[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 5


5 tháng

trướctiếp

Hà Kim Hoa không thích con dâu, nhưng mà lâu ngày con trai mới về nhà cho nên không phát giận ngay, cũng chỉ có thể ‘ừ’ một tiếng không nóng không lạnh, nói: "Thiển Thu, lại đây ăn cùng mấy đứa nhỏ đi, mẹ đi lấy bát cho."

Lâm Thiển Thu phản ứng kịp thời, tiến lên nắm lấy tay Trịnh Lệ Lệ cười nói: "Không cần, con không đói bụng, cho bọn nhỏ ăn đi, đi đường vất vả như vậy, hẳn là mấy đứa bé đều cảm thấy đói bụng rồi."

Hà Kim Hoa buồn bực nhìn đứa cháu gái vô cùng hoạt bát vào ngày thường đang ngoan ngoãn bị Lâm Thiển Thu giữ, nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, so sánh với người mẹ ruột ở bên cạnh là Hạ Lệ Phương với người ngoài một chút, điều này cũng thật kì lạ.

Hạ Kiến Quốc cầm thuốc lào được cột ở sau lưng, không có chú ý đến tình hình bên này của bọn họ mà gọi con trai mình lại, chuẩn bị hỏi về tình hình năm nay như thế nào.

Hạ Phong xách hết túi lớn túi nhỏ vào trong phòng đặt lên bàn, anh lấy hết thực phẩm dinh dưỡng dành cho ba mẹ ra.

Hạ Kiến Quốc trực tiếp ngồi xổm ở ngoài cửa cầm điếu thuốc gõ xuống mặt đất, rồi vẩy ít sợi thuốc lá ra, không lên tiếng mà hút một hơi rồi mới hỏi: "Một năm không về, con ở trong đội như thế nào?"

Hạ Phong ngồi thẳng lưng ở trên chiếc ghế kia như là một thanh dao sắp ra khỏi vỏ: "Đều vô cùng tốt."

Hạ Kiến Quốc khó chịu không lên tiếng hít vài hơi, đánh giá gương mặt con trai mình ở trong làn khói, tuổi trẻ có sức sống, lúc trước không biết có bao nhiêu bà mối muốn giật dây nhưng đầu óc bọn họ giống như bị mất trí mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển Thu, sau khi cưới về thì mới nhận ra người con dâu này không được.

Nếu như ngay cả người trong thôn cũng nghe thấy những tin đồn kia, vậy thì người ở trong cuộc là Hạ Kiến Quốc, Hà Kim Hoa làm sao có thể không nghe thấy được?

"Vợ con… con nghĩ như thế nào?" Hạ Kiến Quốc nghẹn nửa ngày mới lên tiếng hỏi, ông ấy muốn nói là... bằng không thì cứ bỏ đi, ly hôn đi?

Cũng không thể để tất cả mọi người xung quanh biết mình bị đội nón xanh rồi mới ly hôn, như bây giờ cũng tốt; Dù sao thì cả hai vẫn chưa viên phòng, cũng không có ai làm chậm trễ ai, Lâm Thiển Thu muốn theo đuổi cuộc sống tự do, vậy thì cứ để cô đi là được, con trai có thể đi tìm một cô gái chất phác tốt hơn, như vậy cũng rất tốt.

Hạ Phong nghe ba mình nói như thế thì thuận thế nói: "Con cũng muốn bàn bạc với mọi người một chút, Thiển Thu còn trẻ, nếu ở cùng mọi người thì có thể sẽ không quen cho nên cô ấy ở trên trấn cũng không sao cả, nhưng mà ở trên đó lại có nhiều người xấu, nếu để một mình cô ấy ở nhà thì con cũng không yên lòng. Vừa lúc trong doanh thấy con đã kết hôn cho nên cũng đã phân cho con một căn nhà, con muốn đưa Thiển Thu đi tùy quân, cô ấy cũng đã đồng ý rồi." #moujia team t.y.t#

Lâm Thiển Thu:... Cô đồng ý khi nào? Không phải là do anh tự quyết định sao.

Hạ Kiến Quốc:...

Hạ Kiến Quốc nhăn mày chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, nhưng vẫn không ngừng hút điếu thuốc kẹp ở trong tay, ông ấy có chút không hiểu những gì con trai nói, con còn muốn dẫn người phụ nữ như vậy đi theo mình sao? Không phải như vậy là đang đi làm trò cười cho người khác sao!

"Ba không đồng ý!" Hạ Kiến Quốc dùng lực đặt mạnh điếu thuốc xuống đất, thiếu chút nữa là đã làm gãy điếu thuốc.

"Mẹ cũng không đồng ý!" Hà Kim Hoa đưa Lâm Thiển Thu vào trong sân rồi mới đi đến nhà chính, vừa đến nơi thì đã giật mình vì lời của con trai.

"Con mới về cho nên không biết, mẹ nói ra mà cũng sợ bẩn miệng! Trước kia mẹ cảm thấy học sinh cấp ba rất tốt, cảm thấy người làm việc văn hoá có thể giúp con làm tốt việc nhà cho nên mới đi nói chuyện với bà mối cùng ba con, ai biết cô ta lại không an phận như vậy! Cả thôn đều biết chuyện cô ta ra ngoài trong một năm nay, đúng lúc lần này con trở về, chúng ta ly hôn đi, không thể để như vậy được." Hà Kim Hoa tức giận nói.

Theo lý, nếu không phải hai người không nhịn nổi nữa thì cũng sẽ không khuyên con trai ly hôn, mà chuyện ly hôn cũng không phải chuyện dễ nghe ở trong thôn, vợ chồng một đêm trăm ngày yêu nhau, nếu không phải thật sự không chấp nhận được thì bọn họ cũng không muốn trở thành trò cười của người khác.

Nhưng rõ ràng là Lâm Thiển Thu không phải là một người vợ yên phận, có ai mà không biết cô làm cái gì ở sau lưng, ánh mắt láo liên như thế nào?

Lúc ấy nhà họ Lâm gả Lâm Thiển Thu và đòi số tiền lễ lớn, sau đó trực tiếp xây lại nhà mà anh cả Lâm cũng cưới vợ, có thể nói đây là một vốn bốn lời.

Sau này Hạ Phong đi làm nhiệm vụ không có ở nhà, người nhà họ Lâm liền đến cửa làm ầm ĩ, nói là tình cảm bất hòa muốn ly hôn, gả cho Hạ Phong giống như thủ tiết, lúc đó Lâm Thiển Thu cũng cảm thấy nhà mẹ đẻ lòng tham không đáy, hơn nữa số tiền đó còn không nằm trong túi áo của mình, còn không phải là muốn cô đi tái giá để họ được nhận thêm một số tiền sao, cho nên sau khi tranh cãi ầm ĩ một trận với ba mẹ nhà họ Lâm thì họ đã vạch mặt, sẽ không qua lại với nhau từ nay đến hết đời.

Bọn họ thương tiếc Lâm Thiển Thu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho nên đều nghe theo cô trong mọi chuyện, cũng thống khoái đưa hết tiền lương của con trai cho cô ở trên trấn, ai biết sau này sẽ xảy ra những chuyện như vậy, đúng là biết mặt mà không biết lòng!

Hạ Phong không ngờ ngay cả ba mẹ trong nhà mà cũng có suy nghĩ như vậy, anh không khỏi nhíu mày nói: "Ba mẹ, con không biết bên ngoài đồn thổi như thế nào, nhưng mà vào ngày con trở về, con đã bắt được một tên đàn ông..."

Sau khi Hạ Phong kể qua chuyện xảy ra vào buổi sáng, nói rằng Lâm Thiển Thu vừa khóc vừa nói xin lỗi với Hạ Phong thì Hạ Kiến Quốc cùng Hà Kim Hoa đều sửng sốt, cảm giác như đang nghe thiên thư, nhưng đây là do chính con trai bọn họ nghiêm túc nói ra, chắc chắn là anh sẽ không gạt bọn họ.

Chuyện này là thật sao? Cho nên không phải là con dâu của bọn họ buồn bực không chịu nổi như bọn họ nghĩ?

Hạ Kiến Quốc và Hà Kim Hoa có chút hồ đồ, không biết cuối cùng cái gì là thật cái gì là giả, nhưng nếu như con trai nói thật thì tức là bọn họ vẫn luôn hiểu lầm con dâu, vậy bọn họ...

"Ngày mai Thiển Thu sẽ ngồi xe quay về khu quân đội với con, con sẽ giúp cô ấy trả nhà, việc này cứ quyết định như vậy đi." Hạ Phong nhíu chặt mày, không nghĩ tới bây giờ người trong thôn đều nghĩ như vậy, có thể tưởng tượng ra Lâm Thiển Thu sống ở nơi này sẽ có cảm giác như thế nào.

Thảo nào cô lại muốn chuyển lên trấn ở, nhưng điều này lại càng khiến lời đồn lớn hơn, giải thích cũng không thể giải thích được, chỉ có thể đổi một nơi khác để Lâm Thiển Thu sống.

Lần này Hạ Kiến Quốc không phản đối, nếu như con dâu đồng ý chung sống tốt với con trai, vậy thì đương nhiên là bọn họ sẽ không phản đối, về phần sau khi con dâu tùy quân, bọn họ tự sống ở trong thôn cũng có thôn dân hỗ trợ, cũng không thiếu một người.

Hà Kim Hoa cũng bất đắc dĩ: "Vậy thì các con cứ tự mình bàn bạc đi, mẹ không quản lý được các con, nếu như con đã chọn con đường này rồi, vậy thì sau này phải tự chịu trách nhiệm."

Hà Kim Hoa vẫn cảm thấy Lâm Thiển Thu quá kiêu ngạo, có lẽ khi có con trai ở bên cạnh thì cô sẽ ngoan ngoãn hơn.

Hạ Kiến Quốc cũng rầu rĩ rít một hơi thuốc rồi nói: "Theo lý là nên bảo con đến nhà họ Lâm nói một tiếng, cũng nên đến đó thăm hỏi, nhưng mà chuyện lần trước... Vẫn nên nói chuyện điện thoại với ba vợ con một chút đi." ( truyện trên app T𝕪T )

Hà Kim Hoa nói qua về chuyện ồn ào lúc trước với nhà họ Lâm, Hạ Phong chau mày, không thể tưởng được nhà họ Lâm lại như vậy, không biết quân hôn được nhận bảo vệ sao? Làm sao có thể nói ly hôn là ly hôn, cũng không biết mấy người đó nghĩ gì.

Lâm Thiển Thu ngồi ở ngoài sân nâng cằm nhìn Trịnh Lệ Lệ và Trịnh Thiên Bảo ăn ngon miệng, rồi lại giương mắt nhìn Hạ Phong chỉ để lộ ra gò má, mặt mày hơi cong, bên môi còn mang theo ý cười trông giống một con ngỗng ngốc...

Hạ Phong như chú ý tới tầm mắt của cô, con ngươi màu đen trực tiếp nhìn về phía cô, phát hiện ra ba người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, dưới đáy mắt liền để lộ một chút ôn nhu cùng thương tiếc, cô chỉ có anh để dựa vào.

Hạ Lệ Phương mang theo không ít thịt, cô ấy đang ở phòng bếp cùng Hà Kim Hoa bận rộn nấu ra một bàn cơm trưa thịnh soạn, về phần Lâm Thiển Thu, tuy rằng đại tiểu thư này chủ động xin đi giết giặc, nhưng vẫn không có ai thực sự bảo cô đi làm việc, nếu không thì không biết cô sẽ làm ra bàn đồ ăn như thế nào nữa.

Cho nên cuối cùng Lâm Thiển Thu phụ trách rửa rau, cũng không có nhiều cho nên chỉ cần rửa một chút là sẽ xong, nhưng mà Hạ Phong lại thấy cô làm việc rất chậm, anh trực tiếp nhận lấy chậu nước từ chỗ cô, nói: "Em dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi đi, để anh làm là được rồi."

Hà Kim Hoa đứng ở cửa phòng bếp nhìn hai thấy thì tức đến mức không chịu được, một chút việc mà cũng không để vợ làm, cũng không chấp nhận một lời nói xấu nào về vợ, đây là con trai của bà ấy đã bị vợ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vì bà ấy xoay người đi vào cho nên không chú ý đến Lâm Thiển Thu để chồng ngồi rửa rau, khi thấy trên trán anh đổ một ít mồ hôi nóng thì cô lấy chiếc khăn tay ở trong túi ra, trực tiếp khom người nhẹ nhàng lau cho anh.

Hạ Phong chỉ cảm thấy có một mùi hương tỏa đến, không nồng đậm, nhưng lại nhàn nhàn dễ ngửi, khi nhìn thấy đôi mắt như mùa thu thì anh run lên, rau trong tay bị xé rách, anh lập tức cúi đầu xuống.

Lâm Thiển Thu mỉm cười nói: "Em giúp anh lau mồ hôi, anh mau ngẩng đầu lên, em không nhìn thấy gì cả."

Hạ Phong ngắm chiếc khăn tay màu trắng của cô một chút, chỉ cảm thấy nó được làm rất tỉ mỉ, vừa nhìn là biết giá cả không thấp, anh cũng không nói là không nên mua mà chỉ nói: "Em giữ lại dùng đi, nếu lau cho anh thì sẽ bẩn, rất lãng phí, lát nữa anh dùng khăn mặt lau là được rồi."

Lâm Thiển Thu không quan tâm đến lời của anh mà dùng một tay còn lại nâng cằm của anh lên, cẩn thận dùng khăn lau sạch mồ hôi cho anh rồi mới buông anh ra, cô nhét chiếc khăn vào túi áo ngực của anh, đứng dậy cười nói: "Mua là để dùng, nếu như sợ bẩn thì anh có thể giặt sạch rồi trả lại cho em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp