Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 3


4 tháng

trướctiếp

"...."

Tự nhiên, Rupert nhìn tôi như thể anh ta vừa nghe thấy tiếng con chó điên nào đó sủa.

Ngay lập tức, theo sau là một câu trả lời lạnh lùng.

“Ta đã nói trước rồi, ta không có ý định đưa thêm tiền cho cô để bồi thường.”

"Không phải ý đó. Em đang muốn vay tiền của chàng."

Tôi biết anh ấy sẽ phản ứng như vậy. Nhìn nhận một cách khách quan thì nghe có vẻ điên rồ.

Tuy nhiên, tôi bình tĩnh nói thêm.

 "Tất nhiên em cũng sử dụng thẻ.”

Anh ấy đáp lại với giọng điệu sắc bén.

“Cô định làm cái quái gì vậy? Cô nghĩ ta sẽ nghe theo lời cô sao? ”

"Tôi đoán vậy."

Vợ anh, người đang có mối quan hệ tồi tệ nhất với anh đột nhiên muốn mượn tiền. Tôi rất vui vì tôi đã không phải nghe thêm bất kì lời xúc phạm nào.

Nhưng tôi trơ trẽn duy trì "gương mặt thân thiện".

Đầu tiên, chúng ta hãy thúc đẩy nó!

“Nào, hãy nghe em giải thích trước, lần này em có một ý tưởng-“

"Vậy cô định làm gì?"

Lời nói của tôi đã bị cắt ngang giữa chừng. Rupert cho biết anh phát ốm và mệt mỏi vì nó.

“Ngay bây giờ, tóm tắt ý định của cô trong mười chữ. Trước khi ta đuổi cô ra ngoài vì ta không muốn nghe những điều nhảm nhí của cô”.

"..."

Sự kiên nhẫn của Rupert đối với tôi là có hạn.

"Đây không phải là cơ hội cuối cùng của mình sao?"

 Mức độ khó quá cao ngay từ đầu!

"Nếu bây giờ cô không nói, ta sẽ-"

Tôi vội vàng phun ra.

 “Em muốn đầu tư vào đất đai."

 "…Gì?"

Tôi nghĩ anh ấy sẽ không hiểu.

 "Đó là lý do tại sao em nói em sẽ giải thích."

Ngay từ đầu tôi đã không muốn sử dụng phương pháp đầu tư cực đoan này.

“Nhưng em không có thời gian.”

Tôi biết rõ khuynh hướng của Rupert. Tính cách tồi tệ của anh ta sẽ không quan tâm đến lí do và hiệu quả. Bất cứ điều gì cản trở anh đều sẽ bị loại bỏ không chút do dự.

“Sự thù địch này sẽ giết chết mình mất.”

Đương nhiên, kế hoạch chinh phục một đối thủ như anh thường sẽ không hiệu quả và không có tác dụng.

Trong trường hợp này, nên nói ra mục đích cho anh ta nghe càng nhanh càng tốt.

Tốt hơn hết là nên thể hiện sự hữu ích của mình một cách nhanh gọn và táo bạo.

"Và sau một thời gian ngắn, giá trị tồn tại của mình có thể in sâu vào tâm trí anh ta."

Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch mang lại cho anh ta khối tài sản kếch xù bằng cách cho anh ta biết vùng đất mà tiền sẽ đổ ra chỉ bằng cách khai thác nó.

“Để làm được, trước tiên cần có tiền đầu tư.”

Rupert cười.

“Cô có biết khái niệm đầu tư không?”

Kèm theo đó là một câu nói lạnh lùng.

“Thật lãng phí thời gian, ra ngoài đi.”

Tôi nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Em xin thề bằng cả danh dự của mình rằng việc này sẽ không lãng phí thời gian đâu. Xin hãy cho em một cơ hội để giải thích”.

“....”

“Nếu chỉ nghe một mình thì chàng sẽ không tin đâu. Hãy gọi Ordin, trợ lý của chàng đi.”

Anh nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ.

Phù, đây là lần đầu tiên tôi thể hiện một thái độ đầy lý trí hơn là lo lắng.

“Noel Ainel, hôm nay cô có vẻ cố chấp một cách bất thường.”

May mắn thay, thái độ này dường như đã lay chuyển phán đoán của anh ta.

“Đúng vậy, tốt hơn là nên nghe cụ thể ý định của cô.”

Sau đó, Rupert kéo một sợi dây và gọi người phục vụ.

“Cho gọi Ordin đến đây.”

Nghe đến đây, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã vượt qua được một rào cản.

***

Một lúc sau, người đàn ông trông khá lạnh lùng bước vào.

“Ngài cho gọi tôi, Hầu tước?”

Anh ta có mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt xanh.

“Ordin.”

Anh ta là trợ lý của Rupert. Tất nhiên là người đàn ông này cũng ghét tôi.

Anh ta luôn cho rằng tôi luôn thua kém chủ nhân của anh ta.

May cho tôi là anh ta không phải loại người sẽ nói dối vì tình cảm cá nhân.

“Đó là lý do vì sao ta gọi anh đến đây.”

Việc Ordin đồng ý sẽ giúp ích rất nhiều trong việc thuyết phục Rupert.

Trong khi Rupert giải thích ngắn gọn tình hình cho Ordin, tôi lôi ra một tấm bản đồ lớn ở góc phòng làm việc.

“Anh nói anh không muốn lãng phí thời gian, vì vậy chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”

Sau khi nhìn hai người đàn ông một lúc, tôi quay về nhìn tấm bản đồ.

Tốt nhất là đừng nói những điều không cần thiết. Đó là điều mà vẻ ngoài của họ đang nói lên.

“Từ đây.”

Tôi dùng ngón tay chỉ vào một khu vực trên bản đồ.

“Tôi đang nghĩ đến việc mua đất ở đây.”

Ordin khẽ nhíu mày.

“Nó rất cằn cỗi nên đây không phải là một vùng đất thích hợp để trồng trọt.”

Rupert dường như cũng biết điều đó.

“Rốt cuộc thì cô chẳng biết đầu tư là gì.”

Tôi phản bác.

“Đúng là như vậy. Vùng đất này không màu mỡ và không có con sông nào gần đó.”

Vì vậy, vùng đất này đã bị bỏ hoang và không được sử dụng trong suốt thời gian qua. Không có ai sẵn sàng mua nó.

Tuy nhiên, có thể có thứ đáng giá rất nhiều tiền dưới mảnh đất này.

"Có thể đó là một đống đổ nát chứa đầy những kho báu cổ bằng vàng?"

Chắc chắn là vậy.

Tôi đã đọc về nó trong cuốn truyện.

"Khoan, mình đã thấy nó chưa nhỉ?"

Tôi vội chữa lại sai sót của mình do sơ ý.

"Không, là mình đã đọc về nó."

“Việc sử dụng mảnh đất này như thế nào không quan trọng. Quan trọng là thứ bị chôn vùi ở đây.”

Ordin nghi ngờ hỏi.

“Có thứ gì đó đang bị chôn vùi ở đây?”

“Để trả lời câu hỏi đó thì tôi cần giải thích kỹ càng hơn, vì vậy xin đừng bỏ đi giữa chừng nhé.”

Đây là một lời cảnh báo cho Rupert.

“Chàng biết rõ hơn em mà, trong thời cổ đại có ghi chép rằng lục địa được chia thành bốn vùng đất, nhưng bây giờ đã được gộp lại.”

Đột nhiên đến giờ giảng địa lý, nhưng may mắn là Rupert không làm gián đoạn như trước.

“Trong quá khứ, mỗi vùng đất trong số bốn vùng này bao gồm một loại năng lượng khác nhau, và vùng Ainel nằm trên biên giới của hai trong số bốn vùng đất gộp lại.”

“Vì thế nên đó là lý do vì sao cây trồng không phát triển tốt trên vùng đất mà ta chọn.”

Đất đai xung quanh khu đất tôi muốn mua đều rất cằn cỗi.

“Nơi ta nói đến bây giờ tương tự như vùng đất của Hầu tước vậy. Không, có khi còn tệ hơn. Vì nó là ranh giới giữa ba vùng đất.”

Tôi cười toe toét.

“Vì vậy, nếu muốn mua bây giờ thì giá đang rất rẻ đấy.”

Ordin sờ đầu như thể vừa nghe được một điều vô lí.

“Rẻ chưa chắc đã tốt, nhưng nó phải hữu ích.”

“Như tôi vừa nói, việc sử dụng ra sao không quan trọng.”

Thật bất ngờ, Rupert đã đáp lại.

“...Cô nói có thứ gì đó dưới lòng đất.”

“Đúng thế, em nhận được thông tin từ một người quen rằng có một chủng tộc tham lam chỉ sống ở vùng đất huyền diệu này vào thời cổ đại, chúng đã thu thập các kho báu, và người ta nói rằng khi chủng tộc đó chết đi, các kho báu với đầy vàng bạc vẫn còn bên cạnh thi thể của chúng.”

“Chủng tộc đó là gì?”

“Một chủng tộc nổi tiếng đến bất ngờ. Đó là rồng.”

Giống như thể loại hư cấu kì ảo trong phim truyện, rồng cũng nổi tiếng ở thế giới này.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có thể thường xuyên nhìn thấy chúng.

Chỉ là chúng thường xuất hiện trong các truyền thuyết hay truyện cổ tích, và những di vật quý hiếm thường được khai quật ở những nơi mà chúng được tìm thấy.

Hừm, nói một cách đơn giản hơn, mức độ quen thuộc của nó tương tự như “khủng long”.

Tôi tiếp tục giải thích về câu trả lời của mình.

“Ý em là nếu cho người đào mảnh đất này, có thể sẽ tìm thấy ngôi mộ của rồng. Từ đó sẽ tìm ra tàn tích của châu báu. Hừm, không biết có xương rồng nhỉ?”

Trong truyện, nữ chính đã tạo ra một thanh kiếm từ chất liệu là xương rồng.

Hai người đàn ông không thể dễ dàng bị thuyết phục dường như đã có rất nhiều lời chỉ trích nói lên điều này hoàn toàn vô nghĩa.

“Hệ sinh thái của loài rồng vẫn chưa được biết đến rộng rãi. Sao Hầu tước phu nhân lại biết điều đó?”

“Tôi không thể tin cô. Làm thế nào cô biết chuyện này? Bên cạnh đó, những gì cô vừa nói chỉ là lý thuyết. Nó không thực tế.”

"Trời ạ, bây giờ thì mình bị mắc kẹt rồi."

Chắc chắn những gì tôi nói bây giờ sẽ được tiết lộ trong một luận án của học viện trong tương lai. 

Tất nhiên, điều này vẫn chưa được phổ biến.

Chính ý tưởng đó là thật, nhưng con đường biểu đạt ý tưởng này đã bị đảo lộn như một lời nói dối.

Ngay cả khi bạn biết trước tương lai.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp