Ở Các Thế Giới Làm Cá Mặn Đời Thứ Hai

Chương 2


4 tháng

trướctiếp

Tại Dã là người cuối cùng rời khỏi đồn cảnh sát.

Mấy người bạn kia của cậu đã được anh chị em họ nhà mình đón về nhà, chỉ còn mỗi Tại Dã, vì bỗng dưng xuất hiện một cô bé có khả năng là con gái riêng của ba mình mà cậu phải ở lại đồn cảnh sát nghe dặn dò mất nửa ngày.

Cô bé rất muốn được “Về nhà với ba”, vậy nên Tại Dã đăng ký thông tin xong thì có thể đưa cô bé đi.

Bây giờ hơi muộn rồi, đứa nhỏ buồn ngủ đến mức ngã trái ngã phải, Tại Dã không thể không bế cô bé lên dưới sự chỉ đạo của nữ cảnh sát tốt bụng. 

Cậu trai 18 tuổi mang vẻ mặt cổ quái, dùng tư thế kỳ lạ ôm đứa trẻ nho nhỏ ra khỏi đồn cảnh sát.

Chờ đến khi đi qua một dãy phố, ra khỏi phạm vi của đồn cảnh sát, Tại Dã mới dừng chân, xách cổ áo Dư Thiên, dùng một tay kéo cô bé ra khỏi lòng ngực, đặt lên bồn hoa ven đường.

Tuy viền bồn hoa khá cao nhưng cô bé quá lùn, đứng lên trên vẫn chỉ tới trên phần eo của Tại Dã một chút.

Dư Thiên bỗng dưng bị thả xuống, liêu xiêu cố gắng đứng vững, cô bé buồn ngủ, ngơ ngác nhìn nam sinh đột nhiên thay đổi sắc mặt trước mắt, mở hai tay ra theo bản năng.

Tại Dã đưa tay ngăn lại động tác của Dư Thiên, dùng biểu cảm mỉa mai đánh giá cô bé, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Nhóc tên là Thiên phải không? Do người tình nào của ba tôi sinh vậy? Nhóc là con gái của Tại Diên đúng không? Không nhận ra ba mình à?”

Dư Thiên dùng biểu cảm như chết máy nhìn cậu. Mấy đứa nhóc mà buồn ngủ thì sẽ không nói đạo lý, đầu óc cũng mơ hồ, cô bé không nghe được chữ nào, đừng nói đến việc hiểu được cậu đang nói gì, bây giờ cô bé chỉ muốn ngủ thôi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Tại Dã nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô bé, mất kiên nhẫn chậc một tiếng, lấy điện thoại ra muốn tìm ảnh của Tại Diên đưa cho cô bé này xem, nhưng tìm hơn nửa ngày, lúc này cậu mới phát hiện trong điện thoại vốn không có ảnh chụp của ba ruột mình.

Tình cảm giữa hai ba con bọn họ lạnh nhạt đến mức đã gần nửa năm không liên lạc với nhau, cho dù bây giờ cậu muốn vào WeChat mở vòng bạn bè của Tại Diên tìm một tấm ảnh chụp thì cũng chẳng phân biệt được đâu là WeChat của ba mình.

Vất vả lắm mới tìm được, cậu nhấn mở hình ảnh, đưa đến trước mặt Dư Thiên: “Nhìn xem, đây là ba nhóc phải không?”

Dư Thiên chỉ nhìn thoáng qua, không hề hứng thú với ảnh chụp của người đàn ông trung niên hơi biến dạng này, dời tầm mắt sang Tại Dã, lại vươn tay với cậu, mặt không cảm xúc hô lên: “Ba, ôm.”

“Chậc, có phải nhóc hơi ngốc không, nói được câu nào khác không hả?” Tại Dã bắt đầu thấy hối hận vì đã đưa cô bé ra đây. 

Không thì trực tiếp gọi điện bảo thư ký của ba đến đón cũng được.

Vừa nghĩ như vậy, Dư Thiên đã buồn ngủ đến nỗi lười đứng thẳng đột nhiên làm tư thế ngồi xổm chuẩn bị nhảy.

Tại Dã đang cầm điện thoại tìm danh bạ, nheo mắt: “Nhóc định làm gì thế?!”

“Nhảy!” Dư Thiên nhảy về phía trước.

Tại Dã kêu một tiếng “Đm”, tay lanh mắt lẹ giữ chặt cô bé, kết quả là cậu đỡ được người nhưng điện thoại lại bất hạnh trượt khỏi tay, bay vào bồn hoa bên cạnh, rơi trúng vũng nước nhỏ cạnh đó, phát ra tiếng động làm lòng người vỡ vụn.

Mà trong nháy mắt cậu đỡ được Dư Thiên, cô bé nghiêng đầu, ngủ say như chết.

Tại Dã dùng một tay ôm đứa nhỏ, khó chịu lay người cô bé: “Ê! Ê!” Nhưng đứa nhóc này ngủ như heo, dù cậu đong đưa cô bé thế nào thì cái đầu nho nhỏ mềm mại của đối phương cũng chỉ nghiêng ngả vài lần, không chịu tỉnh.

“Đm!” Nhịn không được mắng trong miệng vài câu, Tại Dã nhặt điện thoại lên, lắc lắc nước, không bất ngờ chút nào, màn hình điện thoại đã vỡ vụn. Tuy máy vẫn bật được nhưng màn hình không hiện gì.

Tại Dã nhắm mắt: “…”

Suýt chút nữa thì cậu đã không kiềm chế được mà ném con nhóc xui xẻo này xuống đất ngay tại chỗ.

Quán bar Cao Tường, Lý Tụ đang chơi golf với hai người bạn, anh ta vừa chống gậy golf vừa tám chuyện với thằng em họ, cười nghiêng ngả, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập truyền đến từ phía trước.

“Ai đang gõ cửa vậy?” Lý Tụ gãi cổ, đứng dậy chuẩn bị mở cửa, biểu cảm có chút khó chịu: “Nè, không thấy trên cửa treo biển không tiếp khách sao… Ủa! Là Tiểu Dã à, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Lý Tụ nhìn Tại Dã đen mặt thì cực kỳ vui vẻ, vừa mở cửa vừa hỏi: “Thế nào, lại cãi nhau với ba nên đến tìm mấy anh đi chơi đúng không? Đúng lúc đó, hôm nay anh họ em cũng ở đây.”

Tại Dã: “Mở cửa.”

Lý Tụ mở cửa ra, lúc này mới phát hiện trong ngực Tại Dã còn ôm một đứa nhỏ, cô bé nhỏ nhắn ngồi trên cánh tay cậu, hai tay rũ xuống, đầu chôn trên vai Tại Dã, chỉ có thể nhìn thấy một cái ót tròn tròn.

“Em nhặt được đứa nhỏ này ở đâu vậy?”

Lý Tụ cảm thấy trường hợp này đúng là mười nghìn năm có một, lộ ra biểu cảm vui vẻ khó nói nên lời, theo bản năng lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, miệng còn nói: “Em nhặt được trẻ con thì cũng không thể đưa đến chỗ anh chứ, phải đưa đến Cục Cảnh Sát nghe chưa?”

Tại Dã phất tay ngăn cản máy ảnh của anh ta, vẻ mặt càng thêm khó coi, ôm đứa nhỏ đi vào phòng khách, trong miệng nói: “Là con gái riêng của ba em.”

“Hả!” Lý Tụ đóng cửa kỹ lần nữa, nghe vậy thì líu lưỡi: “Em trai, em lại cãi nhau với ba à, không đến mức đi trộm con gái riêng của ông ta ra để tra tấn đó chứ, còn nhỏ như vậy, anh không làm chuyện phạm pháp đâu.”

Thanh niên đang chơi bên trong nghe thấy âm thanh, cũng buông gậy golf xuống, ra ngoài xem.

Lý Tụ lập tức gọi anh ấy lại đây: “Ôn Thừa cậu mau đến xem em họ cậu nè, em trai Tại Dã nhà chúng ta trộm con gái riêng của ba mình đưa đến đây!”

Ôn Thừa thò qua hỏi: “Tình huống như thế nào vậy?”

Tại Dã sốt ruột tìm ghế sô pha, buông đứa nhỏ mềm mại vừa nóng vừa dính người trong lồng ngực ra, trong nháy mắt cảm giác cả người mình được thả lỏng hẳn. Đối diện với hai đôi mắt hóng hớt, Tại Dã không biết nên nói gì: “Nhặt ở ven đường, tưởng em là Tại Diên, gọi em là ba… Hừ.”

Lúc này Lý Tụ và Ôn Thừa mới thấy rõ mặt của cô bé, hai người đều ngẩn ra, cực kỳ hiếm lạ vây quanh Dư Thiên.

“Đứa bé này cũng rất giống em đúng không?”

“Giống, cực kỳ giống.”

Tại Dã tìm một sô pha khác ngồi xuống, thúc giục: “Lấy cho em cái điện thoại dự phòng đi, máy của em bị rơi hỏng rồi.”

“Biết rồi, đừng làm ồn.” Lý Tụ vuốt cằm, không ngừng cảm thán: “Giống quá, dù em trai Tại Dã muốn sinh cũng chưa chắc sẽ đẻ được một đứa con giống đến vậy.”

Ôn Thừa nhìn rất lâu, đột nhiên quay đầu nói với Tại Dã: “Em xác định đây là con gái riêng của ba em à?”

Mặt Tại Dã không biểu cảm tựa vào sô pha: “Chứ còn gì nữa, nhìn dáng vẻ như vậy, không phải con gái ông ta thì chẳng lẽ lại là con em.”

“Vấn đề là trông rất giống em.” Biểu cảm của Ôn Thừa rất khó hiểu, vươn ngón tay chọc nhẹ lên mặt đứa nhỏ, chuyển sườn mặt đang vùi vào sô pha của cô bé sang đối diện với Tại Dã: “Em nhìn kỹ xem, cái miệng này, chẳng lẽ không giống dì nhỏ sao?”

Dì nhỏ của Ôn Thừa là mẹ của Tại Dã.

Khuôn mặt bực bội của Tại Dã sửng sốt, cẩn thận nhìn Dư Thiên lần nữa.

Ba mẹ ly hôn lúc cậu 6 tuổi, mẹ mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, mấy năm đó bà ấy thường xuyên ở nước ngoài, sau này bà ấy tái hôn thì định cư ở bên đó luôn, sức khỏe không tốt, rất ít khi trở về, lần cuối Tại Dã gặp bà ấy là mấy tháng trước khi hai mẹ con gọi video, bởi vì đứa nhỏ hiện tại của bà ấy làm ầm ĩ nên rất nhanh đã cúp máy.

Nói tiếp cũng buồn cười, cậu còn không nhớ rõ mẹ mình trông như thế nào.

Cậu lớn lên giống ba hơn, ba cậu lại là tên khốn có tiền án, cho nên khi nhìn thấy một cô bé giống mình, cậu trực tiếp mặc định đây là con gái riêng của ba cậu.

Không khí yên lặng một lát.

Tại Dã dời đi ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Tình cảm của mẹ em và người chồng hiện tại rất tốt, không có khả năng sinh đứa thứ hai với Tại Diên.”

Lý Tụ: “Bọn anh định nói, liệu có khả năng này không, thật ra ba cậu chưa dứt tình với mẹ cậu, cho nên tìm một người tình rất giống bà ấy, sau đó sinh ra đứa nhỏ này? Anh thấy mấy đứa em gái hay đọc mấy kiểu như vậy, tiểu thuyết thế thân đều theo kịch bản này, tra nam đều yêu thế thân.”

Tại Dã lộ ra biểu cảm ghê tởm.

“Hay là đi làm xét nghiệm ADN đi, mọi người đỡ phải đứng đây đoán mò.” Em họ của Lý Tụ đến đây chơi, cầm gậy golf đứng cạnh cửa đề nghị.

“Đúng vậy, trung tâm xét nghiệm chỗ anh trai anh làm được đó, để anh bảo anh ấy làm nhanh cho cậu, một ngày sẽ có kết quả.” Lý Tụ xung phong nhận việc, anh ta cũng tò mò chuyện này là như thế nào.

Tại Dã cam chịu.

Vốn dĩ cậu định mượn được điện thoại thì lập tức liên lạc với thư ký của ba đến đưa người đi, bây giờ… Chờ xem kết quả xét nghiệm cũng được.

Quán bar Cao Tường do một thiếu gia nhà giàu được công nhận là tay chơi mở, anh ta thấy nhàm chán quá nên mở một quán bar, cơ bản không tiếp khách, chỉ chào đón một ít bạn bè quen biết cùng đến chơi, Lý Tụ là đối tác, cũng là ông chủ thứ hai thường trú ở chỗ này.

Ở đây không những có thể đánh bida, còn có thảm nhảy, xe máy mô phỏng, máy ném bóng rổ, phòng trải nghiệm VR và rạp chiếu phim loại nhỏ…, nhưng không có giường, bạn bè tới đây chơi mệt mỏi đều trực tiếp nghỉ ngơi trên sô pha.

Sau nửa đêm, mấy người Lý Tụ phải về.

“Cậu ở đây một mình không sao chứ?"

Tại Dã không muốn nói chuyện, vẫy tay ý bảo bọn họ mau đi đi.

Đương nhiên sô pha không ngủ ngon bằng giường nệm được, nhưng nhìn thấy đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trên sô pha, nghĩ nếu về nhà thì cậu phải bế cô bé lên, nói không chừng cô bé sẽ làm ầm ĩ, Tại Dã không hề do dự chọn ở chỗ này ngủ một đêm.

Đèn trong phòng khách vụt tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ mờ nhạt.Tại Dã nửa ngồi ngủ trên sô pha, ngủ nhưng mày vẫn nhíu chặt.

Đêm khuya tĩnh lặng, Dư Thiên chiếm phần lớn sô pha bỗng nhiên tỉnh dậy, cô bé ấn sô pha mềm mại bò dậy, cảm thấy hơi lạnh. Đại ca trường mới 18 tuổi, chưa từng chăm sóc trẻ con nên không biết mình phải đắp thảm cho đứa nhóc ngủ trên sô pha.

Dư Thiên nhìn xung quanh, thấy Tại Dã đang ngủ bên cạnh.

Tuổi của Dư Thiên giảm đi, tâm trí cũng không trưởng thành, chỉ nhớ rõ có chuyện gì thì phải tìm sinh vật tên là ba để giải quyết. Cô bé bò xuống sô pha, đi đến bên chân Tại Dã, kéo ống quần cậu.

“Lạnh.”

“Ba, con lạnh.”

Tại Dã không tỉnh, cậu vẫn đang ngủ, bởi vì âm thanh ồn ào bên tai nên nhăn mày.

Không gọi được cậu dậy, Dư Thiên nhìn thấy áo khoác cậu tiện tay đắp trên đùi, túm lấy tay áo, cố gắng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lôi được áo khoác từ dưới tay cậu ra, sau đó cô bé kéo áo khoác quay lại sô pha lần nữa, đắp kín cho mình, ấm áp ngủ tiếp.

Đại ca trường bị áo bông* lòng dạ hiểm độc cướp mất áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, bị lạnh cóng tỉnh dậy lúc rạng sáng.

*Người Trung Quốc thường ví con gái là "áo bông nhỏ" vì loại áo này ôm sát cơ thể, mang lại cảm giác thoải mái, ấm áp, gợi liên tưởng có thể hiểu được tấm lòng cha mẹ.

Cậu mang vẻ mặt lạnh lùng xoa tóc và cái cổ đau nhức, ngồi dậy mắng một câu thô tục.

Nhìn thấy đứa nhỏ đắp áo khoác của mình nằm trên sô pha, thật sự là cô bé quá nhỏ, đối với cô bé, áo khoác của cậu giống như một tấm chăn.

Tại Dã: “…”

Vậy thì, tại sao áo khoác của cậu lại ở trên người đứa nhỏ này?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp