Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Phản Diện Bạch Nguyệt Quang

CHƯƠNG 2: ANH TA SẼ KHÔNG KHIẾN CÔNG TY PHÁ SẢN BỞI VÌ QUÁ LƯỜI BIẾNG ĐÚNG KHÔNG?


4 tháng

trướctiếp

 

Tần Thời Luật nghi ngờ anh đang nói đăng ký là đăng ký cái gì, không lẽ là đăng ký kết hôn mà anh ta nghĩ?

Không, không, không thể nào, buổi chiều tên này còn lén lút lấy tài liệu từ phòng làm việc của anh ta, sao có thể nói chuyện đăng ký kết hôn với anh ta?

Hai tay Tần Thời Luật nắm chặt mép bàn, cố gắng không mất bình tĩnh: "Cậu biết mình đang nói gì không?"

“Biết.” Tay Đường Dục chống mặt, chớp chớp đôi mắt buồn ngủ: “Giấy chứng nhận kết hôn, thứ được pháp luật bảo hộ, anh không bằng lòng à?”

Sau mười phút cân nhắc Đường Dục mới đưa ra quyết định này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta không bằng lòng.

Theo lý mà nói anh ta không có lý do gì không bằng lòng, sau khi có giấy chứng nhận, không cần sợ anh chạy trốn, vì trùng hôn sẽ vào tù, đồng thời, nếu đăng ký anh không sợ vai ác giết anh, dù sao bạo lực gia đình là trái pháp luật.

Vì vậy, hai người họ rất hợp để kết hôn.

Mặt khác, bác anh vì muốn chiếm được công ty do người mẹ quá để lại, nên khi tặng anh cho Tần Thời Luật họ hoa nhô cổ vũ, nhưng nếu muốn về, tuyệt đối không nuôi anh đàng hoàng.

Tiêu Sí Hoành chỉ muốn anh bán sức lao động, nghĩ thôi cũng thấy mệt.

Sau khi cân nhắc rất nhiều, chỉ có Tần Thời Luật có thể sẵn sàng thu nhận anh, vì anh ta đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, xét từ tờ hợp đồng không hợp pháp, chỉ cần anh không phản bội anh ta, thì có khả năng cao là anh có thể sống một cuộc sống tốt, nếu anh ngoan thêm chút nữa, nói không chừng có thể sống cuộc sống hạnh phúc như một con cá muối.

Đường Dục tính toán đủ các góc độ được mất, không có ngõ cụt, chỉ kết hôn thôi, kết hôn với ai chả được, anh cũng không thiệt.

Không biết có phải do rượu hay không mà câu nói "Anh không bằng lòng à " của Đường Dục cứ văng vẳng bên tai Tần Thời Luật, khiến đầu óc anh ta đau nhói.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là đồng ý, nhưng anh ta phải cân nhắc mục đích của Đường Dục.

Không phải anh tiếp cận anh ta chỉ để giúp Tiêu Sí Hoành đánh cắp thông tin công ty sao?

Tần Thời Luật lộ ánh mắt phức tạp nhìn Đường Dục, nếu như Đường Dục không phải tự nhiên đần độn, giờ phút này hẳn đã bị ánh mắt của Tần Thời Luật xử lý.

Tần Thời Luật vừa phẫn nộ vừa không cam tâm.

Rốt cuộc anh thích Tiêu Sí Hoành bao nhiêu, vì Tiêu Sí Hoành có thể làm điều này, kết hôn với anh ta, hôn nhân với anh chỉ là kịch sao?!

Tần Thời Luật đầu cao quý không di chuyển trong một thời gian dài, Đường Dục liếc nhìn thời gian, có cần phải suy nghĩ về vấn đề này lâu như vậy không? Bây giờ đã muộn, đã đến lúc đi ngủ rồi.

"Anh…”

"Có thể."

Nghe được câu trả lời của Tần Thời Luật, đôi mắt buồn ngủ của Đường Dục sáng lên, một sợi dây cứu sinh vô hình nhanh chóng kéo dài.

Đường Dục vươn vai đảm bảo: "Tôi sẽ ngoan."

Tần Thời Luật không nói gì.

Đường Dục lấy ra một tờ giấy từ dưới hợp đồng, đặt ở trên bàn, hào phóng nói: "Có thể thêm yêu cầu."

Nếu trước đó Tần Thời Luật có một số kỳ vọng đối với Đường Dục, thì khi anh đề nghị kết hôn, sự kỳ vọng đó đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta có thể mong đợi điều gì khác từ một người sẵn sàng kết hôn với anh ta vì lợi ích của người đàn ông khác?

Nhưng khi nhìn thấy "bản hợp đồng hôn nhân" này, Tần Thời Luật Lộ lại rung động... Chữ viết của Đường Dục rất đẹp, là kiểu mà Tần Thời Luật Lục không ngờ tới.

[Không thể đánh tôi (thậm chí không thể tức giận).]

[Không thể mắng tôi (có gì từ từ nói).]

[Đừng cãi nhau với tôi (hòa bình sinh tài).]

[Không thể ép tôi làm điều gì đó mà tôi không muốn (nhưng có thể thảo luận về nó).]

... Tần Thời Luật liếc nhìn Đường Dục, đây là điều khoản gì, là trẻ con à?

—— Không thể đánh anh, như thế anh sẽ không chết; không thể mắng anh, bởi vì trái tim nhỏ bé của anh  không chịu được người khác sỉ nhục, mà anh cũng không thể mắng lại; không thể cãi nhau, bởi vì anh quá lười để cãi nhau.

Nói một cách đơn giản, anh chỉ muốn nhàn rỗi, không tìm việc cho anh, không làm phiền anh, mục tiêu cả đời của anh là ở nhà, làm chuyện khiến anh hạnh phúc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Thời Luật xoay tờ giấy A4 mỏng, đưa mắt đảo qua lật lại vài vòng, đột nhiên cảm thấy không ổn: "Có chuyện gì mà anh không muốn làm? Sau khi kết hôn phải hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng có tính không?"

Đường Dục sửng sốt: "Nghĩa vụ vợ chồng?"

Đường Dục cảm thấy có thể anh biết nghĩa vợ chồng của Tần Thời Luật là như thế nào, nhưng anh là nam, sao có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?

Đường Dục thiếu kiến ​​thức dự trữ với lĩnh vực này, đau khổ gãi gãi đầu: "Có thể."

Tâm trạng của Tần Thời Luật trở nên phức tạp hơn ...

Anh ta không muốn nói chuyện với Đường Dục nữa, bởi vì anh ta sợ trái tim mình chịu không nổi nữa, anh ta rất ghét người động lòng, hai tháng liền anh cũng không cho anh ta một cái ôm, lại vì Tiêu Sí Hoành mà sỉ nhục bản thân như này?

Tần Thời Luật nặng nề đặt tờ giấy có bốn hiệp ước xuống: "Được, sáng mai chúng ta đi đăng ký, đừng trái lời."

Cả đêm Tần Thời Luật không ngủ ngon, trong đầu anh chỉ toàn là những gì Đường Dục nói muốn kết hôn. Anh ta không muốn kết hôn với anh, nhưng lại lo lắng mai trời sáng liệu Đường Dục có trái lời không, những suy nghĩ hỗn loạn xé toạc nhau cả đêm, trời sắp sáng mới ngủ được một ít.

Đường Dục thì khác, anh ngủ đến hừng đông, sáng sớm bảy giờ tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ, vui vẻ xuống lầu ăn sáng.

Đường Dục hôm nay rất khác, thím Trương lén lút nhìn anh, nhưng khi Đường Dục phát hiện, Đường Dục lập tức cười với thím ấy.

Nụ cười này càng đẹp trai.

Thím Trương không nhịn được hỏi: "Tiểu Đường thiếu gia hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, định ra ngoài sao?"

Cậu Tiểu Tần không thích anh ra ngoài nhất, mỗi khi anh ra ngoài, vẻ mặt của cậu Tiểu Tần đều rất khó coi.

Phép tắc trên bàn ăn của Tiểu Đường thiếu gia rất tốt, vai thẳng tắp, ăn uống chậm rãi, uống một ngụm sữa, liếm đi vết sữa trên môi, híp mắt vui vẻ nói: “Lát nữa cháu đi đăng ký kết hôn với Tần Thời Luật."

Thím Trương trượt tay, đĩa trong tay rơi xuống bệ bếp, kêu leng keng.

“Cái, cái gì?”

“Đăng ký, đăng ký kết hôn.” Đây cũng là thần khí bảo mạng của anh, Đường Dục bình tĩnh liếc nhìn đĩa thức ăn trong tay thím Trương, hỏi: “Thím Trương, sao Tần Thời Lục còn chưa xuống?”

Thím Trương đè đĩa xuống, vẫn còn kinh ngạc: “Cậu, cậu có thể đi đánh thức tiên sinh dậy.”

Đường Dục thật ra rất lười động đậy, nhưng đã tám giờ rưỡi rồi, anh chậm rãi uống sữa trong ly, uể oải đến chín giờ, lau miệng rồi lên lầu.

Thím Trương nhìn bóng lưng anh, tự hỏi mình có nghe lầm không, anh vừa nói cái gì? Đăng ký?

Trong phòng ngủ chính lầu hai, Đường Dục gõ cửa hai lần, áp tai lên cửa — không có chuyện gì xảy ra.

Anh nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, đẩy cửa ra...

Trong phòng rèm không kéo, tối om, anh đứng ở cửa nhẹ giọng gọi: "Tần Thời Luật, anh dậy chưa?"

Căn phòng yên lặng.

Đường Dục nhíu mày, chủ tịch nào của ai ngủ ngon như vậy? Anh trai và bố anh mỗi ngày đều đi làm trước bảy giờ, khó trách nhà của phe ác không lớn bằng nhà anh, không tích cực đi làm.

Đường Dục bắt đầu có chút lo lắng, kết hôn với anh ta có đáng tin không, anh ta sẽ không khiến công ty phá sản bởi vì quá lười biếng đúng không?

“Chúng ta phải đi đăng ký anh nhớ không?  "

Trong phòng truyền đến thanh âm xôn xao, Đường Dục vội vàng rụt đầu lại.

Tần Thời Luật bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, anh ta sờ điện thoại đưa lên tai, giọng khàn khàn: "Chiều nay tôi tới công ty muộn chút, ừm, tuỳ cậu giải quyết."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Thời Luật chú ý tới cửa có ánh đèn sáng trắng, nhưng không có người: "Vào đi."

Đường Dục thò đầu vào, giống như một con mèo con thò tay thò chân, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng, bên ngoài khoác một chiếc áo đan len màu xanh đậm, hàng cúc được cài tỉ mỉ từ trên xuống dưới, không bỏ lỡ nút nào, bên dưới mặc một chiếc quần đen, mái tóc không còn hất tung hống hách như trước mà buông xõa trước trán.

Tần Thời Luật nhất thời ngẩn ra, trang phục của anh tuy không lớn, nhưng cùng rất khác phong cách trước kia.

Đường Dục trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt mèo tròn xoe, chóp mũi nhỏ, môi mỏng, từ nhỏ đã được cưng chiều, ai nhìn cũng thấy chớp mắt đã vạn năm, nhưng anh luôn thích ăn mặc không giống ai để che giấu bản thân, mỗi ngày đều mặc rất sặc sỡ, như cây Giáng sinh sống.

Đây là lần đầu tiên sau hai tháng, Tần Thời Luật thấy anh sảng khoái như vậy.

Đôi mắt tròn vo bắt gặp ánh mắt của Tần Thời Luật, khóe mắt cong cong: "Anh tỉnh rồi."

Sau một đêm, Tần Thời Luật gặp lại anh, không khỏi đau đầu: "Ừm, em…"

“Mau dậy đi, đã chín giờ rồi.” Đường Dục chậm rãi nói, nhưng mỗi cuối câu đều lên cao, anh không giấu nổi vẻ vui mừng: “Cục dân chính mở cửa lúc chín giờ, mười một giờ sẽ nghỉ trưa, anh còn không dậy chúng ta phải tới đó vào buổi chiều đấy."

Tần Thời Luật: "..."

Anh ta vốn muốn hỏi anh có muốn rút lại lời không lại nuốt ngược lại.

Tần Thời Luật lấy một bộ vest từ trong tủ ra, thấy Đường Dục cau mày nhìn chằm chằm vào quần áo của mình.

Tần Thời Luật: "Sao vậy?"

Đường Dục chỉ vào bộ âu phục màu đen bình thường đến mức không thể dị thường hơn: "Bộ âu phục này của anh không hợp với tôi."

"..."

Tần Thời Luật nhìn chiếc áo len màu lam trên người anh, trầm mặc một lát, đổi bộ âu phục màu đen lấy ra lại thành bộ màu lam đậm: "Cái này được không?"

Đường Dục vui vẻ híp mắt: "Được,anh từ từ thay, tôi đi ra ngoài chờ anh."

Nghe thấy tiếng bước chân chạy đi, Tần Thời Luật thở dài.

Anh ta đang làm cái quái gì vậy? Sao lại bị anh dắt mũi?

Tần Thời Luật thay quần áo đi xuống lầu, Đường Dục đang ngồi thẳng tắp trên sô pha, thấy anh ta đi xuống, hai mắt Đường Dục sáng lên, quyết định khen trước: "Anh mặc bộ này rất đẹp!"

Tần Thời Luật hôm trước cũng mặc chiếc áo này: "..."

Đường Dục đứng dậy mặc áo khoác, sau khi mặc xong mới nhớ tới hỏi: "Anh muốn ăn cơm không?"

Tần Thời Luật: "...Không ăn." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, Đường Dục lại lộ ra nụ cười đắc ý, cười đến không thấy mắt: "Vậy thì đi thôi."

Tần Thời Luật đầu lưỡi chạm vào chân răng hàm trên.

Cho nên anh thật sự sợ anh ta ăn cơm chậm trễ nên mới hỏi như vậy đúng không?

Vội vàng muốn kết hôn như vậy, rốt cuộc có âm mưu gì?

Lẽ nào muốn kế thừa tài sản thừa kế của anh ta?

Tần Thời Luật hằn học nghĩ, không lẽ anh ta sẽ gặp tai nạn xe cộ hay gì đó trên đường trở về sau khi nhận được đăng ký kết hôn.

Thật đáng sợ.

-

Hôm nay là ngày 6 tháng 3, không phải là một ngày ý nghĩa, không có nhiều người tới Cục dân chính đăng ký kết hôn.

Khi chụp ảnh cưới, Đường Dục hơi bị chứng ám ảnh cưỡng chế lúc lại chê tóc không được đẹp, lúc nói đường viền cổ áo bị vẹo, phải chụp đi chụp lại nhiều lần.

“Sao anh không cười?” Đường Dục nhìn ảnh chụp lần thứ n vẫn không hài lòng.

Tần Thời Luật thậm chí còn không ăn sáng, không thể cười: "Chỉ là một bức ảnh mà thôi, có gì to tát đâu."

Người chụp ảnh cũng cảm thấy tiếc vì có khuôn mặt đẹp như vậy mà cứ như mắc nợ bạc triệu vậy.

Anh ta liếc nhìn Đường Dục – lữ nào là ép hôn? Ép hôn một đối tượng đẹp như vậy cũng không thiệt đâu nhỉ?

Trong ảnh chụp, Tần Thời Luật Lộ vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, giống như sắp bị lôi đi.

Đường Dục cau mày lẩm bẩm nói: "Nhưng cả đời chỉ có một lần." Vẻ mặt thoạt nhìn có chút xui xẻo, giống như sắp chết.

Ánh mắt Tần Thời Luật run lên, nhìn về phía Đường Dục.

Chỉ một lần?

Là kết hôn rồi sẽ không ly hôn, hay ly hôn rồi không kết hôn nữa?

Tần Thời Luật cảnh cáo bản thân đừng mắc lừa, không thể nghe những gì Đường Dục nói, nhưng tay anh ta không kiểm soát được giơ cánh tay về phía Đường Dục, kéo anh trở lại, nói với nhiếp ảnh gia: "Chụp một bức ảnh khác."

Trong ảnh, Đường Dục nghiêng đầu, như dựa vào vai Tần Thời Luật, vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt băng lãnh của Tần Thời Luật cũng lộ ra mềm đi, hai người cuối cùng giống như không còn bằng mặt không bằng lòng nữa.

Vừa đóng dấu, Đường Dục cuối cùng đã nhận được cuốn sổ đỏ nhỏ cứu mạng mình.

Trong xe, Đường Dục nhịn không được nhìn "Bùa hộ mệnh" mới ra lò, Tần Thời Luật bất giác bị niềm vui lây nhiễm, khóe miệng vừa nhếch lên một chút thì bị một tin nhắn cắt ngang.

Đường Dục lấy điện thoại di động ra, Tần Thời Luật theo bản năng quay đầu lại nhìn, không có xem nội dung tin nhắn, lại nhìn thấy người gửi tên —— Tiêu Sí Hoành h.

Tiêu Sí Hoành, lại là Tiêu Sí Hoành!

Âm hồn bất tán!

Ba chữ Tiêu Sí Hoành như bị dội một gáo nước lạnh, nụ cười cuối cùng cũng nở trên mặt Tần Thời Luật lập tức biến mất.

Trong lòng Tần Thời Luật tự mắng mình ngu ngốc, Đường Dục lấy anh ta vì tên họ Tiêu nhưng anh ta vẫn tin anh.

Một chân đạp mạnh chân ga, Đường Dục dính người vào lưng ghế, điện thoại suýt chút nữa bay ra ngoài.

Anh khó hiểu nhìn Tần Thời Luật, bọn họ đều là đang nói chuyện, vừa rồi tại sao anh lại có ảo giác anh ta vừa rồi còn muốn giết anh?

Điện thoại di động của Tần Thời Luật vang lên vào lúc này, là mẹ anh ta.

Anh ta nhấc máy—

“Con đang ở đâu?” Lâm Nghi hành văn gãy gọn: “Trưa hôm nay mẹ hẹn Lý tiểu thư gặp con ở nhà hàng tây.”

Bình thường Tần Thời Luật hoặc là từ chối hoặc là không đi, nhưng hiện tại... anh ta liếc mắt nhìn Đường Dục còn đang nghịch điện thoại.

“Vâng."

"Mẹ mặc kệ con có thời gian hay không, tóm lại là—" Lâm Nghi vốn tưởng rằng anh ta sẽ từ chối, nhưng bà đang nói giữa chừng thì sửng sốt: "Cái gì? Con, con đừng nghĩ cho người ta leo cây, đó là không phải là hành vi của một quý ông."

Tần Thời Luật: "Con có nói con là một quý ông?"

"Con--"

Tần Thời Luật: "Yên tâm, con đi."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Buổi trưa ăn đồ Tây được không?"

Đường Dục quay đầu, ngây thơ hỏi: "Là ăn mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn sao?"

Tần Thời Luật dừng một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp