị.

“Câu trả lời của cô.”

“Vâng vâng! Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân!”

“Lần này là trường hợp đặc biệt. Ngươi không có cơ hội thứ hai đâu. Nhớ kĩ, đối xử với Leah một cách chân thành nhất.”

Nếu tôi tuyên bố điều này trước mặt người làm, mọi người sẽ cố lấy lòng Leah nhiều hơn trong tương lai.

Khi trà đổ, tôi nhớ là những người giúp việc đã chạy đến chỗ tôi trước.

Leah hẳn đã buồn biết bao khi thấy những người lớn cư xử như vậy.

Jenna gật đầu lia lịa.

“Vâng, vâng ạ! Tôi sẽ cố hết sức mình để phục vụ tiểu thư!”

Vì đây là hình phạt nhẹ nhàng cho những gì cô ấy đã gây ra, cho nên tôi cũng không quên lời cảnh báo cuối cùng.

“Lần sau, nếu còn phạm lỗi tương tự, ta sẽ có cách đuổi ngươi đi.”

Jenna vẫn cúi đầu.

“Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân. Tôi sẽ không tái phạm nữa.”

Tôi gật đầu hài lòng với câu trả lời.

Trước hết Jenna có vẻ thành tâm xin lỗi vì những gì đã làm với Leah.

"Liệu đây có phải là giải pháp đúng đắn?"

Dù sao thì, nỗi sợ hãi của những người làm đối với tôi là quá lớn. Sự thù địch của họ đủ mạnh để lan truyền những tin đồn ác ý. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Nhưng điều đó đâu có nghĩa là mình có thể sa thải tất cả mọi người?"

Tôi phải suy nghĩ thực tế hơn. Tôi không thể đuổi hết những người giúp việc không thích tôi. Nếu vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ấn tượng tốt về bản thân.

"Đây là cơ hội tốt để cải thiện hình ảnh của mình."

Những người giúp việc mới đến chỉ mới nghe tin đồn của tôi chứ chưa thực sự chứng kiến ​​những việc làm xấu xa của tôi.

Vì vậy, nếu hình ảnh tiêu cực của tôi trong mắt những người giúp việc được xoa dịu nhờ sự cố này thì cũng không quá tệ.

Sau đó, tôi chuyển sự chú ý của mình sang đứa trẻ đang ngồi yên lặng như búp bê.

“Leah, thật tiếc quá, nhưng mẹ nghĩ thời gian uống trà đã kết thúc rồi.”

Biểu cảm của con bé trở nên bi quan đến rõ rệt.

“...Con hiểu rồi, mama.”

Tôi cười.

“Thay vào đó, sao con không cùng chơi với mẹ? Con có thể vẽ tặng mẹ một chú cún không?”

Sau đó, vẻ mặt của Leah tươi sáng, trong trẻo như bầu trời xanh.

“Vâng ạ!”

"Dễ thương quá đi!"

Nhìn thấy nụ cười của Leah, tôi lại ôm chặt lấy con bé một lần nữa.

Đứa trẻ đáng yêu này là con gái của tôi.

Tôi muốn xóa bỏ quá khứ mà tôi đã thờ ơ với đứa trẻ này cho đến tận bây giờ.

Tôi đã hạ quyết tâm khi dụi vào má Leah.

Tôi phải ngăn chặn tương lai khủng khiếp mà khi đó con gái tôi sẽ bị giết.

Cần chủ động tìm cách để tồn tại.

"Lựa chọn nào mới là con đường đúng đắn đây?"

Chỉ còn chưa đầy ba tuần nữa là đến ngày tôi và Leah bị sát hại, và tôi đã rơi vào những rắc rối như vậy.

***

Gần đây, những người làm trong dinh thự nhà Ainel khá ồn ào

Nguyên nhân ko ai khác chính là từ phu nhân của họ, "Noel Ainel".

“Chủ nhân đã thay đổi rồi. Có phải vùng đất mà chủ nhân đầu tư có rất nhiều vàng bạc châu báu?”

“Người thậm chí còn tha thứ cho Jenna dù cô ta đã làm đổ trà lên người tiểu thư Leah.”

“Vậy sao? Từ những gì tôi nghe được thì…”

Cô hầu Jenna yên lặng lắng nghe rồi gật đầu.

“Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên.”

“Cô là người cực kì may mắn đấy.”

“Là người mới, dù chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của phu nhân và nghe những lời đồn đại từ các tiền bối, chúng tôi đã thấy sợ rồi. Nhưng phu nhân hôm đó khác hoàn toàn với những lời đồn đại.”

Sau đó, những người hầu mới đến dinh thự cùng đợt với Jenna đã tụ tập lại với vẻ mặt phấn khích.

“Có thật không? Tôi nghe nói gương mặt của người luôn cau có và rất nhạy cảm.”

“Đúng vậy, ngay cả những người làm lâu năm cũng chưa từng thấy phu nhân cười. Và tôi còn nghe nói rằng họ thường hay bị đòn roi?”

Jenna nhún vai.

“Ừm thì, tôi chưa từng gặp chuyện như vậy. Lần trước phu nhân đã rộng lượng tha thứ cho tôi.”

“Ồ! Nói mới nhớ, có tin đồn rằng phu nhân đang ngược đãi con gái ruột của mình, Leah. Chuyện đó có thật không?”

Ngay cả Jenna cũng mạnh mẽ phủ nhận những lời đó.

“Đừng nói lung tung. Hai người đó rất thân thiết!”

 “Này, sao cô lại tức giận như vậy…”

“Bởi vì phu nhân thực sự rất yêu quý tiểu thư Leah. Tôi đã tận mắt chứng kiến.”

“Vậy thì những gì mà các tiền bối nói đều là giả?”

“Hừm…”

Sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Ôi, ngài Ordin!”

Trợ lý của Rupert, Ordin, đứng đằng sau họ với vẻ khó chịu.

“Có vẻ như các cô đã xong việc rồi nên mới có thời gian đứng đây trò chuyện nhỉ.”

Nghe những lời đó, những người giúp việc nhanh chóng giải tán.

“Tôi xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

“…”

Ordin thở dài khi nhìn những cô hầu gái chạy tán loạn như một đàn chim sẻ.

Anh ta đã nghe hết những gì họ tán gẫu với nhau.

"Phu nhân thực sự đã thay đổi."

Với suy nghĩ đó, Ordin gõ cửa phòng làm việc của Rupert.

“Mời vào.”

Vừa mở cửa, anh ta đã thấy bóng dáng bận rộn của chủ nhân.

Thời gian gần đây, Rupert rất bận rộn nhờ thành công từ khoản đầu tư của phu nhân Noel.

Tất nhiên, các quý tộc và lãnh chúa xung quanh anh luôn tìm cách hỏi làm thế nào anh lại tìm thấy tàn tích đó, cũng góp phần khiến anh thêm bận rộn.

Vài phút sau khi Ordin bước vào, Rupert thở dài và nhìn lên.

Sau đó anh ra lệnh cho người trợ lí vẫn đang đứng cầm một xấp giấy tờ.

“Ordin, đặt nó vào chỗ còn trống đi. Nếu ta không nói gì thì cứ tự nhiên mà ngồi, không cần cư xử như người xa lạ.”

“Vâng.”

“...”

Sau đó, anh ta do dự tiến về hướng Rupert. Thực ra Ordin có vài điều muốn nói liên quan đến Noel.

Anh ta không muốn hành động như những cô hầu ít nói, nhưng có quá nhiều câu hỏi anh muốn hỏi họ.

Có lẽ Rupert cũng đã nhận ra cảm xúc của Ordin, anh đặt bút xuống.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp