Kỹ Năng Diễn Xuất Của Thế Thân Thụ Thật Xuất Sắc

Chương 20


5 tháng

trướctiếp

 

Đàn ông?

Lục Chấp Duệ giơ cổ tay lên, đã hơn mười giờ rồi, Hạnh Sí nhất định đang ở nhà. Cậu là người của công chúng, trong nhà sẽ không có người lạ, quản lý của cậu lại là nữ; thế nên người đàn ông này có mặt ở đây là có chuyện gì xảy ra vậy? 

“Ngài Lục?” Không nghe thấy hắn nói chuyện, Hạnh Sí ở bên kia gọi hắn một tiếng.

“Ừ.” Lục Chấp Duệ mím chặt môi: “Không có gì. Tối nay cậu không cần đến đây, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bình thường chuyện như vậy đều là do Quý Lam thông báo. Hạnh Sí không nghĩ ra tại sao Lục Chấp Duệ lại đặc biệt gọi điện thoại để nói cho cậu biết rằng hôm nay không cần đến nhà của hắn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, ngài Lục.”

Lục Chấp Duệ ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

“Được lắm, Hạnh Sí, cậu được lắm!” 

Sau khi cúp điện thoại, Lục Chấp Duệ đã sắp bóp nát nó rồi. 

Cậu trở mặt với hắn, hắn có thể nhịn, cậu giả vờ giả vịt với hắn, hắn cũng có thể nhịn. Nhưng cậu phản bội hắn một cách trắng trợn như vậy, chẳng lẽ hắn vẫn phải nhịn sao?

Lục Chấp Duệ nổi giận. Tuy nhiên, trong cơn giận này, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra là nó nồng đậm mùi dấm chua.

Là do hắn chưa đủ tốt với cậu à? Thế nên cậu mới phải lén lút sau lưng hắn đi tìm người đàn ông khác?

Quý Lam đúng lúc này đẩy cửa vào, muốn báo cáo với Lục Chấp Duệ một tiếng rằng dư luận bên phía Hạnh Sí đã được khống chế.

Nhưng khi cô ấy vừa bước vào văn phòng của Lục Chấp Duệ, thì nhìn thấy Lục Chấp Duệ đứng trước bàn làm việc, mặt lạnh như sương, cầm lấy áo khoác trên giá áo.

“…Tổng giám đốc Lục?” Quý Lam hoảng sợ dò hỏi.

Chỉ thấy Lục Chấp Duệ lấy áo khoác ra khoác lên người, khi đi ngang qua người Quý Lam còn dẫn theo một cơn gió lạnh thổi qua.

“Tan làm.” Hắn nói.

***

Giản Trần Ngôn vừa cúp điện thoại không được bao lâu thì đã đến nhà của Hạnh Sí.

Cậu ta vừa mới chạy quảng cáo xong, hiếm khi được nghỉ ngơi vào ngày mai nên lập tức đến nhà Hạnh Sí chơi với cậu. Hai người bọn họ đã quen biết được mấy năm, cũng xem như rất hiểu biết đối phương. Giản Trần Ngôn biết, khi tâm trạng của Hạnh Sí không tốt thì có khuyên cũng vô dụng, còn không bằng đến đây chơi game với cậu một lát.

Hai người bọn họ chơi đến hơn hai giờ đêm và vẫn cứ chơi đến khi quản lý của Giản Trần Ngôn gọi điện thoại đến kiểm tra.

Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Giản Trần Ngôn nhanh chóng tắt hết âm thanh của trò chơi, lại nhe răng hù dọa Hạnh Sí ý bảo cậu không được nói chuyện. Hạnh Sí nhanh chóng ngậm miệng lại, nhìn Giản Trần Ngôn cầm điện thoại chờ một lát rồi mới bấm nhận cuộc gọi. 

“Alo?” Âm thanh của Giản Trần Ngôn vừa khàn khàn lại vừa lười biếng, nghe giống như vừa bị đánh thức từ trong giấc ngủ.

“Ngủ rồi à?” Rõ ràng là quản lý ở bên kia điện thoại không tin tưởng lắm. 

“Không ngủ thì làm gì?” Giản Trần Ngôn giả vờ không vui, còn giơ tay nhìn đồng hồ: “Hai giờ hai mươi, anh hai, anh cho rằng tôi còn có thể làm gì?”

Nói xong, cậu ta đi đến sô pha, thậm chí còn bắt bước âm thanh xoay người.

“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”

“À à, không có gì.” Người quản lý ở bên kia đầu dây tin ngay lập tức, vội vàng nói xin lỗi: “Tôi chỉ muốn xem xem cậu đã ngủ chưa, sợ cậu không nghỉ ngơi tốt sẽ bị nổi mụn, mắt thâm quầng. Cậu ngủ tiếp đi, ngủ ngon.”

Giản Trần Ngôn cúp điện thoại, cầm lấy tay cầm trờ chơi để ở bên cạnh.

Hạnh Sí không khỏi ngạc nhiên.

“Oa…” Cậu nói: “Quản lý đi theo cậu nhiều năm như vậy mà vẫn còn bị cậu lừa à?”

“Chuyện này có gì đâu mà khó?” Giản Trần Ngôn nói: “Chỉ có cậu, ngu ngốc.”

Hạnh Sí không thể phản bác cậu ta. Nhìn thấy trò chơi kết thúc, Giản Trần Ngôn đứng dậy: “Tôi đi lấy thêm một lon Coca, cậu uống cái gì?”

“Tôi cũng…” Nói được một nửa, Hạnh Sí lại cắn răng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cậu lấy cho tôi một lý nước đá nhé. Ngày mai tôi phải đi quay hai cái quảng cáo, phải chụp ảnh nữa, có khi chị Nhạc còn muốn ép cân của tôi xuống nữa đấy.”

Giản Trần Ngôn cười vài tiếng.

“Vậy cậu phải kiềm chế đi.” Cậu ta nói: “Mấy ngày nữa cậu phải tham gia quay một chương trình thực tế, chắc chắn là cậu còn phải so tài với Mộc Trừng đó.”

Cách dùng từ của cậu ta làm cho Hạnh Sí cảm thấy ớn lạnh, cậu cầm gối ôm lên rồi ném qua chỗ cậu ta: “Cậu mới đi so tài ấy!”

Giản Trần Ngôn mỉm cười bỏ đi.

Hạnh Sí cười thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên lướt lướt. Đúng lúc này, mèo con nằm trong ổ mèo giật giật, Hạnh Sí đi qua xem, thì nhìn thấy nhóc Duệ đã tỉnh rồi.

“A, nhóc tỉnh rồi hả?” Hạnh Sí nói: “Có phải bị anh Giản của nhóc đánh thức không?”

Nói xong, cậu bỏ điện thoại xuống, muốn đi qua bế mèo con lên.

Bình thường điều mà nhóc Duệ mới tỉnh ngủ thích nhất là làm nũng. Nhưng khi Hạnh Sí vừa đi qua, cúi người xuống thì mèo con lại cảnh giác nhảy sang một bên, né tránh tay của cậu.

“Hả?” Mặt của Hạnh Sí lộ ra vẻ khó hiểu.

Chỉ thấy mèo con đánh giá cậu từ trên xuống dưới một hồi, con ngươi của nó nheo lại đầy cảnh giác. Sau đó, ánh mắt của mèo con dừng trên mặt cậu, nó đi tới rồi cẩn thận ngửi ống quần của cậu.

Giống như đang kiểm tra cái gì đó. 

Hạnh Sí còn đang tự hỏi thì Giản Trần Ngôn đã đi ra từ trong phòng bếp. Một tay cậu ta cầm lon coca đang sủi bọt, tay còn lại cầm ly nước đá của Hạnh Sí, đi ra phòng khách.

“Hạnh Sí, làm sao thế?”

“Không có chuyện gì.” Hạnh Sí nói: “Chỉ là hình như mèo con không còn nhận ra tôi nữa.”

“Thật không?” Khi Giản Trần Ngôn quay đầu nhìn về phía mèo con thì đối diện với đôi mắt màu vàng nhạt của mèo con.

Lạnh lẽo, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, xem kỹ từ cao xuống thấp. 

“Ây da, hung dữ quá.” Giản Trần Ngôn đánh giá một câu cho có lệ, sau đó đi qua đưa nước đá cho Hạnh Sí. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chiều mai cậu còn phải chụp quảng cáo phải không?” Giản Trần Ngôn bưng Coca lại sô pha ngồi xuống, vừa cầm tay cầm trò chơi chọn trò chơi tiếp theo vừa nói. “Thế thì hôm nay cậu cũng đừng có mà chơi suốt đêm, chơi đến ba giờ thì cậu đi ngủ đi.”

“Được.” Hạnh Sí uống hai ngụm nước rồi xoay người ngồi xuống sô pha: “Vậy đến lúc đó cậu cũng đi ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ có quầng thâm mắt, đến lúc đó lại bị quản lý của cậu phát hiện ra đấy.” 

“Không có chuyện đó đâu.” Giản Trần Ngôn không chút do dự nói: “Mặt nạ và kem mắt của cậu ở đâu? Buổi tối cho tôi dùng một ít đi.”

“Chút nữa lấy cho cậu.” Hạnh Sí nói.

Trên màn hình xuất hiện màn chơi mới. Hai người chơi đều trang bị vũ khí đầy đủ, trong tay cầm súng ống, sau khi kết thúc đếm ngược, dần dần có thây ma xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Hai người một người nói một người trả lời, không có hành động vượt rào nào, căn bản chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Mèo con nhìn qua lại hai người một hồi, lạnh mặt, một lần nữa ngồi trở lại trong ổ mèo.

***

Lục Chấp Duệ không thừa nhận dây thần kinh của hắn quá nhạy cảm.

Chỉ là nghe được giọng nói của một người đàn ông khác trong điện thoại Hạnh Sí mà cũng có thể làm cho lòng hắn rối loạn, ngay cả dự án thu mua cũng bị chậm lại một ngày.

Thậm chí ngày đó sau khi hắn về đến nhà, hắn còn bị mất ngủ vì cơn tức giận, mãi đến hai giờ đêm mới miễn cưỡng ngủ được. 

Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, sự khó chịu và tức giận từ đêm qua đã thực sự biến mất.

Hắn thấy người xuất hiện trong nhà Hạnh Sí khá quen mắt, chắc là một người nổi tiếng nào đó. Nhìn thân hình cậu ta gầy hơn Hạnh Sí, còn có gương mặt đẹp trai là Lục Chấp Duệ đã biết mọi chuyện không giống như hắn đã nghĩ.

Chỉ là bạn bè đến nhà của Hạnh Sí chơi mà thôi.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cho dù là buổi tối thì Lục Chấp Duệ cũng rất khó gặp được Hạnh Sí.

Gần đến ngày quay chương trình thực tế, lịch quay quảng cáo của Hạnh Sí rất kín. Mỗi lần Lục Chấp Duệ ngủ, khi tỉnh lại ở nhà của Hạnh Sí, hắn đều chỉ thấy đèn nhà cậu tối om.

Mỗi ngày phải chờ đến sau một giờ đêm thì Hạnh Sí mới có thể về nhà, thậm chí có lúc cậu còn phải làm việc suốt đêm, đến khi trời sắp sáng thì mới trở về.

Mỗi lần Hạnh Sí về nhà đều rất mỏi mệt, sau khi thay quần áo tắm rửa, cậu ngay lập tức ngã xuống giường ngủ.

Lục Chấp Duệ chưa bao giờ nhàn rỗi như vậy, nhàn hạ đến mức một mình ngẩn người vài giờ trong một căn phòng không bật đèn, sau đó lặng lẽ không phát ra tiếng đi đến mép giường của Hạnh Sí, lẳng lặng nhìn dáng vẻ khi đang ngủ của cậu. 

Vì là một con mèo nên hắn thật sự không có chuyện gì khác để làm.

Trước kia hắn cũng biết để trở thành một ngôi sao rất dễ bị đảo lộn thời gian giữa ngày và đêm, nhưng nếu người đó muốn nổi tiếng và kiếm được tiền thì người ấy phải chịu đựng được những công việc vất vả như vậy. Nhưng  khi loại công việc vất vả này rơi lên người Hạnh Sí thì Lục Chấp Duệ lại cảm thấy nó có hơi quá sức với cậu.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Một ngôi sao có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà còn phải chịu biết bao lời mắng mỏ?

Khi sự bận rộn của Hạnh Sí kéo dài đến ngày thứ tư thì Lục Chấp Duệ đã không thể chịu đựng thêm được nữa.

Trùng hợp là ngày hôm ấy, Quý Lam đến văn phòng của hắn để báo cáo công việc cũng thuận tiện nói cho hắn biết rằng các tài nguyên sau này của Hạnh Sí đã được gửi đến công ty của bọn họ.

“Gửi cho tôi một bản đi.” Lục Chấp Duệ nói.

Trong khoảng thời gian này, tổng giám đốc Lục quản chuyện của cậu Hạnh ngày càng nhiều, Quý Lam đã bắt đầu quen với chuyện đó rồi. Cô ấy đồng ý, không lâu sau cô ấy đã gửi bản pdf danh sách tài nguyên của Hạnh Sí cho Lục Chấp Duệ.

Lục Chấp Duệ xem qua một lượt, số lượng công việc khá nhiều.

“Lượng công việc này với thời gian nửa tháng là quá nhiều.” Lục Chấp Duệ nói.

Quý Lam vội vàng giải thích: “Thưa tổng giám đốc Lục, những cái này là đưa cho công ty của cậu Hạnh chọn, cho bọn họ tự sàng lọc ạ.”

“Thế bọn họ đã chọn chưa?” Lục Chấp Duệ giương mắt nhìn về phía Quý Lam.

“Cái này…” Quý Lam nghẹn lời.

“Lần nào cũng nhận hết à?” Lục Chấp Duệ hỏi.

“Vâng ạ.” Quý Lam nói: “Công ty bên kia nói là cậu Hạnh rất thích những hoạt động này.” 

Sắc mặt Lục Chấp Duệ khó coi hơn một chút.

Thích? Vừa nghe đã biết là công ty bọn họ có lòng tham không đáy. Dù là lúc hắn nhận mười lăm nhân viên mới vào thì vẫn chẳng có ai trong số họ phải tăng ca như Hạnh Sí. Đám người đó chỉ muốn cho Hạnh Sí đi làm việc, nhưng họ không biết là người cũng cần phải đi ngủ à?

Lục Chấp Duệ dừng lại một chút rồi đặt điện thoại xuống, nói: “Về sau, nếu có những công việc này thì đưa cho quản lý của Hạnh Sí xem trước, cô ấy chọn xong rồi mới đưa cho công ty của cậu ấy.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc Lục.”

“Còn về những công việc đã sắp xếp.” Lục Chấp Duệ nói: “Đi bảo bọn họ giảm bớt một ít đi. Đối với những hợp đồng đã ký rồi thì dùng danh nghĩa của tôi để hủy bỏ hợp đồng.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.” 

“Được rồi, hết chuyện rồi đấy.” Lục Chấp Duệ nói.

Quý Lam rời khỏi văn phòng của hắn. Trước khi đóng cửa, cô ấy lén liếc nhìn Lục Chấp Duệ một cái.

Thật là… Đã ba năm rồi, sao tổng giám đốc Lục bỗng nhiên quan tâm đến cậu Hạnh vậy? Còn chủ động sắp xếp công việc như một quản lý của cậu Hạnh nữa. 

Mà Lục Chấp Duệ thì lại hồn nhiên chưa nhận ra điều đó. Hắn đặt điện thoại xuống rồi cầm tài liệu trên bàn lên.

Nếu lại xuất hiện ở nhà của Hạnh Sí vào buổi tối ngày hôm nay thì hắn chắc chắn có thể gặp được cậu rồi. Lục Chấp Duệ thầm nghĩ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

(chỉ chỉ trỏ trỏ) Tổng giám đốc Lục không cho vợ đi làm việc vì không muốn bản thân trông coi một căn phòng trống, đúng là là lam nhan họa thủy mà. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp