Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 7


4 tháng

trướctiếp

Tay cô hầu run lên bần bật, có lẽ do quá căng thẳng.

Vì lo trà bị đổ, tôi tránh sang một bên. Người mới vốn dĩ rất dễ mắc sai lầm.

Tuy nhiên, trái với lo lắng của tôi, người giúp việc rót trà vào cốc của tôi một cách an toàn.

“Giờ tôi sẽ rót trà vào cốc cho…”

Vấn đề nảy sinh khi cô ấy rót trà vào cốc của Leah.

“Ôi không! Tôi xin lỗi!- Ối!”

Cô hầu lo lắng đến mức đánh rơi ấm trà.

Cạch!

Một tiếng động lớn vang lên và ấm trà rơi xuống sàn. Cùng lúc đó, nước trà đổ vào tay Leah.

Quá ngạc nhiên, tôi bật dậy.

“Leah!”

Những người giúp việc bối rối đến gần.

“Mama có sao không?!”

“Phu nhân, người không sao chứ!”

Tôi chợt tức giận khi thấy những người giúp việc lo lắng cho tôi trước cả Leah.

"Dù mình có đáng sợ đến mức nào thì trong tình huống này cũng nên ưu tiên con bé trước chứ!"

“Ta không sao, mọi người bình tĩnh!”

Tôi hét lên như vậy và vội vàng xem tay Leah.

“Mang nước lạnh vào đây!”

Tuy nhiên, những người giúp việc cũng tỏ ra bối rối vì bất ngờ trước tình huống đầy đột ngột này.

Đây là một tình huống khẩn cấp, nhưng tôi rất tức giận vì cách xử lí chậm chạp của họ.

"Đám người lớn các người không thể giúp được gì à!"

Cuối cùng, tôi nhặt chiếc ấm trà bị rơi lên và thật may là nó không bị vỡ. Tôi múc nước từ đài phun nước ở trước mặt rồi mang đến.

Tôi vội vàng quay trở lại, từ từ đổ nước lên tay con bé rồi lẩm bẩm.

“Ôi trời ơi, Leah, chắc con thấy đau lắm…”

Nhưng Leah không khóc.

“Con ổn ạ…”

Ngay cả những lúc như thế này, con vẫn sợ mình sẽ bị ghét bỏ sao?

Trái tim tôi như tan nát trước sự nỗ lực của đứa trẻ này.

Tôi hôn lên trán con bé và thì thầm.

“Leah, nếu bị đau thì con có thể khóc mà.”

“...”

“Mẹ sẽ không bao giờ ghét Leah vì điều đó.”

“Có thật không ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

Vừa dứt lời, nước mắt từ mắt của Leah bắt đầu chảy ra. Trái tim tôi đau nhói khi thấy con bé khóc.

Sau đó, con bé từ từ khóc.

“Oaaa, mẹ ơi…”

“Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

"Đúng là một đứa con gái xinh xắn và đáng yêu."

Tôi vỗ về đứa trẻ đang cố gắng chịu đựng cơn đau vì bỏng để được yêu thương.

***

May mắn thay, trà không quá nóng. Vết bỏng trên tay không quá nghiêm trọng.

"Tuy nhiên, vẫn có vết phồng rộp."

Có nên đi khám bỏng cấp độ hai không nhỉ? Tôi lo vết bỏng sẽ để lại sẹo.

Khi đó, bác sĩ nghe tin đã chạy đến chữa trị cho Leah.

Sợ bị điều trị, Leah gặp bác sĩ thì rụt vai lại.

“Không sao đâu.”

Tôi hôn nhẹ lên má đứa trẻ đang sợ hãi.

“Leah, con phải được chữa trị, nếu không sẽ bị ốm đó. Đừng quá lo lắng.”

“...Vâng ạ. Mama, con không sợ.”

Ôi trời, tôi thậm chí còn đang lo lắng vì con bé quá trưởng thành so với một đứa trẻ 5 tuổi.

“Xin thứ lỗi, tiểu thư Leah.”

Một bác sĩ có ngoại hình trẻ tuổi tiến lại gần. Sau đó, anh ta bắt đầu kiểm tra kỹ bàn tay của Leah.

“...”

Bác sĩ xem xét kĩ vết bỏng và thì thầm.

“Chà, tôi đoán là ta sẽ cần phải làm vỡ các vết phồng rộp.”

Leah cau mày như vừa tưởng tượng ra rằng điều đó thật đáng sợ, và tôi bất giác hỏi một câu ngoài dự đoán. 

“Tại sao?”

“Đó, đó là do…”

Có lẽ do chưa quen với việc giải thích, vị bác sĩ do dự một lúc.

“Tất nhiên là phải làm như vậy rồi.”
“Không, ta đang yêu cầu ngươi giải thích lý do chính xác.”

Giọng điệu giống như đang tranh cãi, nhưng tôi không thể giúp được gì. Việc làm vỡ các vết phồng rộp ngay lúc này không hề hợp lý.

Sau đó, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt vị bác sĩ có chút khó chịu.

Câu hỏi đặt ra là, tại sao mình phải giải thích kiến thức mà mình cho đó là tự nhiên cho một người phụ nữ không biết gì.

Dù sao phu nhân nghe cũng không hiểu.

Bác sĩ làm việc trong dinh thự sẽ có một lượng tri thức đáng kể, vì vậy không phải không có lý do khi anh ta nghĩ như vậy.

"Nếu mình nổi điên ở đây thì tin đồn về mình sẽ trở nên tồi tệ hơn."

May mắn thay, vị bác sĩ trẻ tuổi nói với giọng điệu như đang giải thích kiến thức của mình cho một phu nhân quý tộc không biết gì.

“À...Phu nhân, việc này chắc chắn sẽ rất đau, nhưng đây là điều tự nhiên. Ta cần làm vỡ các vết phồng rộp để vết bỏng nhanh chóng lành lại.”

Đó là giọng điệu xoa dịu một phụ nữ quý tộc thiếu hiểu biết.

Nhưng tôi không phải là tôi của trước kia. Khi những ký ức của kiếp trước quay trở lại, tôi cũng nhớ lại công việc của mình ở bệnh viện.

Nghĩa là tôi có kiến ​​thức y học hiện đại của riêng mình.

“Ngươi không cần phải làm vỡ các vết phồng rộp. Ngược lại, nếu sơ suất thì có thể sẽ bị nhiễm trùng.”

Các phương pháp điều trị có khác nhau đôi chút tùy thuộc vào mức độ bỏng.

Đúng là các vết phồng rộp sẽ nhanh lành. Tuy nhiên, nó cũng làm tăng nguy cơ nhiễm trùng do vi khuẩn xâm nhập vào vết thương. Vì vậy, tốt hơn hết là hiện tại không nên làm vỡ các vết phồng rộp của Leah. ( truyện trên app T Y T )

Hơn nữa, đây không phải là một thế giới mà việc khử trùng được phổ biến như thế giới ở kiếp trước.

“Nếu cứ để yên như vậy mà chữa lành thì nó sẽ không để lại sẹo.”

Vị bác sĩ có vẻ bất mãn.

“Ngươi không phải là bác sĩ của gia đình chúng ta, đúng không?”

Theo những gì tôi biết, bác sĩ của nhà Ainel là một người đàn ông lớn tuổi.

Nhưng bác sĩ trước mặt tôi lại là một người đàn ông còn rất trẻ, vậy đây là ai?

“À, bởi vì sư phụ đang đi vắng một thời gian…”

“Ồ, ra là một đệ tử.”

Nếu vậy thì đương nhiên là anh ta vẫn còn non kém về kinh nghiệm. Rõ ràng anh ta chỉ đơn giản là đang theo sát những kiến thức được học một cách chặt chẽ nhất có thể.

Khi đang cố giải quyết tình huống này một cách suôn sẻ… Tôi đã gặp rắc rối.

Rõ ràng là nếu tôi sử dụng quyền hạn của mình, những tin đồn thất thiệt sẽ lại rộ lên.

“Được, cứ làm như vậy đi. Ngươi cứ để yên các vết phồng rộp như vậy và tiếp tục theo dõi trong vài ngày. Sau đó nếu tình trạng trở nên xấu đi thì hãy chọc vỡ nó.”

Tôi mỉm cười để bản thân trông giống một quý cô khôn ngoan nhất có thể.

"Đôi khi, lý thuyết mà ngươi học được có thể không phải là câu trả lời duy nhất."

“...”

Vị bác sĩ nhìn tôi và ngây ra một lát. Có lẽ vì tâm trạng của anh ta nên những người xung quanh cũng có vẻ thất thần.

"Trên mặt mình có dính gì à?"

Trong lúc trầm ngâm, bác sĩ trẻ tuổi dường như đã quyết định không ngoan cố nữa.

Anh ta không làm vỡ các vết phồng rộp và bắt đầu băng bó vết thương cho Leah.

“Ôi, tiểu thư, nếu người cứ chạm vào vết thương như vậy thì tôi không thể nào băng bó cho người được đâu.”

Nhưng Leah vì sợ hãi và cứ co tay lại, cộng thêm sự thiếu kinh nghiệm của vị bác sĩ nên băng gạc liên tục bị bung ra.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm.

“Để ta làm cho.”

Vị bác sĩ trẻ không quen ứng phó với trẻ em.

Nếu anh ta yêu cầu một đứa trẻ 5 tuổi đang sợ hãi phải hợp tác cùng, chắc chắn sẽ không có ích gì.

“Nào, Leah. Nhìn mẹ đi.”

Con bé sau đó rời mắt khỏi vết thương và nhìn tôi.

Đôi mắt của Leah có màu hồng ngọc. Con bé có mái tóc màu vàng giống tôi và đôi mắt giống Rupert.

Tôi bắt đầu trò chuyện trong khi quấn băng.

“Leah rất thích vẽ đúng không?”

“...Đúng ạ.”

“Vậy thì Leah muốn vẽ gì nhất?”

“Ừm…”

“Nếu con chưa nghĩ ra thì mẹ thử đưa ra ví dụ nhé? Con thỏ? Con cún? Hay một con mèo?”

“A! Con rất thích chó!”

“Mẹ hiểu rồi. Mẹ cũng thích chó.”

Tôi giao tiếp bằng mắt với con bé và quấn băng một cách khéo léo.

“Ồ…”

Bác sĩ đứng bên cạnh theo dõi thao tác của tôi và thốt lên một tiếng đầy thán phục. Có cả tiếng xì xào của những người hầu.

“Phu nhân của chúng ta giỏi như vậy sao?”

“Tôi thấy kĩ năng của phu nhân còn tốt hơn bác sĩ…”

Trước những lời đó, nội tâm tôi càu nhàu.

"Tuy trước đó đã nghĩ đến, nhưng tôi nghe được hết đấy."

May mắn thay, lần này không phải là những lời nấu xói.

Tôi giả vờ như không nghe thấy và hoàn thành công việc.

“Được rồi, thế là xong!”

Leah nhìn vào tay mình và mở to mắt.

“Cái gì đây?”

Tôi hôn nhẹ lên má con bé. Đúng là dễ thương đến không chịu được!

“Nó thế nào?”

Leah mỉm cười và gật đầu.

“Không đau chút nào! Mama thật tuyệt vời!”

Ôi, thật đáng yêu.

Ấn tượng với vẻ dễ thương của Leah, tôi hôn lên má con bé một lần nữa và quay đầu về phía bác sĩ trẻ.

“Từ nay về sau, khi chữa trị cho trẻ con thì hãy làm theo cách này.”

Đôi mắt của vị bác sĩ trẻ, người nãy giờ vẫn phớt lờ tôi, sáng lên.

Anh gật đầu lia lịa.

"Vâng, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."

Sau đó, vị bác sĩ nói thêm với vẻ xấu hổ.

“Tay nghề của người còn tốt hơn so với người đã học qua hai năm như tôi. Tôi cần phải chăm chỉ rèn luyện hơn nữa.”

Thật may mắn khi vị bác sĩ trẻ này là kiểu người sẵn sàng thừa nhận những thiếu sót của mình.

"Thái độ đó rất tốt."

Bây giờ việc điều trị đã kết thúc, đã đến lúc giải quyết vấn đề cuối cùng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp