Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Phản Diện Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 8: MẸ ANH HUNG DỮ QUÁ


4 tháng

trướctiếp

 

Ngay khi Đường Vĩ Hoành chuyển tiền cho Đường Dục, không lâu sau bác ta nhận được một cuộc gọi từ Tần Thời Luật.

Đường Vĩ Hoành vui vẻ nói: "Tiểu Tần, muộn thế nào sao còn gọi cho bác ?”

Trước đây, Đường Vĩ Hoành luôn gọi là "Chủ tịch Tần", biết rằng Đường Dục và Tần Thời Luật đã kết hôn, Đường Vĩ Hoành đã dũng cảm đổi cách xưng hô, bác ta là bác ruột của Đường Dục, hai người họ đã kết hôn, bác ta trở thành bác của Tần Thời Luật.

Đường Lạc trở về phòng dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Đường Vĩ Hoành: "Bố, bố gọi ai thế?"

Đường Vĩ Hoành phớt lờ anh.

Qua điện thoại, một câu "Đường tiên sinh" của Tần Thời Luật trực tiếp tách anh ra khỏi mối quan hệ mà bác ta vừa vạch ra.

“Muộn như vậy tôi cũng không muốn quấy rầy Đường tiên sinh.” Tần Thời Luật cũng không thèm dây dưa với bác ta, đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi Đường tiên sinh cho Tiểu Dục tiền à?”

 Đường Vĩ Hoành còn tưởng chuyện gì, bác ta cười nói: "Đứa trẻ này, sao chuyện nhỏ này cũng nói cháu, không phải nghe hai đứa đã kết hôn, nên chuyển cho nó ít tiền mua quà gì đó à, đứa trẻ này luôn không hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ này cũng phải để bác dạy.”

Tần Thời Luật không buồn quan tâm đến lời nói nhảm nhí của bác ta: "Sau khi nhận được tiền chuyển khoản, Tiểu Dục chưa ăn xong đã buồn bã rời đi rồi, giờ để tôi một mình ở bàn ăn tối."

“A a a..." Đường Vĩ Hoành không biết từ "buồn bã" từ đâu tới: "Thằng bé đúng là không hiểu chuyện!"

"Em ấy đúng là không hiểu chuyện, kết hôn rồi sao có thể xin tiền chú?" Giọng điệu của Tần Thời Luật lạnh lùng: "Nhưng có phải Đường tiên sinh cho hơi ít quá phải không, tôi mua áo từ 800.000 tệ trở lên, Đường tiên sinh cảm thấy 200.000 tệ mua được gì? Nếu không muốn cho có thể không cho, Tiểu Dực đã kết hôn với tôi, không thiếu 200.000 tệ, chỉ là ông dùng 200.000 tệ để sỉ nhục tôi, tôi không biết nên làm gì.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đường Vĩ Hoành tim đập thình thịch, bác ta còn trông cậy vào tiền vốn của Tần Thời Luật để kinh doanh!

Đường Vĩ Hoành đầu óc quay cuồng, vội vàng nói: "Ừm, nhất định là hiểu lầm, sao bác chỉ có thể cho nó 200.000 tệ? Nhất định là nhầm!"

Giọng Tần Thời Luật không hề hỗn loạn: "Ồ? Thế à, thế tôi mong ông có thể mau chóng sửa sai."

Sau một cuộc điện thoại Đường Vĩ Hoành đã đổ mồ hôi trán, Lương Như thấy bác ta lại muốn chuyển tiền cho Đường Dục, Lương Như không vui: "Sao còn chuyển tiền?"

“Cô biết cái gì?” Đường Vĩ Hoành trừng mắt nhìn bà ta, nhưng trong lòng lại chê  Đường Dục vô dụng, chuyển tiền cho anh lại gây ra bao nhiêu phiền toái.

Đường Lạc cau mày, đứng trước mặt Đường Vĩ Hoành: "Bố, bố vừa nói ai đăng ký kết hôn cơ?"

“Còn ai nữa?” Đường Vĩ Hoành chuyển hai triệu cho Đường Dục, ấn đến số 0 cuối cùng, tim bác ta như rỉ máu: “Đương nhiên là Đường Dục.”

Hai tay Đường Lạc buông thõng bên người run lên, sắc mặt tái nhợt: "Anh, anh ta cưới ai?"

Đường Vĩ Hoành sao có thể không biết suy nghĩ của con trai mình, nếu có thể, bác ta nhất định muốn con trai mình trèo lên cây đại thụ của nhà họ Tần, nhưng Tần Thời Luật yêu Đường Dục, bác ta có thể làm gì?

Hơn nữa, Đường Vĩ Hoành không ngờ rằng họ sẽ kết hôn, khi ép Đường Dục đ gặp Tần Thời Luật, anh không hề muốn, tại sao mới có hai tháng đã kết hôn?

Mạch não của đứa trẻ đó thực sự vượt quá tầm hiểu biết của người bình thường.

Đường Vĩ Hoành liếc Đường Lạc: "Được rồi, đừng nghĩ về mấy thứ linh tinh nữa, họ kết hôn rồi, con đừng nhúng tay vào nữa."

Đường Vĩ Hoành vừa nghĩ tới 2,2 triệu chuyển ra ngoài, trong lòng liền quặn thắt, nhìn thấy vẻ mặt Đường Lạc tiều tụy, càng thêm khó chịu: "Đi, đi, bày ra vẻ mặt đó cho ai xem? Không phải bởi vì mày vô dụng, Đường Dục đã vô dụng như thế còn được người họ Tần để ý, nếu mày chịu tốn chút công sức làm gì còn đến lượt Đường Dục?"

Đường Lạc không phải là một nhân vật có thể gây rắc rối, Đường Vĩ Hoành và Lương Như đều rất nghiêm khắc với anh từ khi còn nhỏ, ngược lại rất chiều Đường Dục, Đường Dục làm loạn như nào cũng được, nhưng anh không được, có một khoảng thời gian anh thậm chí còn nghi ngờ Đường Dục là con họ.

Sau này lớn lên, anh nhận ra rằng những gì bố mẹ anh làm là để dạy hư Đường Dục nên anh càng cố gắng trở nên tốt hơn, đặc biệt là trước mặt người đó.

Đường Vĩ Hoành nói rằng anh không tốn công sức, nhưng bác ta đã sai, anh không chỉ tốn chút công sức, ngược lại là Đường Dục điên điên khùng khùng đó chưa bao giờ nhìn thẳng vào người đó.

Anh không hiểu tại sao Tần Thời Luật Lục lại thích Đường Dục, mà Đường Dục, không phải thích Tiêu Sí Hoành sao? Tại sao lại kết hôn với Tần Thời Luật?

Có phải Đường Dục bị điên không?!

Đường Lạc bóp chặt ống quần, thấy bố mẹ đã tiếp nhận kết quả, mới buông ra: "Con về phòng đây."

Lương Như sững sờ nhìn Đường Lạc quay trở lại phòng, phàn nàn với Đường Vĩ Hoành: "Ông đang nói cái gì vậy? Tại sao lại nói con trai mình vô dụng? Rõ ràng là Tần Thời Luật, không có mắt nhìn, không hiểu ngọc trai!"

Đường Vĩ Hoành không nghĩ như vậy, vậy Đường Dục có thể làm gì khác ngoài ồn ào?

Nhưng hiện tại bác ta lo lắng hơn chính là nhà họ Tần, nếu biết Tần Thời Luật kết hôn với một tên phế vật như vậy, đừng đòi ly hôn, bọn họ sẽ không trả hàng.

-

Trên lầu hai, Tần Thời Luật gõ cửa hai lần, nghe thấy người bên trong nói "mời vào" khàn khàn, anh ta đẩy cửa bước vào, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt.

Cách lần Tần Thời Luật tới mới có một tuần, nhưng thay đổi không ít.

Đường Dục đang ngồi trên tấm thảm len dệt thủ công, trước mặt đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một lư hương tráng men trắng đang tỏa ra những làn khói xanh.

Điện thoại vang lên, giống hệt tiếng vừa rồi trên bàn ăn, có lẽ là tin nhắn chuyển khoản.

Đường Dục nhìn thoáng qua, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật: "Chú của tôi lại gửi tiền cho tôi."

Tần Thời Luật không ngạc nhiên với tốc độ của Đường Vĩ Hoành: "Lần này tôi cho em bao nhiêu?"

Đường Dục kinh ngạc: "Hai triệu."

Tần Thời Luật gật đầu: "Hài lòng chưa?"

Bây giờ không phải là vấn đề không hài lòng mà là nghi ngờ, anh đã gửi cho Đường Vĩ Hoành một tin nhắn: [?]

Đường Vĩ Hoành nhanh chóng trả lời: [Vừa rồi bác vô tình chuyển nhầm, cháu lấy tiền mua quà cho Tiểu Tần, đừng keo kiệt, hãy mua thứ gì đó tốt chút.]

Nhìn tin nhắn của Đường Vĩ Hoành, Đường Dục càng ngạc nhiên hơn, anh không tin rằng Đường Vĩ Hoành đã chuyển nhầm, giữa 200.000 và 2 triệu có sự chênh lệch rất lớn, cho dù chuyển nhầm thì cũng chỉ chuyển thêm 1,8 triệu, bác ta đừng hào phóng đến mức không để mắt hai trăm nghìn.

Tần Thời Luật không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cả một ngày man, còn thắp nhang trong phòng, đây chẳng lẽ tự viếng mộ cho bản thân?

Tần Thời Luật: "Bây giờ có thể xuống ăn cơm chưa?"

Ở tầng dưới, thím Trương đang hâm nóng lại các món ăn.

Hai người ngồi ở một đầu bàn ăn, Tần Thời Luật nhìn anh: "Bây giờ có vui vẻ hơn không?"

Đường Dục cười với anh ta: "Ừm, cảm ơn."

Tần Thời Luật nhướng mày: "Cảm ơn tôi?"

Đường Dục cong lên thành đôi mắt mèo, không quá sâu, cười nhẹ nhưng lại vô cùng thoải mái: “Anh bảo bác ta gửi tiền cho tôi đúng không?”

Tần Thời Luật sửng sốt: "Sao em nghĩ như vậy? Bác ta là bác của em, cho em tiền không phải là chuyện bình thường sao?"

Đường Dục nghiêng đầu, như muốn nói anh ta rõ biết cố hỏi.

Đây là lần đầu tiên hai người ăn ý như vậy, Tần Thời Luật nhếch môi dưới, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Đường Dục không biết anh ta có hiểu ý của anh hay không, liền bổ sung nói: "Chú ta đối xử với tôi không tốt." Nhìn thấy trong mắt Tần Thời Luật lộ ra vẻ kinh ngạc, Đường Dục biết mình đạt được mục đích.

Mọi người đều nói vợ chồng Đường Vĩ Hoành yêu anh đến mức đối xử với anh còn tốt hơn cả con ruột, Đường Dục không biết Tần Thời Luật nghĩ gì, nhưng anh cảm thấy mình phải nói cho anh ta biết rằng Đường Vĩ Hoành đối xử với anh không tốt, tránh cho Đường Vĩ Hoành lợi.

Tần Thời Luật rất ngạc nhiên vì anh ta không ngờ rằng Đường Dục sẽ nghĩ Đường Vĩ Hoành đối xử tệ với anh, dù sao thì anh vẫn luôn khá ngu ngốc.

Tần Thời Luật nói: "Chú ta bạc đãi em, em còn bán mình cho tôi vì bác ta?"

“Không phải bán.” Đường Dục sửa lại.

Anh bằng lòng cưới Tần Thời Luật để đổi lấy mạng sống, có thể gọi là giao dịch nhưng không thể gọi là mua bán, tuy nghe có vẻ giống nhau nhưng anh không thích từ "bán".

Đường Dục muốn sửa lại ý kiến ​​của Tần Thời Luật về mình, nói: "Chúng ta là vợ chồng, anh tự nguyện, tôi cũng tự nguyện, thỏa thuận trước đó không có hiệu lực pháp lý nên đã vô hiệu, từ nay về sau, anh không cần lo lắng cho người khác, chỉ cần quan tâm đến tôi là dược."

Nghe anh nói như vậy, Tần Thời Luật không khỏi nghĩ đến câu trong lời thề hôn nhân “Hai bên tự nguyện nên vợ nên chồng”.

Từ "tự nguyện" nghe rất hay, nếu không có Tiêu Sí Hoành thì càng tốt.

“Còn em thì sao.” Tần Thời Luật trong lòng tự giễu, nhưng mới nói được vài câu ngọt ngào, lại bị câu dẫn: “Sau này em còn quan tâm người khác sao không?”

Đường Dục lắc đầu: "Không, từ nay chỉ hướng về anh."

Tần Thời Luật thích nghe những lời này, bất kể là tâng bốc hay nói cho qua, nhưng đáng tiếc, anh ta không tin chúng.

Đường Dục không hy vọng anh ta chỉ bởi vì một hai câu nói mà tin mình, nhưng cũng không sao, anh còn có chiêu lớn, anh ta sẽ sớm tin anh

Chủ đề kết thúc ở đây, không ai tiếp tục nói chuyện, hai người yên lặng ăn cơm.

Nhưng, bữa ăn này vốn định kéo dài vô tận, điện thoại di động của Tần Thời Luật lại vang lên.

Anh ta liếc nhìn số gọi đến, không phải vô tình, cuộc gọi này là để dạy cho anh ta một bài học, nhưng phải một tuần sau cuộc gọi này mới đến, cô Lý đó có phải hơi chậm một chút không? ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi Lâm Nghi sắp xếp đối tượng xem mắt cho Tần Thời Luật thì đã đi du lịch, hôm nay mới trở lại, nhưng lại bị kiện ra tòa ngay sau khi quay lại, lý do là con trai đã kết hôn, còn bà lại sắp xếp cho anh ta để gặp con gái của người khác.

Tần Thời Luật không phát ra âm thanh khi anh ấy trả lời điện thoại, cô Lin liên tục gầm lên nhiều tiếng——

 Tần Thời Luật! Giải thích cho mẹ, tại sao cô Lý, nói rằng con đã kết hôn? Con đã kết hôn với ai? Kết hôn khi nào? Mẹ thậm chí không biết con đã kết hôn! Con tốt nhất nói cho mẹ chuyện này là giả, nếu không -"

“Là thật.” Tần Thời Luật đổi tay cầm điện thoại, cầm lấy chiếc đũa trong tay phải, tiếp tục thong thả ăn.

Anh ta liếc nhìn Đường Dục đang ngồi đối diện mình, dường như không có chút hứng thú nào với cuộc điện thoại của anh ta, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Hôn nhân là chuyện giữa hai người, Tần Thời Luật cảm thấy một mình bị mắng thật không công bằng, vì vậy anh ta bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.

Theo tiếng hét của bà Lâm, một miếng nấm đông cô mà Đường Dục vừa gắp đã kinh ngạc rơi trở lại đĩa, anh kinh ngạc nhìn Tần Thời Luật, sau đó liếc nhìn điện thoại di động trên bàn.

Tần Thời Luật thấy rằng bà Lâm có thể dọa người qua điện thoại nên đã an ủi anh ta nói: "Đừng sợ, đó là mẹ tôi, tâm trạng bà ấy rất tốt."

Đường Dục mở to hai mắt gật đầu giống như một con mèo con nhìn thấy chuyện lạ.

Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng lớn tiếng với người khác, cũng không có ai kích động anh, đột nhiên nghe được loại âm lượng này, anh có chút không thoải mái.

Lâm Nghi hét lên trong điện thoại: "Con đang nói gì vậy? Con đang nói chuyện với ai thế?"

Tần Thời Luật: "Người yêu pháp của con."

"Ồ, là thằng bé con bao nuôi đúng không?" Lâm Nghi giễu cợt: "Tần Thời Luật Lộ, con điên rồi sao? Cậu ta là nam!"

Tần Thời Luật: "Hôn nhân đồng giới đã được thực hiện trong vài năm, đất nước cho phép điều đó, mẹ vẫn còn phong kiến ​​​​như vậy?"

Lâm Nghi hừ lạnh: "Hôn nhân đồng tính không có gì, mẹ không bắt con tìm nữ, nhưng Tần Thời Luật, con đừng nói là con không biết tại sao Đường Dục lại tìm tới con, rốt cuộc vì sao, con không biết?"

Mấy năm nay Lâm Nghi càng ngày càng sắc bén, sắc mặt Tần Thời Luật trầm xuống: "Mẹ điều tra cậu ấy?"

Lâm Nghi nghe được anh ta tức giận, tâm trạng cũng dần tốt lên: "Mẹ đã điều tra a rồi sao, sao, con kết hôn với một người mẹ chưa từng gặp qua, tôi không điều tra sao? Nếu như con chỉ bao nuôi chơi chơi, mẹ không quan tâm ngươi, giờ con kết hôn, kết hôn là chuyện lớn như nào con không biết?"

Tần Thời Luật thấy nực cười, hôn nhân của chính mình đang rối ren, sao có gan khoa tay múa chân với anh ta?

Anh ra tắt loa ngoài, cầm di động đi xa một chút: "Chuyện của con mẹ không cần lo."

Tần Thời Luật không ngờ rằng Lâm Nghi sẽ điều tra Đường Dục, thậm chí còn nói điều đó trước mặt Đường Dục, vì vậy anh ta quay lại nhìn Đường Dục.

Đường Dục cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, ngây người ngồi một hồi, sau đó đứng dậy yên lặng rời khỏi bàn.

Trước bậc thang, Tần Thời Luật ngăn anh lại, anh ta nói với điện thoại: "Con đã kết hôn rồi, giờ mẹ nói cái này cũng đã muộn, vậy thôi, con còn đang ăn cơm."

Không cho Lâm Dật cơ hội nói chuyện, Tần Thời Luật trực tiếp cúp điện thoại.

Anh ta nhìn thoáng qua bàn tay bị anh ta nắm chặt, kỳ lạ là Đường Dục không tránh anh ta, mà ngoan ngoãn để anh ta nắm: Tần Thời Luật cũng không dám động: "Đừng để ý."

Đường Dục áy náy lắc đầu, anh không để ý, mẹ anh ta nói không sai, anh cưới anh ta xác thực là có mục đích khác.

"Mẹ anh hung dữ quá."

Tiểu thuyết không nhắc đến mẹ của Tần Thời Luật quá nhiều, bởi vì Tần Thời Luật không kết hôn, cho nên sự xuất hiện của mẹ Tần Thời Luật chỉ là để giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh ta, vậy thôi.

Trên người Đường Dục có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi thơm trong phòng của anh, chỉ đến gần mới có thể ngửi được, Tần Thời Luật nhìn lông mày và ánh mắt có chút gò bó của anh, anh thật ngoan ngoãn.

"Mẹ luôn như vậy, đừng để ý tới mẹ."

Đường Dục gật đầu, rồi không còn gì để nói.

Hai người đứng ở chỗ này không nói chuyện thì hơi kỳ lạ, Tần Thời Luật muốn nói, lại phát hiện anh ta và Đường Dục như không có gì để nói, cuối cùng Đường Dục là người đánh vỡ sự im lặng. .

Trước khi Tần Thời Luật nói phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng, Đường Dục đột nhiên nhớ rằng họ đã kết hôn hơn một tuần mà họ dường như không làm gì cả.

Tần Thời Luật hôm nay giúp anh lấy tiền từ Đường Vĩ Hoành, Đường Dục cảm thấy rằng đó là một ân huệ, anh phải trả lại.

Anh ngẩng đầu đối mặt với ánh sáng, trong mắt có chút ngượng ngùng: “Anh, anh muốn cùng tôi làm nghĩa vụ vợ chồng sao?”

Tần Thời Luật: "?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp