Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Phản Diện Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 1: CHÚNG TA ĐI ĐĂNG KÝ KẾT HÔN ĐI


4 tháng

trướctiếp

 

Cập nhật ngôi thứ ba cho mọi người không nhẫm lẫn:

Đường Dục: Anh

Tần Thời Luật: Anh ta

Mùa xuân lạnh giá còn chưa kết thúc, những cây sung trong sân đã lặng lẽ đâm chồi non xanh tươi, ánh mặt trời chiếu rọi, những nơi không thể chạm đến ánh sáng trong phòng vẫn có chút râm mát.

Đường Dục cứng đờ đứng trước bàn làm việc, sống lưng nóng ran, cảm giác bối rối khiến anh không thoải mái, anh ném hồ sơ mời thầu trong tay đi, đặt tay trái lên tay phải, bắt mạch khẩn cấp cho mình.

Một phút sau- cứu mạng! Nhịp tim của anh quá cao, không phải là nhịp tim của một người thậm chí không thể đi quá năm trăm mét trên một giờ!

Anh cầm điện thoại di động gọi 120: "Alo, xin chào, tôi có thể có dấu hiệu bệnh đau tim tái phát, làm ơn gửi xe cứu thương đến cứu tôi."

Đầu bên kia điện thoại: "Xin chào, xin vui lòng cho tôi biết địa chỉ hiện tại của anh"

"Địa chỉ là Tây Đức trang..." Đường Dục đột nhiên dừng lại.

Trước mắt hoàn toàn xa lạ hoàn cảnh, trong lòng Đường Dục có chút nghi hoặc —— đây là đâu?

Anh nhìn xung quanh, bàn không phải là gỗ trinh nam màu vàng, thảm không phải là cashmere nguyên chất, những bức tranh trên tường không phải là tác phẩm của các bậc thầy nổi tiếng, hơn nữa, đây có phải là một phòng làm việc không? Tại sao lại nhỏ vậy? Phòng của những người hầu trong nhà anh còn lớn hơn thế này.

"Tôi, tôi không biết địa chỉ." Đường Dục đột nhiên cảm giác tim đập như ngừng đập, loại đột ngột dừng lại, hiện tại đáng lẽ anh nên ngã xuống mới đúng, nhưng anh lại không có như vậy.

Đây chính là không có nỗi buồn nào lớn hơn trái tim đã chết trong truyền thuyết?

Thôi vậy.

Anh sờ vào vị trí trái tim mình để chắc chắn rằng nó không đập loạn xạ.

“Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi không gọi xe cứu thương nữa.” Cúp điện thoại xong Đường Dục sửng sốt một hồi, hai chân đau nhức, kéo ghế sau lưng ngồi xuống.

Trên bàn là tài liệu anh vừa đánh rơi – Tập đoàn Đằng Phong.

Đường Dục quay lại, đây là tập đoàn nào vậy?  Nghe có vẻ không nhiều tiền.

Sau gáy đột nhiên đau nhức, anh giơ tay, "ha" một tiếng... anh nhớ rồi! Anh nhớ mình đã nhìn thấy cái tên này ở đâu trước đây.

Đó là trong tiểu thuyết!

Đường Dục chớp mắt... Đợi đã, tiểu thuyết?

Anh lại nhìn tài liệu, hơi nhíu mày.

Đúng là hoang đường, nhất định do anh dạy sai cách!

-

Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Đằng Phong, người đàn ông đặt những ngón tay hơi cong lên thái dương, nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn nửa tiếng.

Điện thoại di động được kết nối với màn hình giám sát, người trong màn hình giám sát đang ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt nghiêng đầu... Có vẻ như ra đi rất bình yên.

"Mảnh đất ở ngoại ô phía tây mà anh đưa ra giá cao hơn một phần ba so với giá thị trường, liệu có rõ ràng quá không, tên họ Tiêu có tin không?" Lê Thành nhìn vẻ mặt khó hiểu của ông chủ, không chắc anh ta có ý gì.

Rất lâu trước đây Lê Thành từng nhắc nhở anh, việc Đường Dục chủ động đến có lẽ không có ý tốt, nhưng ông chủ như suy nghĩ không thông suốt, không thể nghe lọt tai cái gì.

Bây giờ bằng chứng về việc Đường Dục thường xuyên liên lạc riêng với nhị thiếu gia nhà họ Tiêu đang ở trước mặt, chủ tịch Tần của bọn họ vẫn vững như núi Thái Sơn nhìn vào điện thoại của mình, Đường Dục sao lại đẹp trai như vậy?  Nhìn không đủ?!

Được thôi, Lê Thành thừa nhận rằng Đường Dục rất đẹp trai, nhưng dù đẹp trai đến đâu, vẫn là một con chó cái đầy mưu mô.

“Còn phải xem anh ấy làm như nào.” Tần Thời Luật trầm giọng nói.

Nếu Đường Dục phản bội anh ta, anh ta không cần mảnh đất ở ngoại ô phía tây, nhưng cũng sẽ không để họ Tiêu vô cớ lợi dụng, anh ta chỉ tăng giá lên một phần ba, để nhà họ Tiêu không tới mức phá sản. - mầm nhỏ xinh xinh t.y.t

Nếu Đường Dục không làm gì thì mọi người đều vui vẻ, nhưng Tần Thời Luật biết rằng khả năng Đường Dục không làm gì là quá nhỏ.

Anh vừa gọi điện thoại, định nói ngay cho tên họ Tiêu giá trên hồ sơ mời thầu?

Lê Thành không biết anh ta đã nhìn thấy gì, nghe thế còn nghĩ rằng anh ta vẫn đang mong đợi Đường Dục, Lê Thành không muốn nói thật mất lòng nữa, cậu ta mệt rồi.

Nếu anh ta chấp mê bất ngộ, thì để anh ta cảm nhận được cái gọi là cỏ trên đồng mọc xanh tươi tốt có ý nghĩa như thế nào.

Lê Thành tin rằng Đường Dục đang thăm dò trên bờ vực của cái chết mỗi ngày, sẽ không bao giờ làm cậu ta thất vọng?

-

Đường Dục ngủ hai tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại thất vọng thở dài nhìn thư phòng vẫn chưa thay đổi.

Tự cổ xuyên thư có định luật, không ngờ anh không thoát khỏi cái kiếp trùng tên trùng họ.

Anh mở tài liệu trên bàn, chữ ký ở cuối dường như nhắc nhở anh đang ở trong cuốn nào.

Kỳ thực không cần, tổng cộng anh cũng chỉ đọc qua một bộ tiểu thuyết—— "Đu đưa không ngừng".

Tiêu đề của cuốn sách là rất thích hợp.

—— Tần Thời Luật.

Đường Dục nhớ tới đây là trong sách tiểu nhân tên, cùng trong sách cùng hắn trùng tên cùng họ Đường Dục, chính là tiểu nhân Tần Tư Lộ trong lòng nghĩ tới bạch nguyệt quang.

Mí mắt đột nhiên giật, anh đưa tay lên ấn vào mắt phải.

Mắt trái giật do tài, mắt phải giật do họa......

Anh liếc nhìn cây xanh bên cạnh tủ sách.

Trong tiểu thuyết có nói qua, nơi đó có camera giấu kín, chính khi anh trộm tài liệu đấu thầu đã bị Tần Thời Luật, sau đó anh sẽ làm thêm vài chuyện ngu xuẩn, sau đó sẽ sống một đời bị cầm tù, bị ngược đãi tới chết.

Đường Dục tự an ủi mình, cũng may đây là lần đầu tiên ăn trộm hồ sơ, không phải lần cuối, không tới mức vừa làm đã toi.

Nói xong, Đường Dục vẫn có chút không thoải mái.

Tại sao một người lười biếng như anh phải chịu đựng nỗi khổ này?

Anh nằm ở trên bàn một hồi cảm thấy ấm ức, trong lòng âm thầm lướt qua nội dung tiểu thuyết...

Sở dĩ trong phe ác trong cuốn sách này, cũng chính là Tần Thời Luật hắc hoá vì biết Đường Dục phản bội bản thân, tình cảm cùng lợi ích song trùng phản bội, khiến Tần phe ác ra tay tàn độc, dù đó là bạch nguyệt quang nhiều năm của anh ta cũng không thoát khỏi thủ đoạn độc ác của anh ta.

Còn nam chính Tiêu Sí Hoành, vừa treo cổ Đường Dục, yêu cầu Đường Dục mưu lợi cho mình, mặt khác lại ngang nhiên theo đuổi anh họ Đường Lạc, mà người mà Đường Lạc thích chính là Tần Thời Luật.

Do vòng lặp khép kín của tuyến tình cảm, cuốn sách này kết BE.

Đường Dục có góc nhìn của thượng Đế, anh cảm thấy mọi người chết không bằng để người khác chết còn mình thì không chết, thay vì làm việc chăm chỉ để mở đường cho con đường sự nghiệp của nam chính, không bằng bám vào phe ác, chỉ cần phe ác không giết anh, anh có thể sống sót suốt đời.

Đường Dục đi ra khỏi thư phòng, căn biệt thự hai tầng nhỏ đến đáng thương, thậm chí không có thang máy lên xuống lầu, trong nhà cũng không có người hầu trực.

Đường Dục nghi ngờ tác giả tuyên truyền sai sự thật.

Không phải nói phe ác rất có tiền sao, nhìn một chút cũng không có tiền a!

"Tiểu Đường thiếu gia."

Thím Trương đi từ bên ngoài vào, trên tay cầm một túi rau.

Thím Trương là thím của nhà Tần Thời Luật, dì làm từ thời nhà cũ, hai tháng qua dì chịu trách nhiệm lo mọi sinh hoạt cần thiết cho Đường Dục.

Đường Dục vào phòng bếp theo thím Trương, vò mấy cái lá cần tây thò ra khỏi túi: "Tần Thời Luật mấy giờ về thế ạ?"

Thím Trương kinh ngạc liếc nhìn anh, hai tháng qua thím ấy thấy cậu Tần hỏi han anh, nhưng anh không coi trọng, hơn nữa thái độ đối với cậu Tần rất qua loa, không thèm quan tâm anh ta mấy giờ về.

Thím Trương kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột của anh: “Tiên sinh thường bảy giờ mới về, muộn nhất không quá tám giờ.”

Đường Dục vừa đổi thân phận, liền cảm thấy không thoải mái: "Ồ, bảy giờ ăn cơm đi."

Tần Thời Luật nhận được tin nhắn từ thím Trương, nói rằng Đường Dục sẽ đợi anh ta cùng nhau ăn tối, bình thường anh ta sẽ làm việc xong và về nhà sớm, nhưng hôm nay anh ta không muốn về một chút nào.

Tần Thời Luật không trả lời, buổi tối anh ta tham gia một bữa tối không cần thiết, mãi đến hơn mười giờ mới về nhà.

Khi Tần Thời Luật về đến nhà, thím Trương đã đi về, khi anh ta đi ngang qua bếp, anh ta ngạc nhiên khi thấy Đường Dục đã ngủ gục trên bàn với tư thế vô cùng vặn vẹo, thức ăn trên bàn đã nguội.

Anh ta bước tới, vô thức bước chân nhẹ.

Dưới cánh tay của Đường Dục có mấy tờ giấy, Tần Thời Luật lấy ra thì thấy đó là "Hợp đồng thỏa thuận" giữa hai người.

Anh ta nhìn người đang nằm trên bàn - không thể kiềm chế như vậy sao?

Bốp một tiếng, Tần Thời Luật ném hợp đồng lên bàn.

Đường Dục giật mình tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy phía dưới ai đó…a, đúng là xấu hổ.

Anh chớp mắt, quay đầu lại đồng thời nhìn lên, cho đến khi anh dừng lại ở khuôn mặt trông có vẻ không vui.

Mặc dù Đường Dục nghi ngờ về sự giàu có được miêu tả trong tiểu thuyết của Tần Thời Luật, nhưng phần về ngoại hình thì không khoác lác chút nào.

Anh ta là người kiểu đẹp trai u ám, với đôi mắt dài sâu thẳm khó lường, cuốn theo làn mưa xối xả như muốn nuốt chửng người ta, chiếc áo sơ mi đen với yết hầu nhô ra gợi cảm trên đường viền cổ áo ...

Thẩm mỹ của Đường Dục rất khắt khe, người trước mặt lại đẹp tới mức anh không tìm được khiếm khuyết.

Bú~

Đường Dục liếm môi dưới, nuốt nước bọt chảy ra vì tư thế ngủ không đúng.

Anh dụi dụi mắt, giọng như ngái ngủ: "Anh về rồi."

Tần Thời Luật hừ lạnh một tiếng: "Sao không trở về phòng ngủ đi?"

Đường Dục liếc nhìn thời gian, giật mình.

Đã muộn thế này rồi?

Anh than thở: “Sao anh về muộn thế, tôi đợi anh lâu lắm rồi”.

Tần Thời Luật cố gắng che đậy cảm xúc, tuy biết mình làm không đúng nhưng cũng không thèm để ý, đi tới trước mặt Đường Dục ngồi xuống: "Còn chờ tôi làm gì?"

Hai tháng không đợi anh ta một lần, vậy bây giờ đợi anh ta làm gì?

Ngả bài?

Cuối cùng vẫn muốn đi?

Cầm gì đó rồi muốn đi? Đừng mơ!

Đường Dục không nhạy cảm với tâm trạng của người xa lạ, cầm bản hợp đồng đã bị vứt bỏ lên vuốt ve: "Tôi muốn nói chuyện hợp đồng với anh."

Tay trên bàn của Tần Thời Luật nắm chặt.

Trước khi Tần Thời Luật về, Đường Dục đã đọc hợp đồng này từng chữ một vài lần, nói thẳng ra, đây là hợp đồng bao nuôi, không khắt khe chút nào, không có nhiều yêu cầu hạn chế bên B. Ngược lại, nhiều lợi ích nghiêng về bên B, tức là Đường Dục.

Đến Đường Dục đọc xong còn thấy Đường Dục kia không biết tốt xấu.

Anh đặt bản hợp đồng được để ngay ngắn vào góc bàn, rồi hỏi điều nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình——

"Hợp đồng này có giá trị pháp lý không?"

Lần đầu đọc tiểu thuyết, anh rất tò mò về ý nghĩa của loại hợp đồng này, sau khi bên kia vi phạm hợp đồng, sẽ có người gióng trống khua chiêng đòi ra tòa nói bản thân bao nuôi một người, nhưng người đó đã bỏ trốn?

Chuyện này lẽ nào không bất hợp pháp?

Trán Tần Thời Luật nổi gân xanh, anh ta thực sự muốn tìm ra kẽ hở của pháp luật! Đây có phải là điều mà một người không có đầu óc như anh có thể nghĩ ra?

Nghĩ đến người đứng phía sau có thể là Tiêu Sí Hoành, sắc mặt Tần Thời Luật càng thêm khó coi: "Cậu muốn nói cái gì?"

Sở dĩ hôm nay anh ta về muộn như vậy, là bởi vì anh ta không muốn nói rõ ràng nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy Đường Dục nóng lòng muốn rời xa mình, Tần Thời Luật biết mình không thể giữ anh lại được nữa.

Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng: “Là cậu tự mình tìm đến tôi, tôi không ép buộc cậu, cậu tự nguyện ký hợp đồng này vì quỹ của công ty mình, bây giờ cậu hỏi hợp đồng có hiệu lực pháp lý gì không, tại sao, lúc đầu cậu ký sao không nghĩ về câu hỏi này? Hợp đồng vô nghĩa, nhưng nếu muốn rời đi ... "

Đường Dục ngây người chớp chớp mắt.

..Ừm, anh ta tức giận à?

Nhưng anh vẫn chưa nói gì cả.

Đường Dục chậm rãi nghe được trong giọng điệu đối phương có chút cáu kỉnh.

Anh không muốn cãi nhau, anh không thích bạo lực và cãi vã, nếu có thể, anh hy vọng có thể sống một cuộc đời bình yên.

"Vậy thì, hãy đổi sang thứ gì đó có hợp pháp đi."

Giọng anh vừa hay chạm vào điểm tức giận, khiến Tần Thời Luật biết chút nữa không thở được, sau khi run rẩy hô hấp, giọng Tần Thời Luật như vô cùng nhiều nghi ngờ: “…Cái gì?”

Bây giờ là mười giờ rưỡi, cách lúc Đường Dục đã nửa tiếng, anh ngáp một cái, lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Chúng ta đi đăng ký đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp