Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Phản Diện Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 9: BỞI VÌ CHÚNG TA LÀ VỢ CHỒNG, KHÔNG CÓ AI ĐÃ KẾT HÔN CÒN Ở RIÊNG


4 tháng

trướctiếp

 

Bóng đen bị đẩy ra lần trước vẫn còn, Tần Thời Luật nhanh chóng hồi phục sự rộn ràng vì được gọi mời.

Anh ta nhìn Đường Dục, thực sự không hiểu nổi, một tuần trước bị người khác ăn trộm tài liệu cho đàn ông khác, giờ chủ động mời anh ta lên giường là có ý gì?

Tần Thời Luật nhíu mày: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

“A?” Đường Dục vốn là muốn cảm ơn, nghi hoặc nhìn anh ta.

Tần Thời Luật buông tay ra: "Lần trước là em đẩy tôi ra, lần này lại chủ động mời tôi, Đường Dục, em muốn làm gì?"

Đường Dục sửng sốt, đang muốn hỏi "Lần trước là khi nào?" Lại nhớ tới ngày đột nhiên bị sờ eo.

Sau một tuần, hai người bắt đầu thảo luận về những gì đã xảy ra vào đêm đó, và Đường Dục đột nhiên nói "à": "Anh nói ngày hôm đó,  hôm đó anh cù tôi."

Thật là vớ vẩn!

Tần Thời Luật nói: "Tôi còn chưa có đụng vào người em!"

"Anh có!" Đường Dục không thể tin nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể không thừa nhận chuyện xấu mình làm?

Tần Thời Luật có chạm vào anh không bản thân anh ta có thể không biết?

"Chạm cái rắm."

Đường Dục lập tức buồn bực, chỉ vào eo của mình, sốt sắng nói: "Chính là chỗ này, lần trước rõ ràng anh chạm phải nơi này, sao có thể vô lý thế?"

Một người vô lý nói anh ta vô lý, Tần Thời Luật buồn cười nói: "Thật sao? Lần trước chạm phải nơi này?"

Tần Thời Luật đột nhiên nắm lấy thắt lưng của Đường Dục, khi cơn buồn nổi lên, anh đã bị Tần Thời Luật lôi vào lòng, không có nơi nào để trốn, Tần Thời Luật ấn mạnh vào eo của Đường Dục.

Đầu óc Đường Dục tê dại, hai chân mềm nhũn chạm vào ngực Tần Thời Luật, trượt xuống dưới...

Tần Thời Luật nhấc cánh tay: "Sao vậy?"

Cảm giác tê dại chưa từng có khiến Đường Dục cảm thấy không ổn, không thể diễn tả được, đành phải tìm một từ để thay thế: "...Ngứa."

Tần Thời Luật nắm lấy cánh tay của anh, kỳ quái hỏi: "Phản ứng của em là ngứa sao?"

Hình như không phải.

Đường Dục ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Tần Thời Luật: "Thật, thật kỳ quái."

Tần Thời Luật nhìn anh, nghẹt thở.

Đường Dục cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng...

Tần Thời Luật nhìn theo tầm mắt của anh, vải của bộ quần áo ở nhà mềm mại, không thể che giấu phản ứng của bản thân, anh ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Dục đã đẩy anh ta ra, quay người bỏ chạy lên lầu còn vấp phải bậc thềm.

Tần Thời Luật đưa tay ra để giúp anh, nhưng anh lại hất ra, thấy cổ anh đỏ bừng,  anh còn vấp ngã lên em thang, sau khi bước hai bước, Đường Dục bắt đầu chạy lên lầu, nhưng bước chân của anh có chút vụng về.

Mãi cho đến khi anh trở về phòng đóng cửa lại, Tần Thời Luật mới hoàn hồn lại, anh ta có chút kinh ngạc... Vừa rồi Đường Dục có phải là có phản ứng với anh ta không?

Yết hầu của Tần Thời Luật chuyển động..

Vậy lời mời vừa rồi của anh là nghiêm túc sao?

Tần Thời Luật lên lầu, gõ cửa, nhưng không ai để ý đến anh ta, anh ta muốn mở cửa nhưng phát hiện ra rằng Đường Dục đã khóa cửa.

Tần Thời Luật hối hận.

Anh ta đã bỏ lỡ điều gì?

Đường Dục cuộn mình trên bồn cầu trong phòng tắm, cả người đỏ bừng như bị bỏng.

Anh từ nhỏ đã điềm tĩnh, chưa bao giờ có ham muốn như vậy, ngoại trừ mỗi buổi sáng giương cờ ra, những lúc khác Tiểu Dực Dục luôn rất ổn định, hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên anh ngẩng đầu lên do các yếu tố bên ngoài, còn chỉ vì bị chạm nhẹ.

Xấu hổ quá.....

Tần Thời Luật dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào, thấy trong phòng không có người, liền gõ cửa phòng tắm: "Đường Dục, đi ra đây."

Đường Dục sửng sốt, vội vàng khóa cửa phòng tắm: "Tôi không ra đâu."

Tần Thời Luật Lộ dỗ dành: "Ra ngoài chúng ta nói chuyện."

Đường Dục không muốn nói chuyện cùng anh ta, dù gõ cửa thế nào anh cũng ngậm miệng.

Người bên ngoài lắc lắc chìa khóa trong tay: "Nếu như em không đi ra, tôi dùng chìa khóa mở cửa đi vào."

Đường Dục vội vàng hô: "Không!"

Đường Dục lúc này mới bình tĩnh lại, anh đi tới cửa, chậm rãi mở cửa, hé ra một kẽ hở, nhưng lại trốn sau tấm ván cửa: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài trước được không."

Tần Thời Luật đứng ở cửa: "Nhưng vừa rồi không phải em hỏi tôi có muốn làm nghĩa vụ vợ chồng hay không à?"

"Tôi hiện tại không muốn."

Không phải anh không muốn, chỉ là không dám nhìn sắc mặt Tần Thời Luật mà thôi.

Tần Thời Luật đẩy cửa xuống, Đường Dục dùng hết sức trốn sau cánh cửa, cho tấm cửa lọt vào vết nứt của bức tường, Tần Thời Luật bước vào, kéo anh ra ngoài. Đường Dục cúi đầu,:" Để hôm khác được không? Hôm nay tôi không được."

“Vì sao không được?” Tần Thời Luật cố ý nói: “Vừa rồi không được sao?

Đường Dục: "..." anh ta quả nhiên đã thấy.

Tần Thời Luật liếc nhìn chiếc quần đã bình tĩnh lại của anh: "Em tự mình giải quyết?"

Đường Dục lắc đầu, anh không thích động tay, lười động.

Tần Thời Luật nhướng mày: "Nhịn à?"

Đường Dục vùi đầu im lặng.

"Em đúng là…" Tần Thời Luật không biết nên nói cái gì, không phải chơi rất giỏi sao, không biết tự xử lý, cho nên mới ép mình nhịn hồi lâu sao?

Tần Thời Luật liếc nhìn eo anh, đột nhiên cảm thấy muốn chạm vào anh lần nữa, lúc nãy chưa kịp để ý phản ứng của anh, sau đó nghĩ lại, có lẽ bị chạm vào eo mới thế.

Tần Thời Luật hếch cằm lên,đôi mắt của Đường Dục đỏ hoe như thể anh bị bắt nạt.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Bàn tay to nắm cằm của anh, Tần Thời Luật thuận theo dụ dỗ, giống như một con sói lớn xấu xa đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ: "Đường Dục, chúng ta kết hôn rồi, cần thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp em. "

Nghe được hai chữ "giúp ", Đường Dục rốt cuộc cũng nguyện ý ngẩng đầu nhìn anh ta: "Giúp tôi?"

Nhìn ánh mắt háo hức của anh, Tần Thời Luật nói: "Muốn thử không?"

Tần Thời Luật bị ấn vào eo anh, lần này Đường Dục tập trung sức lực để đẩy người đó ra, nhưng Tần Thời Luật đã kịp thời nắm lấy tay anh, ấn vào bồn rửa phía sau.

"Không phải muốn biết tôi giúp như nào à? Thành thật chút, để tôi."

Sau khi xác nhận, Tần Thời Luật xác nhận rằng thắt lưng của anh là điểm nhạy cảm, đặc biệt đôi lúm đồng tiền ở eo, nếu chạm vào sẽ rất tuyệt.

Thân thể không có người chạm qua không kéo dài bao lâu, Đường Dục liền uể oải bị khiêng đến trên giường, không biết qua bao lâu, mới thở dài một hơi: “... A, thật thoải mái. "

Tần Thời Luật dừng đứng dậy: "Cái gì?"

Đường Dục híp mắt mèo, liếm môi nói: "Thật thoải mái, tôi rất thích."

"..." Đây là khen sao?  Khen ngợi anh ta giỏi?

Đường Dục vốn là muốn đáp lại, nhưng nghĩ đến động tác lặp đi lặp lại vừa rồi của Tần Thời Luật, anh đột nhiên cảm thấy cổ tay có chút đau.

Thôi, đừng đề cập đến nó.

Anh nhìn tay của Tần Thời Luật, tay của Tần Thời Luật rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài, khi anh ta cầm nó, cơ bắp và xương của anh ta hiện rõ, đó là một sự thưởng thức thị giác và giác quan tuyệt vời.

Tần Thời Luật không hiểu anh, một người giương cờ đã xấu hổ sao có thể không xấu hổ sau khi anh ta động tay, thậm chí còn trắng trợn nhìn vào tay anh ta.

"Em đang nhìn gì đó?"

Đường Dục chớp chớp mắt hỏi: "Ngày mai có thể làm tiếp được không?"

Tâm trạng Tần Thời Luật Lộ khá phức tạp, một mặt cảm thấy tâm tư khó lường, mặt khác lại cảm thấy người này khá thật thà, anh ta uy hiếp Đường Dục: "Có lẽ chúng ta có thể thử biện pháp khác." ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Dục từng nếm qua ngọt ngào, hiện tại vô cùng tin lời anh ta, mở to hai mắt chờ mong: "Được."

Tần Thời Luật "..."

Tần Thời Luật không tốt lắm, anh ta thậm chí còn tự hỏi liệu Đường Dục dụ dỗ anh ta như thế là định lấy mạng anh ta khi tới lúc quan trọng không.

Chăn bông được vén lên, Tần Thời Luật ôm anh khỏi giường.

Đường Dục không giãy giụa, mặc cho anh ta ôm mình, hai tay ôm lấy cổ anh ta: "Định dẫn tôi đi đâu?"

“Về phòng.” Tần Thời Luật liếc nhìn chiếc bàn nhỏ ở cuối giường, đồ vật trên đó: “Ngày mai dọn hết đồ đạc đến đây, từ nay về sau ở cùng tôi.”

Đường Dục nhìn gian phòng tốn nhiều công sức thu dọn, không muốn động, "Tại sao?"

Tần Thời Luật ôm anh đi ra khỏi phòng: "Bởi vì chúng ta là vợ chồng, không có ai đã kết hôn còn ở riêng.”

Câu này rất có đạo lý, Đường Dục không thể bác bỏ nó.

Được bế vào phòng ngủ chính, đây là lần đầu tiên Đường Dục bước vào căn phòng này, còn lớn hơn phòng của anh, lại có ban công.

Đường Dục chỉ chỉ ban công nói: "Tôi thích chỗ này."

Tần Thời Luật: "..." Lần đầu tiên ở trên ban công liệu có điên quá không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp