[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 6


5 tháng

trướctiếp

Hạ Phong ấn lồng ngực, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy chiếc khăn có màu trắng ở bên trong, mặt trên còn có vài vết bẩn, anh như bị ma xui quỷ khiến mà không giặt chiếc khăn đó ngay, mà ấn nó chặt xuống, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.

Hạ Lệ Phương cũng đã không gặp em trai một năm cho nên hôm nay rất vui, ngoại trừ cảm thấy phiền lòng khi nhìn thấy Lâm Thiển Thu thì tất cả những chuyện khác vẫn rất tốt, cô ấy cũng cầm tiền đến cung tiêu xã ở thôn bên cạnh mua mấy chai nước và rượu trở về.

Lúc Hạ Lệ Phương mang theo đồ trở lại, Hà Kim Hoa vừa ngẩng đầu thì đã nhìn đồ vật trong tay cô ấy, bà ấy lẩm bẩm một câu: "Mua nước có gas làm gì, chỉ cần mua bình rượu cho họ là được rồi."

Hạ Lệ Phương nghe hiểu ý của mẹ mình, là đang ngại tiêu tiền, nhưng mà một năm em trai mới về một lần, không phải chuyện này cũng giống ăn tết sao?

"Một năm Phong Tử mới trở về một lần, đây là chuyện rất vui, mẹ à mẹ đừng nói vậy, con dùng tiền mình kiếm được để mua, con rất vui." Tính cách của Hạ Lệ Phương trong sáng, bản thân sống ở trên trấn cũng đang đi làm trong nhà máy, mỗi tháng kiếm được 100 tệ, tất nhiên là sẽ không quá để ý chút tiền ấy.

Hà Kim Hoa bị hai chị em làm mất vui, con đã lớn cho nên cũng không thích nghe bà ấy nói dài dòng, còn không bằng đi xem mấy đứa cháu ngoại, chúng đều nghe lời hiểu chuyện hơn.

Nhưng ngay khi Hà Kim Hoa muốn đi tìm hai đứa nhỏ thì lại thấy chúng đang vây quanh Lâm Thiển Thu chơi đùa, Lâm Thiển Thu không cần xào rau, rửa rau cũng không cần cô làm cho nên cô thật sự đi chơi cùng mấy đứa nhỏ.

Đừng nói, Trịnh Lệ Lệ và Trịnh Thiên Bảo đều thích người mợ Lâm Thiển Thu này, bọn họ rất ít khi gặp nhau, ký ức cũng không sâu, nhưng sau khi cô cầm kẹo sữa ra chơi đùa cùng bọn nhỏ thì bọn nhỏ lập tức ném cả bà ngoại và mẹ mình ra sau đâu, chỉ biết quấn lấy mợ chơi ảo thuật.

Ảo thuật, đây là từ bọn họ nghe mợ nói, bọn nhỏ chỉ biết là vào ngày tết thì mới có thể xem ảo thuật ở hội chùa thượng, lần đầu tiên thực sự nhìn thấy người ở trước mặt biến ra đồ vật đúng là rất ly kỳ.

"Đây, đồ ở trong tay được giấu ở trong tay áo hoặc là trong túi áo, như vậy thì nó có thể xuất hiện vào lúc được biến ra, nhưng trên thực tế là đồ vật vẫn còn đang ở đó." Lâm Thiển Thu đã từng nghe lời giải thích về ảo thuật, đương nhiên là cô không gian dối, mặc dù không coi là thật nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc cô lừa mấy đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ thực sự bị Lâm Thiển Thu lừa cho sửng sốt, chốc lát đồ vật ở trong tay xuất hiện, trong chốc lát sau lại biến mất, bản thân suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu ra cho nên có chút uể oải muốn khóc, hai khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân nhăn lại như hai cái bánh bao.

Lâm Thiển Thu bật cười hoàn toàn không có giác ngộ về việc ỷ lớn hiếp nhỏ, vẫn phải nhờ Hạ Phong rửa rau xong đi tới kể cho bọn nhỏ về chút chuyện xưa thì mới dỗ được hai đứa nhỏ, sau đó anh giương mắt nhìn Lâm Thiển Thu một chút.

Trong mắt có loại cảm giác em đã lớn như vậy rồi mà còn muốn đùa mấy đứa nhỏ, hãy để anh bớt lo một chút đi, nhưng cũng có một loại cảm giác không thể làm gì được mà chỉ có thể đi dọn dẹp mớ hỗn độn thay cô.

Lâm Thiển Thu chắp tay sau lưng đi theo Hạ Phong vào trong nhà chính, Hạ Lệ Phương đang đặt nước có gas lên bàn, lúc nhìn thấy Hạ Phong dắt tay mấy đứa nhỏ thì lập tức đưa người đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hà Kim Hoa cũng ở trong phòng bếp gọi: "Lệ Phương, lại đây bưng thức ăn đi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi!"

Hạ Lệ Phương vội vàng đi ra ngoài rẽ trái vào phòng bếp, phòng bếp vẫn dùng kiểu bếp lò cũ, ngọn lửa trong bếp lò đã nhỏ lại, nước nóng ở trong nồi được dùng để lát nữa rửa bát.

Trên bếp lò có bốn đến năm món ăn, hai người dùng tay trái tay phải bưng ra bên ngoài, vừa đi ra thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Thu đang từ từ đi đến, cô mím môi để lộ ra nụ cười ngại ngùng với bọn họ: "Con cũng tới hỗ trợ bưng thức ăn."

Hai người đối mặt với Lâm Thiển Thu, giống như đang ở trong trạng thái không biết nên nói gì, Hạ Lệ Phương nhắm mắt làm ngơ trực tiếp đi vòng qua cô vào nhà chính.

Hà Kim Hoa thấy Lâm Thiển Thu thì nói: "Vậy thì con bưng đồ lên đi, chúng ta đi ăn cơm."

Con trai còn muốn chung sống hòa thuận cùng con dâu, hai người lớn như bọn họ can thiệp vào làm gì chứ? Bọn họ chỉ không vừa lòng vì Lâm Thiển Thu không giống như người khác, hiện tại xem ra cô cũng không phải người không hiểu nhân tình, hoặc có lẽ là do trước kia Phong Tử không về cho nên cô mới hung hăng như vậy, hiện tại thì cô lại rất dễ bảo.

Lâm Thiển Thu cười cười bưng nốt số đồ ăn còn lại từ phòng bếp lên, cô còn chưa đi vào nhà chính thì đã thấy Hạ Phong đang nhìn chăm chú về phía mình, chờ cô đi ra thì mới quay đầu lại.

Thức ăn trên bàn đều được chuẩn bị giống như vào ngày tết, hay nói cách khác là có thịt cá, Lâm Thiển Thu buông mắt nhìn xuống số thịt mỡ trắng bóng ở trên bàn, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.

Tuy rằng sống ở mạt thế không có nhiều vật tư thậm chí còn cần tranh đoạt, nhưng mà cũng có không ít động vật biến dị, cô cũng đã ăn không ít thịt cho nên khi nhìn thấy thịt mỡ thì cô kháng cự lại theo bản năng. 

Đúng là nét mặt của Lâm Thiển Thu rất ổn, vẫn luôn mỉm cười nhìn Hạ Kiến Quốc và Hạ Phong ăn cơm, cô ngồi ở bên cạnh Hạ Phong, còn Hạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh Hà Kim Hoa, còn Hạ Lệ Phương và hai đứa nhỏ thì ngồi hai bên sát theo Lâm Thiển Thu.

Một chiếc bàn vuông có năm món ăn, có lạc rang cùng rượu, ở trước mặt Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc đều có một chén rượu nhỏ, mùi rượu gay mũi, Lâm Thiển Thu nhìn Hạ Phong một chút sau đó liền quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ dùng bữa, nghe Hạ Kiến Quốc nói câu được câu không với Hạ Phong.

Hai người chỉ nói về chuyện trong quân đội, nhưng vì tính bảo mật cho nên cũng không nói sâu, nhiều nhất cũng chỉ nói là ăn cơm đúng giờ, không nên để bản thân bị thương, nếu có chuyện thì nói với gia đình, tuy rằng trong nhà không thể giúp được nhiều nhưng ít nhất thì mọi người sẽ biết chuyện.

Hà Kim Hoa nhìn con dâu không ăn được mấy miếng, cũng không nói chuyện, bà ấy cảm thấy lúc trước có hiểu lầm cho nên bây giờ nên đối xử tốt với cô một chút, dù sao thì ngày mai Lâm Thiển Thu cũng sẽ đi tùy quân cùng Hạ Phong, mà bản thân hai người họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ cần cô sống an phận thì bọn họ nhất định sẽ bỏ qua cho dù những chuyện đó có là thật hay giả.

"Cả đêm cũng không thấy con ăn vài miếng, ăn chút thịt đi, béo lên chút cũng sẽ đẹp hơn, đừng học theo những người đó, gầy đến mức chỉ còn thừa lại xương." Hà Kim Hoa gắp một đũa thịt ba chỉ vào trong bát Lâm Thiển Thu.

Lâm Thiển Thu:... Cô nhìn cục thịt màu đỏ trong mắt, đang suy tư xem có nên nể mặt mà ăn hết sạch không.

Thì Hạ Lệ Phương ở bên cạnh đã bật cười: "Mẹ, đó là người ta giảm béo, vì càng gầy sẽ càng xinh đẹp, mẹ không hiểu đâu, hiện tại chuyện này rất thịnh hành, nếu mập thì sẽ không mặc được quần áo đẹp."

Lâm Thiển Thu không để ý lời này của Hạ Lệ Phương có đang trào phúng cô theo đuổi thời thượng theo đuổi cái đẹp hay không mà con ngươi chỉ nhìn sang Hạ Phong chỗ đó, đũa trên tay cô khẽ động, cô trực tiếp gắp thịt trong bát vào bát của Hạ Phong, biểu tình ân cần nói: "Mẹ, anh Phong còn chưa được ăn mà, để cho anh ấy nếm thử trước, ăn chút đồ lót dạ, rượu nhiều hại thân."

Hà Kim Hoa nghe thấy vậy thì trong mắt lập tức để lộ ý cười hài lòng: "Ôi, con nói đúng, Phong Tử ăn chút đi rồi uống rượu cùng ba, nghe lời vợ con đi."

Khuôn mặt đen của Hạ Kiến Quốc đã đỏ lên không ít, nghe thấy lời này thì cũng chỉ chú ý một chút, cũng không để ý nhiều.

Hạ Phong đột nhiên bị gọi thì quay đầu nhìn lại, Lâm Thiển Thu đang dùng đôi mắt trong sáng nhìn anh, anh cúi đầu nhìn thoáng qua thịt trong bát, anh dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng, không kịp nếm được vị thì đã cắn răng nuốt vào.

Hà Kim Hoa nhìn thấy dáng vẻ hai người vui vẻ thuận hòa như vậy thì cũng cảm thấy hài lòng hơn không ít, chỉ có Hạ Lệ Phương ở một bên vụng trộm trợn trắng mắt, chỉ cảm thấy hiện tại Lâm Thiển Thu giả tạo hơn so với lúc trước không ít.

Màn biểu diễn vào đêm nay của Lâm Thiển Thu vừa mới bắt đầu, gần như tất cả đồ ăn trên bàn đều bị cô gắp hết vào bát của Hạ Phong, còn bản thân cô thì chưa ăn được vài miếng, giống như mèo con vậy, chỉ cần ăn chút xíu là no.

Sau khi Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc uống một lúc thì cảm thấy hơi say cho nên không uống nhiều nữa, vẫn cố gắng duy trì một phần tỉnh táo cho nên mới chú ý tới việc Lâm Thiển Thu ăn quá ít, cô chủ yếu là gắp đồ ăn chay, còn gần như tất cả thịt đã bị cô gắp hết vào bát của anh.

Hạ Phong có chút buồn cười, tính tình này giống như trẻ con vậy, thích thì ăn, không thích thì sẽ không ăn, vậy mà cô còn cố tình dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình khiến anh không thể không nhượng bộ.

Bọn họ không mua nước có gas mà là Hạ Lệ Phương mua về, hiện tại mỗi người một chai, cô không trốn thoát được cho nên Lâm Thiển Thu trực tiếp từ bỏ việc chống cự, sau khi nhấp một ngụm thì cô liền chớp đôi mắt, ghé đến gần bên tai Hạ Phong nhẹ nhàng gọi: "Anh Phong..."

Hạ Phong liếc xéo Lâm Thiển Thu một chút, nhìn thấy cô chớp đôi mắt vô tội mà bình nước có gas kia lại đang được đặt ở trước mặt mình, anh chỉ biết thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể ngửa đầu lên uống.

Hà Kim Hoa còn có chút ngây người, bật cười nói: "Phong Tử sao con lại uống cùng Thiển Thu, nếu con khát nước thì chỗ này vẫn còn đấy, hai chai này có đủ không? Không thì để mẹ bảo chị con đi mua thêm về."

Hạ Phong:...

Hạ Phong nhìn xuống tám múi cơ bụng cứng rắn, quá nửa đồ ăn trên bàn đều đã chui vào trong bụng của anh, hơn nữa sau khi uống hai chai nước có gas thì anh đã sớm không chịu được nữa, làm gì có thể uống đến chai thứ ba?

Lâm Thiển Thu nhìn theo tầm mắt của anh xuống đường cong cơ bụng phía dưới chiếc áo đơn bạc, mím môi mỉm cười, trong mắt cũng là ý cười, khi nhìn thấy ánh mắt có chút buồn bực của Hạ Phong thì cô gần như không thể giấu nổi nụ cười.

"Mẹ, không cần, anh Phong đã uống rượu, lại ăn nhiều món ăn như vậy, buổi tối sẽ không tiêu hóa hết được."

Lâm Thiển Thu gọi một tiếng ‘mẹ’ này ra khỏi miệng thì trực tiếp khiến cả hai người lớn ngây ngẩn cả người, từ sau khi cô gả về đây thì họ chưa từng nghe cô gọi tiếng ba mẹ nào, xưng hô với Hà Kim Hoa cũng chỉ là tôi thím, cho nên khi bà ấy vừa nghe thấy Lâm Thiển Thu gọi mình như thế thì cũng cảm thấy mềm nhũn, liền nói ‘ừ’.

"Ôi, đều nghe Thiển Thu, nghe vợ con đi, nếu ăn quá nhiều thì sẽ không dễ tiêu hóa." Hà Kim Hoa lại dạy dỗ con trai không nên ăn quá nhiều.

Hạ Phong:... Thái độ của mẹ anh thay đổi cũng thật nhanh.

Hạ Lệ Phương không nhìn nổi nữa, trực tiếp thúc giục bọn nhỏ ăn nhanh để còn thu dọn bàn rồi chuẩn bị ngủ, chỗ này của bọn họ cũng không mua TV mà chỉ có một chiếc radio để nghe một chút tin tức và hí khúc, trời tối không có chuyện gì thì sẽ trực tiếp đi ngủ, ngày hôm sau cũng có thể dậy sớm để đi làm ruộng.

Nhưng sau khi ăn cơm xong thì lại có vấn đề khác, nhà của nhà họ Hạ không lớn, trước sau chỉ có bốn gian phòng, trừ ba gian phòng thường dùng có chăn đệm thì căn phòng còn lại chỉ có một chiếc giường trúc và mấy món đồ linh tinh, lúc Hạ Lệ Phương không có ở nhà thì căn phòng đó dành cho em trai em gái của Hạ Phong, bây giờ bọn họ đều đang ở trên trấn đi học, vẫn còn đang học bù ở trên trường chưa trở về cho nên Hạ Lệ Phương và mấy đứa nhỏ đều ở lại đây.

Căn phòng của Hạ Phong vẫn luôn ở kia, vào lúc kết hôn thì nó đã được dọn dẹp lại một lần, còn được sắm đồ mới, đã qua một năm nhưng trên tường vẫn còn một chữ ‘hỉ’ lớn, gối đầu vẫn là chiếc gối màu đỏ.

Mà buổi tối hôm nay Lâm Thiển Thu phải ngủ cùng Hạ Phong trong một căn phòng, trên một cái giường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp