Kỹ Năng Diễn Xuất Của Thế Thân Thụ Thật Xuất Sắc

Chương 21


5 tháng

trướctiếp

 

Buổi tối hôm nay Hạnh Sí vừa chụp xong bìa tạp chí thì nghe nói kỳ phỏng vấn sau đó đã bị hủy bỏ.

Hạnh Sí cảm thấy rất bất ngờ. Tuy rằng cuộc phỏng vấn đó cậu cực kỳ không muốn đi nhưng dù sao công ty truyền thông đó cũng nổi tiếng là phường gian trá, rõ ràng là họ muốn mượn nhiệt độ của cuộc xung đột giữa cậu và Mộc Trừng để thực hiện lần phỏng vấn này, chẳng có ý tốt gì. 

Nhưng không muốn cũng phải đi, lịch trình đã được sắp xếp hết rồi, chưa bao giờ có chuyện tạm thời hủy bỏ.

“Xảy ra chuyện gì à chị?” Hạnh Sí đi theo Nhạc Anh ra khỏi studio, vào trong thang máy.

Nhạc Anh nhấn nút xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

“Đó là thông báo của công ty, còn về nguyên nhân cụ thể thì chị cũng không biết.” Nhạc Anh nói: “Có thể là do có chuyện gì đó, nhưng mà đúng lúc thật, cậu có thể về nhà nghỉ ngơi sớm hơn một chút rồi.”

Hạnh Sí cười ha ha hai tiếng: “Mấy ngày nay không có tan làm đúng giờ, em còn trằn trọc không ngủ được đấy.” 

Nhạc Anh liếc cậu một cái: “Muốn làm gì không?”

Đương nhiên là Hạnh Sí không có gì muốn làm. Tuy nhiên, khi cậu nghe Nhạc Anh hỏi vậy bèn cười hì hì nói: “Hay là chúng ta đi ăn khuya đi, em mời.”

Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía hai trợ lý nhỏ, vừa cười vừa nói: “Thế nào, ăn tôm hùm đất hay là ăn lẩu đây?”

Hai trợ lý nhỏ cười không ngừng, trợ lý nhỏ Trương Doanh Doanh tiếp lời nói: “Được nha, anh Hạnh, đã lâu rồi em không ăn tôm hùm đất!”

Một trợ lý khác tên là Trịnh Viễn cũng ồn ào theo: “Vậy uống một chút rượu được không ạ?”

“Cậu mời khách? Chị đánh cậu một trận bây giờ, này thì để cậu đãi chị.” Nhạc Anh nói, sau đó cô giơ tay gõ vào đầu Hạnh Sí một cái: “Trễ như vậy rồi mà còn ăn cái đó, cậu không muốn sống nữa à?”

“Ai da!” Cô gõ không mạnh nhưng Hạnh Sí vẫn giả vờ nhe răng trợn mắt: “Hai người bọn họ cũng muốn ăn mà, sao chị lại không đánh bọn họ?”

Thang máy của nhà gửi xe dưới tầng hầm mở ra. Mấy người họ vừa trò chuyện vừa cười nói, cực kỳ náo nhiệt đi về phía xe bảo mẫu.

Lúc này cũng đã là mười giờ tối, xe trong tầng hầm của đài truyền hình không còn nhiều lắm, chỉ có một số xe công vụ và xe lớn phát sóng trực tiếp. Tài xế đang đứng ở ngoài xe chờ bọn họ, có thể nhìn thấy người đó từ rất xa.

Đúng lúc ấy, xung quanh chợt vang lên vài tiếng bước chân cực kỳ nhỏ.

“Hạnh Sí!”

Sau lưng bỗng nhiên có người gọi cậu. Khi Hạnh Sí quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác lông và quần jean, còn đeo khẩu trang rất dày.

“Hạnh Sí, tôi là fans của cậu, cậu có thể ký tên cho tôi được không?” Cô gái đó hỏi.

Hạnh Sí nhíu mày.

Mặc dù cô ta nói mình là fans của cậu, nhưng giọng nói rất kỳ lạ, nó rất xa xăm, nghe khá rợn người. Cô ta mặc quần áo quá dày so với mùa này, đôi mắt của cô ta luôn nhìn chằm chằm cậu.

Hơn nữa, thời gian đã trễ thế này rồi, cộng thêm việc studio cũng được bảo vệ chặt chẽ, một cô gái đi một mình như cô ta thì làm sao có thể đi vào trong tầng hầm này được?

Hạnh Sí và Nhạc Anh liếc nhau một cái, chỉ thấy Nhạc Anh gật đầu với cậu rồi tiến về phía trước.

“Cô gái, ngại quá, Hạnh Sí của chúng tôi còn có công việc quan trọng nên cậu ấy không thể cho ký cô…”

Cô mới nói được một nửa thì cô gái kia đột ngột xông tới, chạy thẳng về phía Hạnh Sí.

Mấy người họ không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy cô ta đã chạy tới trước mặt của Hạnh Sí rồi lấy từ trong áo lông vũ ra một cái chai nhỏ, nhanh chóng mở ra.

“Anh Hạnh cẩn thận!” Trương Doanh Doanh nhanh chóng che trước mặt Hạnh Sí.

Trịnh Viễn từ xa bước tới, giữ chặt lấy cổ tay của cô gái kia. Đúng lúc cô ta định hắt thứ gì đó lại đây thì bị Trình Viễn giữ lại, chất lỏng trong chai bị hất ra ngoài, sượt qua quần áo của Hạnh Sí rồi văng vào chiếc xe công vụ đỗ bên cạnh.

Tiếng xèo xèo của kim loại cháy ngay lập tức vang lên, chúng nhanh chóng cháy thành màu đen, một làn khói trắng cũng theo đó bay lên.

Áo khoác của Hạnh Sí cũng ngay tức khắc bị cháy một vùng, tạo thành một mảng đen kịt.

Sắc mặt của Hạnh Sí nhanh chóng trở nên trắng bệch.

***

Lục Chấp Duệ vẫn luôn chờ đến hai giờ thì mới nghe thấy âm thanh mở cửa.

Dù đang mơ màng sắp ngủ nhưng hắn vẫn ngay lập tức chạy ra khỏi ổ mèo.

Tối nay Hạnh Sí không có quá nhiều công việc, sao cậu còn về trễ thế này?

Lục Chấp Duệ chờ đến nỗi tâm trạng trở nên rất kém, trong lòng chắc chắn một điều rằng Hạnh Sí đang vui chơi ở bên ngoài. Hắn bước nhanh về phía tiền sảnh, đang muốn nhìn xem có phải Hạnh Sí đi chơi tới nửa đêm mới về nhà không; nhưng hắn vừa ra đến cửa thì hắn đã nhìn thấy hai người đi vào.

Đó là Hạnh Sí và quản lý của cậu.

Quản lý nghiêng người cho Hạnh Sí bước vào trước, nhưng vừa bước vào cửa thì Hạnh Sí đã vấp phải ngưỡng cửa.

Mèo con đang đứng cạnh rơi vào trạng thái căng thẳng, đang định lao tới thì quản lý của Hạnh Sí đã đi trước hắn một bước, cô nhanh chóng đỡ lấy cậu. 

“Cẩn thận!”

Hạnh Sí thấy thế bèn quay đầu lại, cười với cô: “A, em hơi mất tập trung.”

Dường như cậu muốn biểu hiện rằng mình vẫn bình thường, nhưng khuôn mặt tái nhợt và biểu cảm yếu ớt khiến nụ cười của cậu không có chút thuyết phục nào.

Mèo con đứng tại chỗ nhìn khuôn mặt cậu chăm chú, muốn nhíu chặt lông mày nhưng không thể nhíu lại được.

Nhạc Anh lo lắng nhìn Hạnh Sí một cái rồi mạnh mẽ đỡ một cánh tay của cậu, ấn cậu ngồi xuống sô pha.

“Được rồi, đã ổn rồi.” Cô nói: “Sau khi ghi chép xong thì hãy giao mọi chuyện sau đó cho chị, cậu cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Hạnh Sí ngoan ngoãn gật đầu.

Nhạc Anh đi rót một cốc nước ấm cho cậu rồi đặt nó vào trong tay cậu: “Ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, chị sẽ thay cậu lùi công việc lại.”

“Vậy thì vất vả cho chị rồi.” Hạnh Sí cầm cốc, ngẩng đầu nhìn Nhạc Anh rồi nói.

Dưới ánh đèn, nhìn mặt cậu không có một chút máu nào. Nhạc Anh nhìn nụ cười gượng gạo của cậu bèn thở dài: “Được rồi, đến lúc này mà mồm miệng vẫn láu lỉnh phết nhỉ?” 

Nói xong, cô liền ngồi xuống bên cạnh Hạnh Sí.

“Đừng sợ, chị sẽ ở lại với cậu.” Cô nói. “Nếu cậu mệt thì đi ngủ đi, chị sẽ canh ở ngoài phòng khách.”

Hạnh Sí nghe được lời này bèn lắc lắc đầu.

“Không cần đâu chị Nhạc, trong khu này rất an toàn.” Cậu nói: “Không phải sáng mai chị còn phải đi họp à? Chị thức suốt đêm rồi lại đi họp thì không sợ tổng giám đốc Vương không vui hả?”

“Nhưng mà cậu…” Trên mặt Nhạc Anh lộ ra vẻ lo lắng.

“Em không sao, cũng sắp ngủ luôn rồi.” Cậu nói.

Nhạc Anh vẫn không yên tâm, cô lấy di động ra chuẩn bị gọi điện: “Thế thì để chị gọi Tiểu Trịnh qua đây.”

Hạnh Sí vươn tay đè tay cô lại.

“Vừa nãy đã bảo cậu ấy tan làm về nhà, bây giờ cũng trễ rồi mà còn gọi cậu ấy lại đây nữa ạ?”

Nhạc Anh mắng cậu: “Làm sao có thể quan trọng bằng cậu được? Lúc này cậu nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi.”

Hạnh Sí mạnh miệng nói: “Em không sao, chị đã đưa em về nhà rồi mà, chị còn lo lắng gì nữa thế? Em cũng có phải là trẻ con đâu.”

Nhạc Anh nghi ngờ đánh giá cậu.

Chỉ thấy Hạnh Sí tiếp tục nói: “Chị mau trở về đi, em muốn ngủ, chị mở đèn ngồi ở phòng khách sẽ làm em không ngủ được.”

Nhạc Anh bị cậu từ chối một hồi lâu, cuối cùng cô đành phải đứng lên. Đúng là ngày mai cô có công việc, cô cũng biết Hạnh Sí không cho ở cô bên cạnh là vì quan tâm tới cô.

“Thế có chuyện gì thì cậu nhớ phải gọi cho chị đấy.” Cô nói.

“Vâng ạ.”

“Còn nữa.” Nhạc Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện tối nay, muốn nói với tổng giám đốc Lục không?”

Không ai chú ý đến lỗ tai của mèo con đang nhúc nhích.

“Không cần đâu nhỉ?” Hạnh Sí nói.

“Chuyện lớn như vậy, cậu không nói thì tổng giám đốc Lục cũng sẽ biết thôi.” Nhạc Anh nói.

Hạnh Sí biết đúng là như vậy.

Nhưng cậu thật sự không muốn nói với Lục Chấp Duệ. Nói cho hắn thì có ích lợi gì? Lục Chấp Duệ bận rộn như vậy, chắc chắn hắn không muốn bị chuyện vặt vãnh này làm phiền đâu.

“Thế thì cũng phải để đến ngày mai.” Cậu nói: “Lúc này chắc là tổng giám đốc Lục đã ngủ rồi.”

Nhạc Anh suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: “Vậy ngày mai chị sẽ nói với thư ký Quý một tiếng.”

Hạnh Sí đưa Nhạc Anh vào thang máy rồi mới trở về nhà.

Vừa vào cửa thì cậu đã nhìn thấy bé mèo con màu cam ngồi xổm ngoài cửa đang ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi khi ánh mắt của mèo con trông giống như có thể nói chuyện, nhưng bây giờ nó lại khá phức tạp, giống như nó muốn nhìn thấy thứ gì đó từ trên người cậu.

Đối diện với ánh mắt của mèo con dưới mặt đất, Hạnh Sí nở nụ cười. Khác với vẻ bình tĩnh mà cậu giả vờ lúc nãy, nụ cười của cậu lúc này trông vô cùng yếu ớt.

Cậu ngồi xổm xuống, sờ đầu bé mèo.

“Phải làm phiền nhóc ở bên cạnh anh rồi nhỉ?” Cậu nói.

Dường như bé mèo không muốn bị cậu sờ đầu nên đã nghiêng đầu tỏ ý né tránh, nhưng khi thấy tâm trạng của cậu không tốt thì đành miễn cưỡng dừng lại tại chỗ, tùy ý Hạnh Sí vuốt lông trên đầu mình. 

Hạnh Sí thở dài một cái rồi đứng dậy.

Mặc dù cậu nói với Nhạc Anh rằng bây giờ cậu không sao, rất tốt, không cần người khác ở bên cạnh; nhưng thật ra là cậu đang cảm thấy cực kỳ không ổn.

Cậu muốn tìm bạn bè, nhưng bạn bè hiện tại của cậu đều là người trong giới, người nào cũng rất bận, đêm đã khuya rồi, cậu không thể làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Cậu muốn có người nào đó ở bên cạnh mình, nhưng cậu biết nhân viên trong công ty đều đã làm việc quá vất vả, không nên để cho bọn họ phải gánh vác thêm cả cảm xúc của cậu. Cậu thấy hơi nhớ ông ngoại, nhưng ông ngoại cậu đang ở ngoại ô Hải Thành an dưỡng, thân thể ông cũng không tốt nên hẳn là ông đã đi ngủ từ sớm rồi. 

Ánh đèn ngoài cửa sổ sáng rực rỡ, như thể Hải Thành không có ban đêm.

Dù vậy, khi cậu đứng bên dưới những ngọn đèn ấy, cậu chỉ có lẻ loi một thân một mình.

Hạnh Sí đứng dậy, đi vòng quanh nhà và bật tất cả đèn lên. Cậu là người duy nhất sống trong căn hộ rộng năm trăm mét vuông, cho dù bây giờ cả căn nhà đều đã bật đèn sáng trưng ​​nhưng dường như vẫn có chút lạnh lẽo trong không gian trống trải này. 

Cậu trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha cuộn tròn người. 

Lúc nãy cậu hoàn toàn không chú ý đến mèo con đã im lặng đi theo cậu suốt quãng đường, bây giờ nó dừng lại dưới chân của cậu, do dự một lúc rồi nhảy lên ghế sô pha.

Hạnh Sí vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy mèo con đang ở bên cạnh mình.

Có thể tâm trạng lúc này của cậu hơi yếu đuối, thế nên cậu mới có thể nhìn ra được sự nôn nóng và sốt ruột trong mắt mèo con, còn có cả sự lo lắng không thể nào che giấu. 

Nhất định bây giờ cậu rất cần có một người bên cạnh cậu nên mới cảm thấy đến cả mèo cũng đang đau lòng cho cậu.

Cậu mỉm cười với mèo con.

“Vẫn là nhóc tốt nhất đó, nhóc Duệ.”

Mèo con không kêu tiếng nào, chỉ có cái đuôi lông xù phía sau là lo lắng lắc qua lắc lại.

Hạnh Sí không biết đây là lúc mèo con cảm thấy bất lực nhất trong đời.

Vì hắn biến thành một con mèo, cho dù bây giờ hắn đứng bên cạnh Hạnh Sí thì cũng không làm được gì. Thậm chí, hắn còn không biết đêm nay Hạnh Sí đã gặp phải chuyện gì.

Dù cho hắn có quyền lực to lớn thì vào lúc này thứ đó cũng chỉ là vật trang trí vô dụng; cho dù hắn có thủ đoạn sấm sét thì cũng không thể nào thi triển được chúng. 

Thậm chí, trong căn phòng yên tĩnh trống trải này, ngay cả năng lực đưa tay ra ôm đối phương vào lòng của hắn cũng biến mất không còn một mảnh.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp