Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 9


4 tháng

trướctiếp

“Ngươi có gì muốn nói?”

“...Tôi có vài lời muốn nói liên quan đến Hầu tước phu nhân.”

“Có chuyện gì?”

Ordin nhìn chủ nhân của mình với một thái độ lịch sự khác thường.

“Đây có thể là điều hiển nhiên, nhưng gần đây phu nhân đã thay đổi.”

“...”

“Bên cạnh đó là tàn tích mà phu nhân tìm được lần này.”

Anh liếc nhìn đống giấy tờ bên cạnh.

“Thông tin ngài ấy cung cấp cho chúng ta là thật.”

Ordin cẩn thận nói.

“Phu nhân đã giải thích mọi thứ khá rõ ràng và tất cả đều chính xác. Nhưng ta không thể chắc chắn rằng ngài ấy chỉ đang truyền đạt lại những gì mình nghe được từ người quen.”

“...Đúng vậy.”

“Hơn nữa, trước đây tôi cũng có nói với ngài, phu nhân không có thói quen đọc sách dù chỉ là một quyển.”

“Ta biết.”

“Nếu ngài đã biết chuyện này thì tôi cho rằng ngài cũng đang nghĩ giống tôi. Phu nhân đã thay đổi quá đột ngột.”

Hai người đàn ông quá lý trí để vui mừng cho sự thật rằng có người đã thay đổi đột ngột chỉ trong một buổi sáng.

“…”

“Ngươi có đoán được tại sao chuyện này lại xảy ra không?”

“Chà…”

Nghĩ về những lời nói từ cấp dưới của mình, Rupert ngồi lún sâu xuống ghế.

Anh nhớ lại lời của vợ mình.

[Em chỉ muốn thân thiết với chàng hơn một chút.]

Ngay lập tức, anh cau mày.

“Đó chỉ là một lời nói dối.”

Có lẽ vào lần đầu anh gặp Noel, anh đã có một chút cảm tình với cô.

Đó là vì đôi mắt xanh lục đầy sức sống của cô đã gợi nhắc anh về quá khứ của mình.

Giống như người phụ nữ đã cứu anh khỏi cái chết khi anh còn nhỏ. 

“Đó rõ ràng là ảo giác, nhưng-”

Từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến tận bây giờ, Noel đã từng chút một phá vỡ những mong đợi của anh.

Họ càng dành nhiều thời gian cho nhau, mối quan hệ của họ ngày càng rạn nứt. 

Giờ Rupert chẳng còn mong đợi gì ở Noel nữa.

Mối quan hệ của họ giờ chỉ toàn là sự thù địch và thờ ơ. 

Không ai có thể thay đổi chỉ trong một buổi sáng, và chắc chắn đằng sau việc này có ẩn ý gì đó.

“Hay có người đang nhắm mục tiêu vào Hầu tước và lợi dụng cô ta?”

Có thể là cặp cha mẹ quỷ quyệt của Noel đang lên kế hoạch gì đó.

“Vấn đề là mình không thể đoán được lý do.”

“Ngươi đang quá quan tâm đến những tin đồn vô bổ rồi. Chẳng giống ngươi chút nào, Ordin.”

Rupert phủ nhận những lời từ phụ tá của mình.

“Noel Ainel không hề thay đổi hay có gì khác với trước đây, sự thông minh và niềm thương xót ấy của cô ta chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là-“

“Việc cô ta thành công trong khoản đầu tư này và đưa ra các thông tin chính xác chỉ là do may mắn.”

Rupert thì thầm rồi cầm bút lên lần nữa.

“Sau vài ngày thì cô ta sẽ lại quay về như cũ thôi.”

“Nếu chỉ đơn giản là ý thích bất chợt thì không sao, nhưng nếu đó là một trò lừa gạt thì?”

“Vậy thì khi đó câu trả lời sẽ dễ dàng và đơn giản hơn.”

Anh lạnh lùng nói.

“Ta sẽ ném cô ta ra ngoài, vậy là đủ rồi.”

Ngay cả Ordin cũng dừng lại trước giọng điệu lạnh lùng của vị Hầu tước.

“...”

“Giờ ta không cần sự giúp đỡ từ cha mẹ cô ta nữa và sức chịu đựng của ta cũng có giới hạn. Nếu Noel Ainel quá giới hạn, hãy đuổi cô ta đi.”

Đó là những lời nói quá lạnh lùng đối với vợ của mình.

Tuy nhiên, Ordin biết chủ nhân của anh là một người dám làm như vậy.

Bất cứ ai từng gặp Rupert trên chiến trường cũng đều nghĩ như thế.

“Thật tốt nếu không bận tâm đến thứ sắp sửa bị loại bỏ.”

Ordin ghét Noel. Cô là người phụ nữ ngu ngốc và nông cạn.

Cha mẹ cô thậm chí còn tệ hơn.

Không lâu sau, anh cúi đầu.

“Vâng, thưa Hầu tước.”

Nhìn vị thư kí rời khỏi phòng làm việc khiến Rupert phải suy nghĩ về tình huống đầy mâu thuẫn kia.

Bây giờ cô muốn thân thiết với anh?

“Không thể nào là thật được.”

Noel là người phụ nữ không bao giờ có thể làm bạn. 

Với suy nghĩ đó, Rupert nhìn ra cửa sổ.

Leah và Noel đang chơi trốn tìm trong khu vườn ở tầng một.

Đó là cảnh tượng anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Anh nghe thấy tiếng cười trong trẻo vọng lên đến thư phòng.

Trước khung cảnh này, Rupert lặp lại những suy nghĩ của mình. 

Không bao giờ!

“Cô ta không thể thay đổi đến như vậy.”

Trong cái cuộc sống chết tiệt này, bạn không nên đặt kỳ vọng vào bất cứ ai.

***

Tôi đã phần nào hiểu được lý do Rupert giết tôi và Leah. 

Nói một cách đơn giản, đó là do lời nguyền trên người anh.

Chồng tôi bây giờ đang phải chịu một lời nguyền khủng khiếp.

Cách mà anh bị nguyền rủa không được miêu tả chi tiết, vì vậy tôi cũng không biết gì về nó.

Tuy nhiên, nếu lời nguyền không được áp chế định kì, Rupert sẽ phải chịu sự thôi thúc muốn giết người.

“Thiết lập này cho thấy sự xui xẻo cực độ của nhân vật chính.”

Tóm lại, ngày hôm ấy Rupert giết tôi và Leah là do anh không thể kịp thời áp chế lời nguyền.

“Ngay cả khi không phải do lời nguyền thì đây cũng là một đặc điểm khiến anh ta muốn giết ai đó đến cùng.”

 Và tôi biết cách để áp chế lời nguyền này. Trong tiểu thuyết có 2 cách.

Một là buộc phải chém giết.

Và cách khác… tìm một người mà bạn yêu thương chân thành.

Nghe giống như trong một câu chuyện cổ tích vậy.

Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể phá bỏ lời nguyền.

Còn cách nữa là một phương pháp chưa được biết đến, và nó chỉ được tiết lộ ở nửa sau quyển tiểu thuyết.

Đương nhiên, Rupert hiện tại chưa biết đến cách đó.

Cho đến tận bây giờ, anh chưa từng yêu ai thật lòng.

Và đương nhiên, cách thứ hai là cách chỉ có nữ chính mới có thể thử.

“Vậy mình nên làm gì?”

Leah và tôi có thể chết bất cứ lúc nào, vì vậy đây là một vấn đề quan trọng mà tôi cần cân nhắc kĩ lưỡng.

Từ góc nhìn của tôi, Rupert trông như một quả bom nổ chậm.

Ngày mà anh không thể kiểm soát được lời nguyền do sai sót, anh sẽ tấn công tôi và Leah.

“Liệu đó có phải là cách duy nhất?”

Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi chỉ có một mình, nhưng vì còn có Leah nên thật khó để đưa ra quyết định.

“...”

Sau một hồi chìm trong đau khổ cực độ, tôi đi đến một kết luận. 

“Mình có nên tìm hiểu thêm về Rupert rồi hẵng đưa ra quyết định?”

Dù sao tôi đã nhận được một lời xin lỗi vì những gì anh đã làm vào ngày hôm đó. Ít nhất thì anh là người biết giữ lời hứa.

“Nếu không có thành kiến với mình, ắt hẳn anh ta là người rất dễ nói chuyện.” ( truyện trên app T Y T )

Nếu tôi thay đổi thái độ của mình, tôi không nghĩ rằng câu chuyện sẽ diễn ra chính xác như trong nguyên tác.

Trước khi tôi khôi phục ký ức, thái độ của “Noel Ainel” thực sự rất tệ.

Vì vậy, tôi quyết định tìm hiểu “nhân tính” của Rupert rồi sau đó lên kế hoạch cho tương lai của mình.

Lý do Rupert luôn tàn sát như một “ác quỷ” là để ngăn chặn lời nguyền.

Do vậy, tôi tự hỏi Rupert nếu không có lời nguyền sẽ là người như thế nào.Tôi muốn tìm hiểu xem liệu tôi có thể có một cuộc nói chuyện đơn thuần giữa hai người bình thường với nhau hay không.

“Thật xấu hổ khi phải tin tưởng một người có biệt danh là kẻ cuồng chiến, ác quỷ tàn bạo.”

Trong mười năm làm y tá, tôi luôn tôn trọng mạng sống của mỗi người và luôn cố gắng cho đến hiện tại. Ngoài ra, tôi rất tự hào về bản thân mình.

Nhưng Rupert - người luôn lăn lộn trên chiến trường, hoàn toàn ngược lại với tôi.

Cho dù trong thời đại này việc giết chóc quan trọng đến mức nào thì cũng không thể bỏ qua cho hành vi giết người được.

“Chỉ có nhân vật trong tiểu thuyết mới thấy bản thân mình ngầu khi giết người thôi.”

Tôi không muốn một người như vậy làm chồng mình. Thậm chí tôi còn đang có một đứa con gái nhỏ.

Vì vậy, tôi cần bằng chứng cho thấy phần nhân tính của Rupert về mặt khách quan vẫn ổn.

“Nhưng làm cách nào mới có thể thấy được điều đó?”

Gặp rắc rối, tôi cứ đi đi lại lại một lúc lâu trong phòng.

Rồi đột nhiên, ánh mắt tôi rơi vào bức ảnh trên bàn làm việc.

Đây là bức vẽ mà Leah đã đưa cho tôi.

Bức tranh không có mặt Rupert.

Tôi nghịch nó một lúc và lẩm bẩm.

“...Mình sẽ đánh giá Rupert thông qua cách anh ta đối xử với Leah.”

Ngay cả trong nguyên tác, có rất nhiều khung cảnh cho thấy tình yêu tuyệt vọng mà Rupert dành cho nữ chính.

Nhưng tiểu thuyết không đề cập đến việc liệu anh có thể là một người cha tốt hay không.

“Hãy xem xem liệu Rupert có thể là người cha tốt và chăm sóc cho Leah không.”

Ngược lại, nếu anh không có chút tình cảm nào với Leah, ngược lại còn làm tổn thương hay đe dọa con bé,

Tôi nhìn bức tranh rồi kiên quyết.

“Vậy thì mình thực sự phải chạy trốn cùng Leah.”

Tất nhiên, con người tôi cũng có nhiều khuyết điểm. Tôi không chắc mình có thể trở thành một người mẹ tốt với Leah hay không.

Nhưng tôi đã quyết tâm sẽ cố hết sức mình.

Tôi không chắc đây là cảm giác của người làm mẹ hay chỉ đơn giản là ý thức về trách nhiệm khi trưởng thành.

Chắc chắn con trẻ sẽ không muốn bị cha mẹ mình ngược đãi.

Nghĩ đến đây, tôi cất tranh của Leah vào ngăn kéo và hạ quyết tâm.

“Được, ta phải cố gắng hết sức!”

Được sống một cuộc sống không bị cha mẹ ràng buộc là quá đủ, vì tôi đang sống trong cuộc đời của người được gọi là “Noel”.

***

Sau đó, tôi chăm chú theo dõi Rupert trong ba ngày.

Tôi phát hiện ra anh không thực sự quan tâm đến Leah.

Trong cả ba ngày, anh chưa một lần đến gặp Leah. Con bé có vẻ không thoải mái với cha mình, và nếu tình cờ gặp được anh, con bé sẽ bỏ chạy với vẻ mặt khá sợ hãi.

Tôi cảm thấy hoài nghi.

“Người này có thể làm cha được sao?”

Một tên cuồng chiến chỉ có thể được chữa khỏi khi gặp nữ chính.

Tuy tôi không mong đợi quá nhiều nhưng vẫn không thể tin được.

Với suy nghĩ đó, tôi đứng trước phòng làm việc của Rupert.

Tất nhiên, tôi không tự ý đến gặp anh.

Là Rupert đã cho gọi tôi.

“Anh ghét nhìn tôi lắm cơ mà, bây giờ lại có chuyện gì vậy?”

Tôi hy vọng không có tin xấu gì và nhẹ nhàng gõ cửa.

“Hầu tước, là em.”

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vọng ra cửa.

“Mời vào.”

Khi tôi mở cửa, tôi thấy Rupert đang ngồi trên ghế ở phía đối diện. Như mọi khi, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp