Ở Các Thế Giới Làm Cá Mặn Đời Thứ Hai

Chương 3: Đại ca trường 3


4 tháng

trướctiếp

Trời vừa sáng Lý Tụ đã đưa bữa sáng đến quán bar Cao Tường.

“Dã ơi, anh Tụ mang bữa sáng đến cho cậu nè, mau dậy ăn... Ủa, người đâu rồi?” Không thấy Tại Dã đâu, ngay cả đứa nhỏ cũng không ở đây, anh ta lấy điện thoại ra.

“Alo, Tiểu Dã, cậu đưa đứa nhỏ đi đâu vậy?”

“Đến siêu thị gần đây.”

Tại Dã trả lời, tùy tiện lấy hai bàn chải đánh răng từ trên kệ hàng, lại lấy thêm khăn lông. Dư Thiên đi theo bên chân cậu, hai bím tóc nhỏ gọn gàng qua một đêm đã biến hình, tản ra hơn phân nửa, đầu tóc lộn xộn.

Nhân lúc Tại Dã nghe điện thoại không để ý, Dư Thiên ôm một chai Coca cố gắng bỏ vào xe đẩy.

Đến khi tính tiền Tại Dã mới phát hiện có thêm một chai Coca, cậu nhìn cô bé bên chân, không nói gì cả, quét mã trả tiền, sau đó xách theo một đống đồ đạc quay lại quán bar Cao Tường.

“Nhóc tự đánh răng rửa mặt đi.” Cậu đưa khăn lông và bàn chải đánh răng đã xé vỏ cho Dư Thiên.

Lý Tụ đứng bên cạnh hỏi: “Đứa nhỏ này mới hai tuổi, biết tự đánh răng rửa mặt à?”

Nhưng một lớn một nhỏ không hề để ý đến anh ta, cô bé ôm bàn chải đánh răng và khăn lông mới của mình nhảy nhót đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm khô ráo, bồn rửa mặt được thiết kế dựa theo tiêu chuẩn của người trưởng thành, Dư Thiên còn chẳng với tới mặt bàn.

Lý Tụ tò mò vào đây xem, thấy thế thì nói: “Em gái, em không với tới hả, làm sao bây giờ? Hay là gọi anh trai đến giúp đỡ nha!”

Dư Thiên đi ngang qua anh ta, kéo ghế dựa từ bên ngoài vào, cô bé bò lên ghế dựa, động tác thành thạo bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Chỉ là bàn chải đánh răng mà Tại Dã mua là loại của người trưởng thành, hơi lớn, sau khi nặn kem đánh răng nhét vào miệng, cô bé đánh răng có hơi khó nhọc.

Cho dù biến thành trẻ con, bị tuổi tác cơ thể ảnh hưởng nhưng Dư Thiên đã từng là người trưởng thành, cô bé thông minh và bình tĩnh hơn đứa trẻ hai tuổi bình thường rất nhiều. Gặp được khó khăn nhỏ, cô bé không xin người khác giúp đỡ mà là tự lực cánh sinh, tự cầm bàn chải đánh răng, cố gắng chải sạch sẽ.

Lý Tụ nhìn một loạt động tác của cô bé, cảm thán với Tại Dã đang ở ngoài: “Đứa nhỏ này thông minh thật, cũng rất ngoan nữa.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Thật là đáng yêu, anh ta muốn kết hôn rồi sinh một cô con gái. Không được, ý tưởng này quá nguy hiểm, anh ta trẻ như vậy, còn chưa chơi chán, sao có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy.

Tại Dã đứng ở ngoài mở bữa sáng Lý Tụ mang đến, nghe vậy thì hừ một tiếng.

Trẻ con đúng là rắc rối, sáng nay cậu dậy đi đánh răng rửa mặt, căn bản không muốn để ý đến đứa nhỏ này, kết quả từ lúc cậu bắt đầu đánh răng, đứa nhóc này cứ đứng sau lưng cậu, sau đó còn ôm chân cậu nữa, không dứt ra được, khiến Tại Dã muốn đi WC cũng không được.

Cuối cùng nghẹn hơn mười phút, mặt đỏ ửng, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp, đồng ý đi mua bàn chải đánh răng và khăn lông mới cho cô bé rửa mặt, lúc này mới lôi được cô bé từ trên đùi xuống, bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.

Khăn lông không được vắt khô, Dư Thiên dùng khăn mặt ướt nhẹp lau mặt. Vì thế rửa mặt xong, tay áo và quần của cô bé bị ướt một vài chỗ, tóc mái trên đầu dính vào trán.

Lý Tụ cười tủm tỉm, theo sau Dư Thiên đi vào phòng khách, nhìn cô bé ngồi xuống bên cạnh Tại Dã.

“Nè, sao cậu không chải đầu cho cô bé vậy, nhìn lộn xộn quá.”

“Không sao cả.” Tại Dã nói cho có lệ.

Dư Thiên kéo bát cháo thơm ngào ngạt trên bàn đến trước mặt mình, dùng muỗng múc ăn.

Lý Tụ ngạc nhiên: “Cô bé còn biết tự ăn nữa kìa!”

Tại Dã nhíu mày: “Anh đừng cư xử như tên biến thái được không?”

Lý Tụ ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cậu: “Đừng khó chịu thế, chỉ hôm nay thôi, đâu cần cậu lo. Sáng sớm nay anh đã đưa mẫu vật đến trung tâm xét nghiệm chỗ anh trai anh rồi, nhanh thôi, tám giờ sẽ có kết quả, buổi tối cậu sẽ biết.”

Tại Dã không nói chuyện, cắn mấy miếng ăn hết một cái bánh bao. Tuổi cậu ăn được nhiều, Lý Tụ mua bữa sáng cho ba người, mới một lát mà cậu đã ăn hết hơn nửa.

Dư Thiên húp cháo, thấy cậu ăn bánh bao, cảm thấy hình như bánh bao đó rất ngon, cũng duỗi tay lấy một cái. Bánh bao nhỏ xíu trong tay Tại Dã đặt trong tay cô bé lại lớn hơn rất nhiều, cô bé cắn một miếng, vẫn còn cách nhân bên trong một khoảng xa.

Trẻ con không ăn được nhiều, nên Dư Thiên cũng không ăn hết được. Cô bé ăn no thì buông muỗng xuống, tự lấy khăn giấy lau tay và miệng. Tiếp theo, cô bé bắt đầu để ý đến chai Coca trên bàn.

Hồi nãy đi siêu thị cô bé cố bỏ nó vào xe đẩy, Tại Dã lấy ra đặt trên bàn trước rồi mới bắt đầu ăn.

Lúc ăn sáng, Dư Thiên muốn lấy thứ gì trên bàn cũng được, Tại Dã mặc kệ, thế nhưng lúc cô bé ghé vào mặt bàn muốn với tay lấy chai Coca thì Tại Dã lại giành trước.

Tay cậu dài, động tác lại nhanh, Dư Thiên còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã vặn nắp, một hơi uống hết nửa chai Coca, cho cô bé một ánh mắt cười nhạo.

Dư Thiên bò xuống ghế, đi đến trước mặt cậu, đấm đầu gối cậu, biểu đạt bản thân không hài lòng.

Tại Dã: “Chậc.”

Lại uống một ngụm lớn, tặng kèm một cái nhìn khiêu khích.

Thấy cậu ngửa đầu sắp uống hết một chai Coca, bỗng nhiên Dư Thiên đánh vào bụng Tại Dã. Tại Dã không đề phòng, bị đấm một cách bất ngờ, nên phun hết Coca chưa kịp nuốt trong miệng lên đầu cô bé.

Trên người Tại Dã và đầu Dư Thiên đều là Coca.

Tại Dã: “...”

Dư Thiên: “...”

Lý Tụ đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Dư Thiên nói với bản thân không nên giận dỗi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, dù sao bây giờ cô bé chỉ là một đứa trẻ, không có khả năng khắc chế. Vì thế cô bé nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, cảm giác trên đầu dính ướt, chậm rãi mở miệng.

Ai cũng có thể nhìn ra đây là dấu hiệu trẻ con sắp khóc, Tại Dã cảm thấy không ổn, ngăn cản nói: “Từ từ!”

“Đừng...!”

“Hu hu hu!” Tiếng khóc long trời lở đất và giọng cậu vang lên cùng lúc.

Nửa giờ sau, Lý Tụ xách theo túi mua sắm thời trang trẻ em quay về, nhìn thấy Tại Dã đứng ngoài phòng tắm, vẻ mặt vừa đen vừa thối.

“Tắm xong rồi à? Cô bé còn nhỏ như vậy, tắm một mình có được không đấy?”

“Nếu không thì sao, chẳng lẽ bảo em tắm giúp cô bé?” Tại Dã cứng rắn nói.

Vất vả lắm mới dỗ Dư Thiên nín khóc, cậu muốn xả nước cho cô bé tắm rửa nhưng quần áo trên người vẫn chưa kịp thay.

Lý Tụ than vãn: “Đúng là không tiện, đáng lẽ quán bar phải thuê thêm nhân viên nữ, gặp mấy chuyện kiểu này cũng dễ giúp đỡ. Đều do Kinh Dật Gia, nói cái gì mà thuê nhân viên nữ sẽ khiến vợ anh ta hiểu lầm, sẽ tạo ra nhân tố không yên ổn đối với sự hài hòa của gia đình, anh ta sợ vợ đến mức đó sao?”

Kinh Dật Gia là ông chủ quán bar, bạn thân của Lý Tụ, trước đây là một tay chơi, nhưng từ khi gặp được tình yêu đích thực rồi kết hôn, anh ta từ công tử phong lưu trực tiếp biến thành người chồng mẫu mực, không thích ra ngoài chơi, cũng mặc kệ quán bar, giao hết cho Lý Tụ.

“Đúng rồi, nói đến Kinh Dật Gia, anh ta vừa sinh được đứa con trai, cực kỳ yêu thương nó, trên vòng bạn bè đều là ảnh chụp của đứa bé kia, anh sắp phải chặn anh ta rồi, bây giờ Kinh Dật Gia là người đàn ông của gia đình.” Lý Tụ mở vòng bạn bè.

Tại Dã nhìn, không có hứng thú lắm, quay người đi, lạnh nhạt mà nói: “Con nít đáng yêu ở chỗ nào, phiền muốn chết, tránh xa một chút.”

Lý Tụ: “Cũng không thể nói vậy, nếu là một cô con gái đáng yêu thì cũng không phải không được, chờ sau này cậu làm ba thì sẽ hiểu.”

“Hừ.” Tại Dã khinh thường: “Em không sinh con đâu, cũng không muốn làm ba.”

Cậu lười thảo luận tiếp vấn đề này, gõ cửa phòng tắm "ầm ầm": “Nhóc tắm xong chưa?”

“Quần áo đây, anh chọn rất lâu đấy.” Lý Tụ đưa cái túi trong tay mình qua.

Tại Dã nhận lấy, nhìn thoáng qua: “... Đây là cái gì?”

Lý Tụ: “Váy công chúa, cậu nhìn đi.”

Anh ta lấy váy nhỏ sáng lấp lánh từ trong túi ra cho Tại Dã xem, váy nhỏ hồng nhạt màu tím hình nụ hoa, bên trên may một đóa hoa và ngọc trai nhỏ làm nhụy hoa, sau lưng còn có hai cái cánh nhỏ

“Nhìn đi, có cả đồ trang trí nữa, kẹp tóc hình bông hoa và cài tóc con bướm phát sáng!”

Tại Dã ghét bỏ nhìn mấy thứ này.

Chờ đến khi Dư Thiên mặc váy nhỏ bước ra, Lý Tụ lập tức cầm điện thoại chụp vài tấm cho cô bé, vừa chụp vừa nói: “Cười một cái, cười một cái, đừng làm biểu cảm như anh Tại Dã, như vậy không đáng yêu chút nào! Sao không mang cánh nhỏ lên vậy, cái đó rất đáng yêu mà!”

Bông hoa và ngọc trai trên váy rất cộm người, hơn nữa mặc vào cũng khá rắc rối, Dư Thiên không thích, vẻ mặt cô bé khó chịu như Tại Dã.

Lý Tụ đang chụp đột nhiên cười rộ lên: “Ha ha ha nhìn như Tại Dã mặc váy vậy! Anh phải gửi cho Ôn Thừa xem!”

Lúc này Tại Dã mới hiểu rõ lòng dạ hiểm ác của anh ta, lấy hộp khăn giấy trên bàn ném qua.

Ngoại trừ chút khó khăn nho nhỏ buổi sáng, thời gian còn lại trong ngày hôm nay cũng gió yên biển lặng, Tại Dã vẫn nằm trên sô pha chơi điện thoại. Nhận được tin nhắn mấy cậu em trong trường thay phiên gửi tới, kể chuyện hôm nay bị chủ nhiệm lớp răn dạy, hơn nữa còn tỏ ra hâm mộ đối với việc hôm nay cậu trốn học.

“Anh Dã, sao hôm nay anh không đến trường? Buổi chiều có đến chơi bóng rổ không?”

“Có việc rồi, không đi.”

Tại Dã trả lời đơn giản, tiếp tục chơi trò chơi. Dư Thiên ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn cậu chơi, thỉnh thoảng đứng dậy tự đi dạo.

Giữa trưa Tại Dã mang cô bé đến tiệm cơm gần đó ăn trưa, ăn xong cô bé còn ngủ một giấc nữa, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Tới buổi chiều, Lý Tụ trở về từ bên ngoài.

Ngồi ở đây một ngày, Tại Dã sắp không chịu được nữa, thúc giục: “Có kết quả xét nghiệm chưa?”

Lý Tụ: “Gấp cái gì, bên kia mới gửi tin nhắn cho anh, anh đi lấy đã, chờ mấy đứa cơm nước xong anh sẽ quay lại.”

Ăn xong Tại Dã lại chơi mấy ván trò chơi mới nhìn thấy Lý Tụ ném chìa khóa đi vào, trong tay cầm một cái túi. Anh ta vẫy vẫy túi trong tay: “Cậu tự xem hay là để anh giúp?”

Giọng điệu của Tại Dã rất tùy ý: “Anh xem đi,  nói kết quả cho em là được.”

Lý Tụ cười ha ha: “Cậu đúng là không coi anh đây là người ngoài, được, vậy anh mở ra xem nhá?”

Tại Dã hừ lạnh: “Dù sao người mất mặt không phải em, trong vòng có ai mà không biết mấy chuyện đó của ba em chứ, lỡ như đúng thật, cũng chỉ là để người ta biết chuyện ba em có thêm một đứa con gái riêng bên ngoài thôi.”

Lý Tụ mở túi ra xem, biểu cảm trên mặt anh ta càng lúc càng kỳ quái.

Chờ lâu không nghe thấy anh ta nói chuyện, Tại Dã nhíu mày: “Nói đi, cô bé có quan hệ huyết thống với em không?”

Lý Tụ: “... Có.”

“Hừ, quả nhiên.” Tại Dã cười lạnh.

Lý Tụ: “Nhưng có một vấn đề nhỏ.”

Tại Dã: “Vấn đề gì?”

Lý Tụ: “Hình như quan hệ huyết thống giữa đứa nhỏ này và cậu gần hơn ba cậu một chút.”

Anh ta mở báo cáo ra, trực tiếp chỉ kết quả cho Tại Dã xem: “Bên trên viết cậu là ba ruột của đứa nhỏ này.”

Tại Dã: “...?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp