Kỹ Năng Diễn Xuất Của Thế Thân Thụ Thật Xuất Sắc

Chương 19


5 tháng

trướctiếp

 

Mặc dù Hướng Ẩm Khê thoạt nhìn thì vô hại với cả người lẫn vật, nhưng con đường diễn xuất lại rất rộng mở. Điều này không chỉ thể hiện ở chỗ cho dù anh ta đảm nhận vai diễn nào, dù là ở phe chính diện hay phản diện, tinh anh xã hội hay là sát thủ lạnh lùng thì anh ta đều có thể nhập vai tốt, mà còn thể hiện ở chỗ cho dù trước mặt anh ta là Hạnh Sí - người mà lúc trước anh ta đã từng hung hăng giẫm đạp thì lúc này anh ta cũng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, cười đến như tắm mình trong gió xuân.

“Hạnh Sí! Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta còn có cơ hội hợp tác!” Hướng Ẩm Khê đi đến trước mặt Hạnh Sí, trịnh trọng bắt tay cậu.

Lần cuối cùng Hạnh Sí bắt tay anh ta là khi Hướng Ẩm Khê rời khỏi công ty.

“Cảm ơn cậu, Hạnh Sí.” Lúc đó Hướng Ẩm Khê nói: “Đáng lẽ tôi nên nói lời xin lỗi, nhưng giới giải trí chính là như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Hạnh Sí nở nụ cười giả tạo bắt tay với anh ta.

Các thành viên cố định đều đã ngồi xuống. Có lẽ biết Hướng Ẩm Khê là một con hồ ly khó đối phó nên sau khi chào hỏi, Mộc Trừng cũng không chủ động bắt chuyện với anh ta nữa mà chỉ bày ra dáng vẻ của một hậu bối khiêm tốn, câu được câu không xin ý kiến ​​của Khương Tinh. Mà Hạnh Sí và Hướng Ẩm Khê ngồi bên kia, nhìn nhau không nói gì.

Hướng Ẩm Khê mở miệng trước.

“Hạnh Sí, hai năm nay cậu phát triển tốt thật đấy.” Hướng Ẩm Khê nói.

Hạnh Sí mỉm cười: “Cũng tàm tạm thôi, không so được với anh.”

“Sao lại không thể so được?” Hướng Ẩm Khê cười nói: “Tôi còn chưa lấy được nhân vật của Trường Kiều Nguyệt đâu, vẫn là tài nguyên của cậu tốt hơn.”

Câu nói này của anh ta cất giấu dao sắc, Hạnh Sí không dám tiếp lời đành phải cười một tiếng.

Một lúc sau, mãi đến khi đạo diễn tới rồi thành viên thứ năm mới khoan thai tới muộn.

Hạnh Sí ngẩng đầu nhìn, thấy người đó còn chưa tới mà đã có vài vệ sĩ vào trước. Một lúc sau tiếng giày cao gót vang lên, một cô gái cao gầy với mái tóc xanh xám đeo kính râm bước vào. 

Trịnh Hủ Hủ.

Hạnh Sí đã từng nghe nói về cô ấy. Nghe nói sau lưng cô ấy có hậu thuẫn thương nghiệp rất vững chắc nhưng không giống với Hạnh Sí, hậu thuẫn của cô ấy là bố mẹ của cô ấy. Cô chiêu nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ mới về nước năm ngoái đã bước chân vào giới giải trí, nghe nói là vào giới chơi thôi.

Mộc Trừng đứng lên chào cô ấy trước tiên, nhưng cô ấy không để ý đến ai, gật đầu với vài người rồi ngồi xuống vị trí trống trên ghế sô pha.

“Có hơi kẹt xe, thật ngại quá.” Giọng cô ấy rất dễ nghe, pha chút khàn khàn như hút thuốc lá. Cô ấy đưa tay tháo kính râm xuống, Hạnh Sí lập tức thấy được đôi mắt to một mí hơi nhếch lên ở phía đuôi kia.

Cô ấy có hơi thất lễ nhưng đạo diễn cũng không dám tính toán với cô ấy, bắt đầu giới thiệu quá trình hoạt động cho một vài người. Thực ra giới thiệu quá trình hoạt động cũng không cần phải tập hợp mấy người này lại, mục đích ban đầu của đạo diễn là để năm người họ làm quen và trò chuyện với nhau trước, tạo điều kiện thuận lợi cho việc quay phim sau này. 

Nhưng mấy người này hoặc là ít nói hoặc là không để ý tới nhau, ngược lại chỉ chỉ còn có một mình đạo diễn nói. 

Đạo diễn không còn cách nào, ông ấy nói xong quá trình, quyết định thời gian cho buổi quay đầu tiên sau đó kết thúc cuộc gặp mặt này. Cuộc gặp mặt vừa kết thúc, mấy người đứng dậy lần lượt rời đi.

Hạnh Sí vừa mới đứng lên đã thấy Mộc Trừng đi tới trước mặt cậu, mặc dù cậu ta cười đến là ngoan ngoãn, nhưng do đứng ngược sáng nên khuôn mặt của cậu ta chìm trong bóng mờ phía sau ánh đèn.

“Không ngờ anh Hạnh Sí cũng rất có bản lĩnh.” Trên mặt Mộc Trừng nở nụ cười, giọng nói lại rất nhẹ: “May mà chương trình lần này không có cơ chế sàng lọc, nếu không với cái kỹ năng diễn xuất này của anh, có khi chỉ sợ bị loại ngay từ vòng gửi xe.”

Đặc biệt chờ lúc này để nói những lời cay nghiệt đó sao?

Hạnh Sí lười phản ứng lại cậu ta, đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua Mộc Trừng, bởi vì Mộc Trừng đứng quá gần mà bả vai cậu đụng mạnh vào vai cậu ta.

Khi Hạnh Sí lên xe, Nhạc Anh cũng tức giận ngồi đó.

“Đoàn đội của đám người Mộc Trừng hành động nhanh thật.” Cô ngồi ở ghế phụ, khoanh tay nói kháy: “Vừa tặng cà phê vừa tặng bánh ngọt, người tốt đều để bọn họ làm hết rồi.”

Hạnh Sí nhìn thoáng qua chỗ trà sữa chưa tặng đi bên cạnh, cậu cầm lấy một ly chạm vào vai Nhạc Anh.

“Được rồi chị Nhạc, nếu đã không đưa được thì chúng ta mang về công ty phát cho mọi người.” Nói xong, cậu nhét trà sữa vào trong tay Nhạc Anh.

Tối hôm đó, tổ chương trình công bố danh sách khách mời. Sau khi danh sách được công bố chưa đầy mười phút, trên hot search đã xuất hiện một đề tài.

Chưa đầy một giờ sau, phía sau đề tài này đã biến thành chữ [Nóng] màu vàng, nhấp vào bài đăng đầu tiên trên weibo, đã có hơn nghìn lượt chuyển tiếp.

# Hạnh Sí có bệnh ngôi sao hống hách với Mộc Trừng #

Video này được người nào đó quay lén ở hậu trường, chính là phòng thu ngày hôm nay. Trong video, Mộc Trừng đứng cạnh một người đàn ông quay lưng về phía ống kính, ánh mắt ấm áp đầy ngưỡng mộ, nghiêng đầu lại nói gì đó. Nhưng người đàn ông bên cạnh cậu ta lại đột nhiên đột nhiên đứng dậy khi cậu ta mới nói được một nửa, quay đầu rời đi còn đụng mạnh bả vai khiến cậu ta lảo đảo.  ( truyện trên app T𝕪T )

Hai giây cuối video, người đàn ông kia quay đầu lại vừa lúc bị ống kính chụp được.

Đúng là Hạnh Sí. Nhìn góc chụp từ trên cao, vừa vặn có thể thấy được hàng mi dày và sống mũi xuất chúng của cậu. Đường nét khuôn mặt tinh xảo, sạch sẽ, ngoại hình cực kỳ ưu tú, cũng thuộc hạng nổi bật ở giới giải trí. Nhưng lúc này đôi mắt cún con ngoan ngoãn được người người khen ngợi của cậu lại cực kỳ lạnh nhạt, khiến cho hình ảnh của cậu trong video có vẻ cực kỳ hung hăng vênh váo.

Phần bình luận cũng rất khó coi.

[Một diễn viên mờ nhạt xuất thân từ vòng đầu của chương trình tìm kiếm tài năng lại dám vênh váo như vậy à? Internet quả thực mất trí rồi!]

[Bày bản mặt của tiền bối ra bắt nạt Trừng Trừng? Cậu ta là cái thá gì? Bệnh ngôi sao lên đến mặt trăng rồi à?]

[Kiến thức nóng hổi đây, hai năm trước Hạnh Sí tham gia bị loại ngay từ vòng đầu The Stars, Trừng Trừng là center của The Stars năm nay # đầu chó]

[Người đến thế này mà còn có fan hâm mộ sao? Nói câu fan của Hạnh Sí không phải người bình thường có khi không ai phản bác nhỉ # cười to # cười to]

[# tim # tim Bảo vệ Trừng Trừng tốt nhất # tim # tim]

Nhạc Anh bị tin bôi đen này đánh cho không kịp trở tay, chỉ kịp nghiêm cấm không cho Hạnh Sí xem Weibo, sau đó lập tức dẫn đội thức cả đêm làm quan hệ công chúng. 

Hạnh Sí vừa mới cúp điện thoại của Nhạc Anh, điện thoại của Giản Trần Ngôn đã gọi tới.

“Tôi vừa mới thấy hot search, cậu sao vậy, sao lại để Mộc Trừng tóm được nhược điểm?” Bên Giản Trần Ngôn rất ồn ào, hình như cậu ta vừa xong việc, vẫn còn đang trên đường: “Cậu xem cái tiêu đề kia đi, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước!”

Mặc dù Hạnh Sí không xem hot search, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết chắc chắn là cảnh lúc cậu va vào Mộc Trừng ở phòng thu hôm nay.

“Tôi không cố ý.” Cậu bất lực giải thích: “Lúc đấy cậu ta đứng rất gần, tôi vừa đi là đụng vào cậu ta. Tôi còn đang băn khoăn sao hôm nay cậu ta lại tới tìm tôi nói chuyện, đoán chừng là đặc biệt để người ta chụp được.”

Giản Trần Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

“Phòng làm việc của bọn họ còn không để yên đâu.” Cậu ta nói: “Sau này cậu còn phải quay chương trình với cậu ta, Hạnh Sí, nếu như cậu còn theo đường cậu ta vạch sẵn như vậy, cậu ta thật sự sẽ giẫm cậu xuống.”

“Tôi biết…” Cậu ít nhiều cũng có hơi mất cảnh giác, giọng nói cũng cực kỳ yếu ớt.

Giản Trần Ngôn nghiến răng

“Cậu đang ở đâu?” Cậu ta hỏi.

Buổi tối hôm đó, Lục Chấp Duệ xử lý một vụ thu mua quan trọng, anh đang tăng ca ở công ty, bầu trời bên ngoài đã tối đen trong lúc không biết.

Thư ký của anh bước vào rót cà phê cho anh ba lần, đến lần thứ tư, anh lắc đầu ra hiệu cho thư ký không cần nữa rồi cầm cốc đứng dậy.

Ngồi lâu quá nên anh muốn đi lấy cốc nước, hoạt động cơ thể một lát.

Nhân viên trong tầng này của anh cũng không nhiều lắm, về cơ bản ngoài trợ lý và thư ký của anh ra, chỉ có hai phòng ban khá ít người. Anh cầm cốc cà phê trên tay đi về phía phòng trà, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

“Cô đã xem hot search vừa nãy chưa?”

“Cái Mộc Trừng với Hạnh Sí ấy hả? Xem rồi xem rồi!”

“Oa… Quả thực là sao nam đối diện xé rách mặt!”

“Đúng vậy, may mà tôi không hâm mộ hai người đó, ăn dưa hóng drama quá thơm!”

“Nhưng mà sức chiến đấu của fan Mộc Trừng cũng cao nhỉ, cô có thấy không, trong phần bình luận náo nhiệt kia chẳng thấy mống fan Hạnh Sí nào cả…”

Đúng lúc này, một người khác quay lại tình cờ nhìn thấy Lục Chấp Duệ. Cô ấy nhanh chóng dùng cùi chỏ húc vào đồng nghiệp bên cạnh, hai người lập tức ngừng nói chuyện, quy củ đứng sang một bên.

“Tổng… Tổng giám đốc Lục…”

Lén lút buôn chuyện bị ông chủ nghe thấy, chén cơm này sợ là không giữ được rồi! Nghe nói tổng giám đốc Lục vừa nghiêm khắc vừa lạnh nhạt, chắc chắn sẽ bảo họ cuốn gói đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng hai người không ngờ tổng giám đốc Lục mắt nhìn thẳng, bước tới máy pha cà phê đặt cốc cà phê cũ xuống, rót một cốc nước vào cốc mới rồi quay người bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua hai người, anh chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn họ rồi nói: “Lần sau chú ý.”

Vừa trở lại văn phòng, Lục Chấp Duệ đã lấy điện thoại ra. Quả nhiên, cái hot search chói lọi treo ở nơi đó, vừa mở vào trang đầu đã nhìn thấy.

Lục Chấp Duệ xem qua một lần, lông mày đã nhíu chặt lại. Anh lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Quý Lam.

“Đi hỏi thăm một chút, hot search hôm nay liên quan đến Hạnh Sí là chuyện gì.” Lục Chấp Duệ nói.

Quý Lam đương nhiên cũng đã nghe nói, nhưng cô không ngờ tổng giám đốc Lục lại quan tâm đến như vậy. Cô vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện là hôm nay cậu Hạnh bị chụp lén ở trong buổi họp quay chương trình. Người đại diện của cậu Hạnh đã xử lý xong, hot search hẳn là sẽ bị gỡ bỏ trong hai ngày tới.”

“Hai ngày tới?” Giọng điệu của Lục Chấp Duệ lộ vẻ vẻ không vui rõ ràng: “Cô đi xử lý, gỡ bỏ trong thời gian nhanh nhất.”

“Rõ thưa tổng giám đốc Lục.” Quý Lam đáp.

Lục Chấp Duệ dừng lại một chút rồi nói thêm.

“Đừng để Hạnh Sí biết.” Anh nói.

“…?” Quý Lam dừng một chút, sau đó tiếp theo nói: “Rõ, tổng giám đốc Lục.”

Cô ấy không hiểu tại sao yêu cầu của tổng giám đốc Lục càng ngày càng kỳ quái.

Lục Chấp Duệ cúp điện thoại.

Chuyện này quả thực đã được giải quyết, nhưng có lẽ Hạnh Sí đã thấy rồi. Nhớ tới ngày đó Hạnh Sí lén lút rơi nước mắt, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi cũng khiến cậu khóc.

Lục Chấp Duệ mím môi, im lặng hồi lâu rồi nhấc điện thoại gọi cho Hạnh Sí.

Cũng không phải anh quan tâm Hạnh Sí, chính là muốn nghe xem Hạnh Sí có khóc hay không mà thôi.

Qua một lúc điện thoại mới nối máy. Hạnh Sí bên kia rõ ràng có hơi ngoài ý muốn: “Ngài Lục, là ngài à?”

Đây quả thực là một trong số ít lần Lục Chấp Duệ chủ động gọi điện cho Hạnh Sí.

“Ừ.” Nghe thấy Hạnh Sí không khóc, Lục Chấp Duệ nhàn nhạt đáp lại, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế.

Anh vừa định nói chuyện thì một giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

“Hạnh Sí, cậu làm gì đó? Cậu đã ổn chưa?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp