[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 19


4 tháng

trướctiếp

 

Phần đất đất gieo trồng không chiếm tới ba mươi mẫu, một phần là ý của Lâm Thiển Thu. Quý hồ tinh bất quý hồ đa, còn phải xem thử thị trường chấp nhận sản phẩm của họ tới mức nào đã. Rau củ thì nhanh thu hoạch nên có thời gian để điều chỉnh chiến lược.

Còn phần còn lại thì là do rau quả mùa hè rất nhiều nên không bán được giá cao, nhưng ngược lại thì mùa đông sẽ hiếm rau xanh hơn nên giá cả cũng sẽ nhỉnh hơn.

Mặc dù không trồng hết toàn bộ đất đai nhưng ba mươi mẫu vẫn được sửa sang lại bằng máy móc công nghiệp. Đất đai được san bằng và bón phân, mỗi mẫu đất được chia thành các ô vuông gọn gàng và được sắp xếp theo quy tắc. Ngay cả người bị OCD có nhìn qua chỗ đất này cũng tự thấy hài lòng, đẹp ý.

Lúc Hạ Phong đi tới thì Lâm Thiển Thu đang nghe những người phụ nữ xung quanh khen ngợi mấy cây rau này được đã cung cấp đầy đủ các chất dinh dưỡng như thế thì có khi đã rút ngắn được thời gian sinh trưởng từ một tháng xuống còn hai mươi ngày. Có khi hai mươi hai ngày là mang đi bán được rồi.

Lâm Thiển Thu thấy Hạ Phong còn chưa thay thường phục, trên người vẫn mặc đồ rằn ri, cổ áo chỉ cởi vài cái cúc, tay áo được vén lên để lộ ra cánh tay màu lúa mạch; là đã biết anh vừa về đã vội vàng tới đây. Cô mỉm cười với anh và nhìn anh bằng đôi mắt chất chứa tình cảm, trong giây lát, ánh mắt của hai người va phải gặp nhau, tự nhiên khiến người ta nghĩ tới những chuyện không đâu vào đâu.

Cũng may là hai người này rất biết không chế biểu cảm trước mặt mọi người nên ở trong cái nhìn của người ngoài thì họ chỉ đang nhìn nhau trong vài giây, chứ người ta đâu rõ biểu cảm của hai người đã thay đổi thế nào trong giây lát ấy.

“Anh về rồi à.” Lâm Thiển Thu hỏi trước, ánh mắt cô quét người anh một lượt rồi lại thu về.

“Ừ, anh về nhưng không thấy em ở nhà nên anh đoán em đang ở đây, cho nên anh qua đây luôn.” Hạ Phong gộp hai bước làm một, đi nhanh tới bên người Lâm Thiển Thu, cúi đầu xuống rồi bảo.

Tuy rằng Hạ Phong không phàn nàn gì nhưng Lâm Thiển Thu vẫn cảm nhận được sự giận hờn trong giọng nói của anh. Hai mắt cô nheo lại rồi cô nở nụ cười nhẹ với lại Hạ Phong, bằng ấy là đủ để xoa dịu chút giận hờn trong lòng của anh, khiến anh phải suy nghĩ lại xem bản thân có làm gì không phải hay không.

Lâm Thiển Thu vỗ nhẹ vào tay anh, ý bảo anh qua xem thử tình hình của thửa ruộng.

“Chúng ta sẽ trồng trước khoảng mười mẫu, mỗi mẫu lại trồng các loại cây khác nhau. Nếu lợi nhuận tốt thì ta sẽ mở rộng thêm diện tích và dựa vào thị trường để trồng thêm các loại khác.” Lâm Thiển Thu vẫn nói rất tự nhiên nhưng sự tự hào thi thoảng lại lộ ra trong mắt cô.

Nói chung thì chu kỳ sinh trưởng của rau xà lách là một tháng, mỗi mẫu sẽ trồng được từ sáu nghìn đến bảy nghìn cây, trọng lượng mỗi cây áng chừng là hai trăm gam. Ước lượng một chút thì sản lượng của một mẫu đất sẽ là gần ba nghìn cân. Mặt khác thì các loại rau có lá khác cũng giống như trên, không khác nhau lắm. Do mấy cây này có chu kỳ sinh trưởng ngắn nên có thể thu hoạch quanh năm suốt tháng.

Hạ Phong tính nhẩm trong đầu, cho dù mười mẫu đất là tròn ba mươi nghìn cân rau, một ngày mà bán đi một nghìn cân, chuyện này… Anh đang nghĩ xem liệu mình có đồng đội nào đã đổi nghề rồi mở một tiệm ăn hay không. Chứ nếu chỉ dựa vào một mình chỉ đạo viên Vương thì có thể tiêu thụ lượng hàng nhiều như vậy sao?

Lâm Thiển Thu không biết suy nghĩ của Hạ Phong, cô thấy rau củ có thể tăng thêm số lượng giống vừa phải. Nếu đã thầu đất trong ba mươi năm thì không thể để chỗ này nhìn đơn điệu quá được, cũng phài chuẩn bị cả việc trồng trái cây. Mấy thứ này có thể trồng ở đằng sau của ngọn núi. Chuyện hoa cỏ mà cô nhắc tới trước đây cũng đã được cô nhờ người hỏi thăm, tìm hiểu xem giống nào đang bán “chạy” dạo gần đây. Lâm Thiển Thu chỉ là người bình thường, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì hoa nào cũng được. Nhưng đất trồng hoa lớn như vậy nên ngoài việc bán hoa, cô còn thể bán vé để mọi người lại đây thăm quan.

Não của Lâm Thiển Thu bắt đầu nhảy số, cô đang tính có nên tiện đường xây luôn một khu du lịch nông nghiệp hay không. Chỉ ngại là hiện nay nhân công quản lý đang ở cảnh thiếu thốn, nên trước mắt cũng không thể suy tính sâu xa hơn được. Chỉ đành chờ rau củ bán được rồi lại tính tiếp.

“Thiển Thu.” Hạ Phong đột nhiên cất lời làm ngắt đi mạch suy nghĩ của Lâm Thiển Thu. Cô quay đầu lại nhìn anh. Hạ Phong đang cau mày, như thể là đang chìm đắm vào suy nghĩ nào đó.

“Ngày mai anh sẽ vào trong thành phố xem sao. Mặc dù chỉ đạo viên Vương có bảo là sẽ giúp mình tiêu thụ nhưng cũng không biết anh ấy sẽ lấy bao nhiêu. Mình không thể để đống rau này uổng phí được, nên mai anh sẽ đi hỏi thử xem có chợ nào muốn nhập hàng hay không, đến lúc ấy thì mình có thể bán sỉ cho người ta.” Hạ Phong hơi mím môi rồi đưa mắt nhìn nét mặt của Lâm Thiển Thu, biểu cảm trên mắt anh có hơi trầm tư.

Chỉ chút nữa thôi là Lâm Thiển Thu đã không ngăn lại được nụ cười bật ra trên môi, nhưng nét mặt anh ấy rất nghiêm túc, rõ ràng là đã suy nghĩ vấn đề này từ rất lâu và giờ thì mới nói ra. Dù sao thì Lâm Thiển Thu cũng không dám khẳng định là sau khi nghe được tiếng cười của cô thì Hạ Phong sẽ không xấu hổ tới mức rời đi ngay lập tức. Đến lúc ấy cô muốn dỗ anh về lại mất nhiều công sức.

“Anh nói cũng đúng, nhưng bây giờ thì không vội, chờ trồng xong mình lại qua xem cây rau như thế nào đã.” Lâm Thiển Thu nói khẽ với nụ cười trên môi.

Hạ Phong thấy vợ mình nói cũng có lý nhưng một khi đã có suy nghĩ ấy hiện ra trong đầu thì muốn bỏ nó đi cũng khó. Anh nghĩ khi nào về lại doanh trại thì sẽ gọi điện hỏi thăm xem sao, để lúc nào cần đến là có thể dùng được.

Lâm Thiển Thu để ý thấy mọi người đã làm xong gần hết việc thì bảo họ về ăn cơm trước. Chứ chưa gì đã thấy chồng với lại người yêu của họ theo qua đây hết rồi. Thôi thì nhanh chân ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Đợi lát nữa qua đây tưới nước là được. Có sự tăng cường của nước trong không gian nên cô không lo lắng về mấy vấn đề như sâu bệnh hay cỏ dại lắm. Có thể nói là đối xử với rau củ trong rất khá tùy tâm.

Hạ Phong lại không yên lòng lắm, “Nếu không thì anh ở lại xem sao, nhỡ có trẻ con sang chơi rồi dẫm lên rau thì làm sao bây giờ?”

Lâm Thiển Thu hơi dùng đẩy nhẹ vào lưng anh một cái, giục: “Đi nào, đi nào, em đói bụng rồi. Em làm việc cả một buổi sáng mà cả nhà không có lấy một bát cơm nóng này. Nếu mà có ai chịu nấu cơm cho thì em sẽ vui lắm đấy.”

Trong câu nói chứa đầy hàm ý nên Hạ Phong nghe xong là quên sạch hết chuyện đất trồng với cả trồng rau ngay. Vợ anh đói rồi, nên nấu cơm cho cô ấy ăn mới là chuyện quan trọng nhất.

“Vậy em muốn ăn gì? Trong tủ lạnh còn thức ăn gì không? Em không nhắc anh trước, nếu không anh đã mang đồ từ nhà ăn qua cho em, như vậy thì em ăn luôn cũng được.: Hạ Phong chau mày rồi bảo.

Lâm Thiển Thu nở nụ cười ngọt ngào, đôi lông mày của cô đẹp như lá liễu, “Không cần đâu, em chỉ muốn ăn đồ anh nấu thôi, đã mấy ngày rồi em chưa ăn nó.

Hạ Phong cúi đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt trong veo như nước của Lâm Thiển Thu, anh không phân biệt được cái “đói” của cô là cái đói loại nào nên đành giả vờ là mình vẫn bình tĩnh, gật đầu rồi bảo: “Vậy anh về nấu cho em ngay.”

Lâm Thiển Thu nheo mắt lại rồi cười, cổ anh đã xấu hổ tới nỗi đỏ ửng lên một mảng, cô hơi nhướng mày, khoác lấy tay rồi đi tiếp.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sau khi về, Hạ Phong vào bếp nấu ăn luôn. Cái bếp gas định mua lúc trước cuối cùng cũng không mua được vì số tiền ấy đã đập vào đất đai các thứ cả. Cuộc sống có hơi bất tiện một xíu thì cũng vẫn phải chịu đựng một vài.

Đã mấy ngày mà Hạ Phong không về nhà nhưng trong nhà vẫn như trước lúc anh đi. Lâm Thiển Thu lại tủ quần áo lấy đồ cho anh tắm rửa. Cô tính chờ anh nấu cơm thì anh có thể đi tắm rồi thay quần áo luôn.

Vì không có nhiều thời gian nên Hạ Phong chỉ nấu hai món, anh để bánh nướng ở trên chảo, chỉ tốn một lúc là đã bê đồ ăn với bánh ra. Anh thấy quần áo trên ghế nên chủ động đi tắm luôn, tắm xong thì lau vội người rồi đi ra tìm vợ mình.

Lâm Thiển Thu lấy một chai bia lạnh từ trong tủ lạnh rồi đặt trước mặt anh, cô cười tủm tỉm rồi hỏi: “Chúng ta uống một ly nhé?”

Yếu hầu của Hạ Phong lăn lên rồi lại lộn xuống, rượu chưa làm người say nhưng người lại tự sau rồi, vợ mình mời nhiệt tình như vậy, anh nói không được à?

“Vậy thì một chai thôi, đừng để chậm việc buổi chiều.” Hạ Phong trả lời, trong câu nói rất phong cách của người quân tử, ngay cả một ít suy nghĩ không đúng mực cũng không có.

Lâm Thiển Thu chỉ cười chứ không nói gì, nhưng mà chính cô cũng không rót cho mình mà lấy ra một chai nước hoa quả tươi mới vắt. Những chai thuỷ tinh giống hệt nhau với đủ mọi loại màu sắc được xếp ngay ngắn trên sàn nhà, đây đều là đồ dự trữ của Lâm Thiển Thu trong không gian, vừa tươi lại còn ngon, bên trong lại pha thêm một ít nước từ trong không gian, hương vị vô cùng ngọt ngào.

Hạ Phong uống một hụm bia, tự thấy mùi hương của rượu rất nguyên chất, hương vị cũng tốt hơn lần trước không ít, lông mày cũng giãn ra được chút ít, anh tiện miệng bảo: “Bia hôm nay ngon đấy.”

“Uống được chứ?” Lâm Thiển Thu giơ ly, vừa cười vừa hỏi.

Từ trong lời nói của cô, Hạ Phong nghe ra được chút hàm ý, anh lại uống một ngụm nữa. Quả là khác với loại rượu trước kia mà anh uống, hay là đây là do vợ anh tự ủ?

“Bia này em nấu à?” Có sự ngạc nhiên hiện ra trong nói của Hạ Phong, như thế là thứ mà Lâm Thiển Thu đã làm không chỉ ủ bia mà là việc gì đó phi thường vô cùng.

“Vâng. Cũng không mất nhiều công sức đâu, chỉ cần vài ngày là xong ngay rồi, nếu anh thích thì em sẽ ủ thêm. Có gì thì anh mang đi một ít rồi chia cho nhóm của chỉ đạo viên Vương. Mấy ngày nay các chị em cũng mang các thứ sang cho nhà mình, em cũng chẳng biết đáp lễ cái gì. Thôi thì có ít đồ em tự làm, chỉ đành mặt dày đưa tặng người ta vậy. ( truyện trên app T𝕪T )

Những lời nói này của Lâm Thiển Thu có thể coi là đã khiêm tốn lắm rồi vì nguyên liệu được dùng trong quá trình chế biến rượu và nước trái cây đều được lấy từ không gian, ngay cả nước cũng là từ trong đấy cả. Chất lượng và bề ngoài khác nhau nhiều lắm, người thường mà uống vào thì có lẽ cũng chỉ thấy ngon, nhưng nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ có nhiều lợi ít cho cơ thể.

Hạ Phong không biết mấy thứ đồ uống nhà làm này tốt hay không tốt nhưng đây là đồ do vợ anh tự tay làm nên cũng là món quà đáp lễ đầy sự chân thành. Các chị em chắc chắn cũng rất thích, nếu như cố ý tiêu tiền để mua quà đáp lễ thì chỉ sợ còn bị người khác bảo là tiêu xài phung phí.

Không khí trong phòng đang ở lúc dễ chịu, tốt đẹp, anh một uống một ngụm rượu, cô cũng uống một ngụm nước trái cây. Có lẽ một lát nữa thôi là sẽ xảy ra chút chuyện vui thú, khi đôi môi đang muốn lại gần nhau thì có tiếng động ồn ào, náo động ở mảnh sân bên ngoài.

Đôi mày của Lâm Thiển Thu hơi nhíu lại, tâm trạng của cô đang khó chịu, Hạ Phong cũng đang bị trêu trọc nửa nọ nửa kia nên lửa nóng trên người cũng khó mà áp xuống. Nhưng cũng chẳng thể tiếp tục chuyện cũ nên đành phải đứng dậy, anh nói: “Anh đi ra ngoài xem thử có chuyện gì, em ăn cơm trước đi.”

“Em đi cùng xem sao, đằng nào thì cũng gần xong bữa rồi.” Lâm Thiển Thu cũng không đói lắm, vì thời tiết thế này thì ăn mấy miếng cũng đã thấy no rồi. Nhưng bên ngoài lại đang xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho mọi người xung quanh cãi cọ ồn ào đến thế.

Hai người đi ngoài thì thấy mọi người xung quanh đang vây lại một chỗ. Cái sân kia cách chỗ họ không xa lắm, lông mày của Lâm Thiển Thu khẽ giật lên, hình như là ở nhà của Vu Xảo Liên thì phải. Lại thêm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la mắng và tiếng khóc vang vọng của một người phụ nữ, nghe cũng giống giọng nói của mẹ chồng cô ấy.

Hai người nhìn nhau rồi cùng tới xem xét tình hình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp