[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 18


5 tháng

trướctiếp

 

Không khí bên nam rất sôi nổi, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười sảng khoái, còn bên nữ thì không khí trầm hơn rất nhiều, nói chính xác hơn là bàn của Lâm Thiển Thu và Liễu Tư Nghiên tương đối yên tĩnh, trong khi bàn bên kia đã trò chuyện và cười nói từ lâu.

Trương Thiển Tuyết nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn giúp đỡ chào hỏi: "Thiển Thu, em đói rồi đúng không, nhanh ăn thứ gì đó cho no bụng đi. Tư Nghiên, em cũng cùng ăn đi, không cần chờ, để một lúc nữa đồ ăn lạnh ăn không ngon nữa đâu."

Lâm Thiển Thu ánh mắt hơi động, cô cười nói: "Chị cũng ăn đi, mọi người đều ăn đi, đừng chờ nữa, một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội, không còn ngon nữa."

Những người khác thở dài nhưng không dám động đũa trước, Liễu Tư Nghiên cau mày, dùng đũa gắp một món chay, cắn một miếng, cảm thấy ngon nên cúi đầu ăn.

Những quân tẩu xung quanh cô nhìn thấy cô ta bắt đầu động đũa mới bắt đầu chậm rãi ăn, họ chỉ ăn hai đĩa trước mặt, để Liễu Tư Nghiên một mình ăn thử các đĩa ăn toàn bộ trên bàn.

Lâm Thiển Thu bị chọc cười, Liễu Tư Nghiên giống như một đại ma vương, cô ta không động đũa thì không ai dám ăn trước, cô ta đáng sợ đến vậy sao?

Lâm Thiển Thu không biết là trước đây Liễu Tư Nghiên có một lần bị kéo đến một bữa tiệc liên hoan, không biết là do bữa ăn không hợp ý hay vì cô ta và chồng vừa cãi nhau, cô ta đặt rầm chiếc đũa xuống, mặt sa sầm lại làm người khác bị hù dọa. Những người khác không có gia cảnh tốt như cô ta, hiển nhiên cũng không dám đối đầu trực tiếp với cô ta, Tôn Linh Linh là người mạnh mẽ nhất, dám tranh luận trực tiếp.

Ý định lần này của Trương Thiến Tuyết là tách hai người, không quan tâm Liễu Tư Nghiên và Trương Chí Hành có cãi nhau như thế nào, đó là chuyện gia đình họ, phụ nữ chúng ta nên đoàn kết một chút, một vòng tròn nhỏ như vậy mà lại cãi nhau đến mức rất xấu hổ là không thể nhìn được.

Trương Thiến Tuyết và chồng Vương An Quốc có suy nghĩ thống nhất, mọi thứ đều hài hòa, họ luôn nói chuyện chậm rãi, không quá nặng lời dạy, mọi việc sắp xếp rất có trật tự, làm giáo viên nhưng lại là người tài không được trọng dụng. Nếu như họ mà quản lý một công ty có thể chắc chắn rằng công ty sẽ được quản lý một cách có trật tự.

Vương An Quốc và Hạ Phong rất thân thiết, Trương Thiến Tuyết cũng rất thích Lâm Thiển Thu, cô chỉ cảm thấy người mà Hạ Phong hẹn hò là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu và có tính cách tốt, dù đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy, đối xử với hàng xóm như thế nào cô ấy cũng nhẹ giọng nhắc nhở. 

"Em một mình tới đây, nếu như Hạ Phong không có ở nhà, nếu có chuyện gì có thể đi tìm Tôn Linh Linh và chị, dù có giúp đỡ được hay không, chúng ta cùng nhau nói chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều." Trương Thiến Tuyết mỉm cười nói“ Em tính khi nào muốn có con đây? Nhân lúc còn trẻ, còn có thời gian dạy dỗ, nếu để sau này có tuổi cung không thể dạy được nữa.” 

Lâm Thiên Thu mím môi mỉm cười, lần đầu tiên trải qua cảm giác người bên ngoài dạy kinh nghiệm về mặt kia trong hôn nhân.

Trương Thiến Tuyết thấy cô im lặng cũng không nói câu gì, lại nghiêng người nhỏ giọng nói: “Em vẫn nghĩ là chị đang nói đùa à, chị đã biết rồi, em tính toán đầu tiên làm ăn cho có kinh tế một chút mới sinh em bé, nhưng nếu có kinh tế rồi mà vẫn chưa muốn sinh có em bé, có thể xảy ra mâu thuẫn đó. Trước chị cũng nghĩ như thế, nhưng lúc sau lại vội vàng bận bịu dạy học, không có thời gian sinh con, nếu còn kéo dài thời gian sinh con đến khi chị lớn tuổi thì sức khỏe đã giảm sút rất nhiều.”

Con của Trương Thiến Tuyết và Vương An Quốc năm nay mới vào đại học học ở tỉnh khác, cho nên nhìn những người trẻ tuổi này lòng đầy lo lắng, không khỏi quan tâm.

Vương An Quốc và Trương Thiến Tuyết hiện tại sống rất hòa thuận, khi còn trẻ cũng từng cãi nhau, nhưng Vương An Quốc có thể chịu đựng được, khi bị mắng sẽ không nói một lời, họ cãi nhau rất nhiều về công việc và con cái. Sau này họ có con, mâu thuẫn cũng ngày càng giảm đi, cũng điều chỉnh công việc để bớt bận rộn hơn, chỉ khi sống chậm lại, cô ấy mới nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều.

"Chị Thiến Tuyết, em sai rồi, em cũng đã nghe hiểu, nếu có cơ hội thích hợp bọn em sẽ có em bé.” Mặt mày Lâm Thiển Thu vui vẻ giọng nói thành khẩn nói, một đôi mắt biết nói nhìn cô ấy cũng làm cho Trương Thiến Tuyết cũng cảm thấy bản thân nói quá nhiều.

"Chị nói thì chị nói như vậy, em cũng đừng chê chị nhiều chuyện là được rồi." Trương Thiến Tuyết ngại ngùng nói.

Lâm Thiển Thu rót cho cô ấy một ít rượu, mỉm cười đi lại gần, nhỏ giọng nói : “Vậy chúng ta uống một ly, chuyện này coi như giải quyết xong.”

Trương Thiến Tuyết ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi, nó hoàn toàn khác với mùi xà phòng và bột giặt, hình như cũng không có trong mùi quần áo, cô nhìn Lâm Thiên Thu, nhìn kỹ càng thấy quyến rũ hơn, giống hoa đào yêu rực rỡ như người xưa nói, hóa ra đúng là sự thật.

Trương Thiến Tuyết còn chưa uống rượu, nhưng giống như đã say, mặt cô ấy đỏ bừng, cô chạm nhẹ vào ly rượu với Liễu Thiển Thu, uống một ngụm, cô ấy đã quên mất cơ thể của mình chỉ uống đc một ly.

Lâm Thiển Thu thật ra cơ thể cũng không kém bao nhiêu, lúc trước cô từng uống mấy lít rượu trắng một mình, nhưng bây giờ chỉ uống một ly đã có hơi choáng váng, cô đặt ly xuống, ngước mắt lên nhìn đôi mắt vừa rồi đang nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Phong hơi nhíu mày, làm khẩu hình miệng bảo cô uống ít đi, cô lại chống cằm, lắc ly mỉm cười với anh, uống thêm một ly nữa, lông mày của người đàn ông giống như xoắn lại thành bánh quai chèo, giống như anh không thể làm gì cô, lắc đầu quay sang nói chuyện với người khác.

Trương Thiến Tuyết và Lâm Thiển Thu đều đã say, những người khác càng say hơn, khó có được một lần vui vẻ như thế, đồ uống có ga đều cho lũ trẻ uống, mọi người đều uống rất nhiều anh một chén tôi một chén, đồ ăn cũng ăn đến bảy tám phần.

Mọi người ăn xong gần như đã say khướt, không có cách nào thu dọn đồ đạc để rửa sạch, Lâm Thiển Thu chia cho mọi người một phần đồ ăn chưa ăn đến để mọi người mang về, còn lại thì dọn dẹp hết một đống bát đĩa được cho vào hết một cái  chậu to, bàn ghế thì được những người đàn ông thuận đường mang về.

Hai má Lâm Thiên Thu hồng hồng dọn dẹp một lúc đã thấy mình đổ mồ hôi, Hạ Phong quay người lại thấy cô đang làm, nhanh chóng đi đến cầm bát đũa trong tay cô nói: “Em đi uống chút nước đi, để anh dọn nốt là được rồi.”

Hạ Phong nhăn mày, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lâm Thiên Thu, không nhịn được nói: "Em không biết uống rượu, lần sau uống ít một chút, anh bảo em chú ý, em còn không nghe." ."

Mắt Lâm Thiên Thu ngấn nước, nghiêng người nhìn anh, phong thái mê người, nhẹ giọng nói: “Khi nào vui vẻ thì em mới uống, không được ư?”

Trong lòng Hạ Phong đã mềm nhũn rồi, nhếch môi nói: "Anh cũng không kiềm chế được em, em thích thì có thể ở nhà uống rượu. Trong bữa tiệc có rất nhiều người, say rượu không tốt cho em."

Hạ Phong còn chưa kịp nói xong, Lâm Thiên đã trực tiếp dùng đôi môi hồng hào chặn miệng người đàn ông lại, nhưng có thể do say nên cô không kiểm soát được, trực tiếp hôn lên khóe môi của người đàn ông, đối với tình huống trước mắt, cô lộ vẻ thích thú, lông mày và nụ cười đều tan vào nhau làm say đắm lòng người.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

"Em..." Hạ Phong âm thầm hít sâu một hơi, ổn định biểu cảm, nhưng tay không chủ động tự giác siết chặt lại.

“Em vào nghỉ ngơi trước đi, em say rồi.” Nếu không thì bình thường cô cũng không nhiệt tình như vậy.

“Em không say, em chỉ uống chút rượu thôi.” Lâm Thiển Thu nghiêm túc nói với anh, chỉ vào ly rượu không lớn không nhỏ, gật đầu nói: “Ba ly thôi, không nhiều.”

 

Hạ Phong khẳng định cô đúng là đã say, ba ly rượu trắng và ba ly bia đúng là say đến trình độ tương đối rồi, anh có hơi nhức đầu đặt bát đũa lên bàn để qua một bên, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.

“Em ngồi xuống trước đi, anh thu dọn đồ đạc, một lúc nữa sẽ đến đây.” Hạ Phong không yên tâm dặn dò một câu.

Sau khi Lâm Thiển Thu say, cô trở nên yên lặng hơn rất nhiều, không lộn xộn nữa, ánh mắt của cô luôn nhìn theo Hạ Phong, cô nhìn anh đóng cửa lại, nhìn anh đi rửa bát, sau khi anh quét sàn trên người anh đầy mồ hôi, tùy tiện lau trán, cảm thấy không yên tâm để cô ngồi trong sân bèn dẫn cô ra phòng khách ngồi quạt, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi đến mang một chậu nước để rửa mặt cho cô.

Lâm Thiên Thu hơi ghét bỏ nhìn anh chuẩn bị lau tay cho cô, hơi tức giận nói: "Em không say, em có thể tự làm được."

Lâm Thiên Thu không say, tự mình đánh răng rửa mặt, kết quả là mặt mũi sạch sẽ, nhưng quần áo lại ướt đẫm nửa người, những đường cong lung linh thoắt ẩn thoắt hiện  theo vết nước lộ ra.

Giọng nói Hạ Phong có hơi khàn khàn: "Anh lấy cho em quần áo sạch để thay. Em... đợi một chút."

Hạ Phong vẫn chưa nghĩ đến chuyện nhân lúc vợ uống say để làm chuyện vợ chồng, mặc dù đây là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng anh nhạy cảm nhận ra rằng, nếu không đợi cô đồng ý mà đã làm xằng bậy, có lẽ sau này anh sẽ mất đi một thứ gì đấy.

Cho nên mặc dù Lâm Thiển Thu đã như thế này, nhưng anh vẫn về phòng lấy quần áo cho cô, giống như họ đã ngủ cùng nhau nhiều đêm nhưng không đụng chạm, anh quay người đợi cô thay quần áo rồi mới cùng nhau nằm xuống đi ngủ.

Trong đêm tối, hơi thở của Lâm Thiển Thu truyền đến bên anh như có như không, Hạ Phong cảm thấy gió thổi ra từ quạt không đủ mát, anh quay lưng về phía Lâm Thiển Thu, lúc này mới cảm thấy không khí bắt đầu lưu thông thuận lợi hơn, chỉ có tai anh vẫn còn đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Trong đêm tối Lâm Thiển Thu khẽ mở mắt, một tay đặt dưới mặt, hơi nhếch khóe môi, nhìn thân hình cao lớn của người đàn ông nằm nghiêng ở bên cạnh, không nhịn được đặt tay lên eo anh, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh hơi run rẩy căng thẳng, cơ bắp rắn chắc như đá, đôi mắt dường như đang phát ra một tia sáng nhỏ.

Hạ Phong cảm thấy mình có lẽ cũng uống say, nếu không thì tại sao vợ anh lại đang đặt tay lên người anh, anh không nhịn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, khóe môi hơi vểnh lên, anh không nhịn mà tiến lại gần, muốn hôn cô nhẹ nhàng, đây là ý tưởng hiện hữu duy nhất nhưng chỉ xuất hiện trong suy nghĩ.

Ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ngoài dự đoán của anh, hai người môi chạm vào nhau, không biết ai thử vị đầu lưỡi trước, rồi tiến đến triền miên một chỗ, trong phòng tiếng hôn vang lên, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Hạ Phong cảm thấy mình nhất định đã điên rồi, lợi dụng người khác, nhất là vợ mình đang say rượu, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy Lâm Thiển Thu mở mắt ra, không có một chút dấu hiệu say xỉn mơ màng nào, trong mắt cô tràn đầy mị hoặc quyến rũ giống như những bông hoa nở vào thời điểm quyến rũ nhất, lặng lẽ xòe cánh hoa dưới ánh trăng khiến người nhìn phải hoa mắt, rối loạn tâm tư, rung động.

“Thiển Thu, anh…” Hạ Phong muốn hỏi có phải cô vẫn say không, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc.”

"Anh thích em, hay là thích vợ anh Lâm Thiển Thu?" Giọng nói say xỉn của Lâm Thiên Thu trầm thấp, vang lên mơ hồ trong đêm.

"Em." Hạ Phong không do dự trả lời.

Mặc dù anh không biết tại sao vợ anh lại nhất quyết hỏi đó là cô hay là cái ý nghĩ cái tên Lâm Thiển Thu, không thể phủ định, khi họ lần đầu gặp nhau, anh đã bị vẻ ngoài của cô thu hút và gật đầu đồng ý kết hôn, nhưng sau một năm kết hôn không gặp, anh không còn nhớ rõ ký ức về vợ của mình nữa.

Anh không thể giải thích tại sao ngay từ đầu trái tim anh lại rung động, nhưng khi Lâm Thiển Thu bước đến trước mặt anh, anh xác định người trước mặt hay người trong lòng anh vẫn là cô, cho dù cô có thay đổi tên và đổi họ, anh vẫn sẽ theo đuổi cô, để cô làm vợ anh.

Có vẻ Lâm Thiên Thu rất vui vẻ trước câu trả lời của anh, hơi thở của họ lại hòa vào nhau, người phụ nữ thì thầm vào tai anh: "Vậy anh còn chờ gì nữa? Đúng là đồ ngốc."

Hạ Phong hoàn toàn quên mất sự kiên trì của mình, trong đêm nay hoàn toàn chiếm hữu người phụ nữ lẽ ra thuộc về mình, hai người giằng co một đêm, đến khi bầu trời bắt đầu có những tia sáng lấp ló mới dừng lại.

Khi Lâm Thiên Thu ôm đầu choáng váng tỉnh dậy, ký ức đêm qua dần dần quay trở lại, cô cảm thấy toàn thân đau nhức như bị cán qua, đặc biệt là phần eo đau nhức đến mức không thể dùng sức.

Cơ thể cô nhẹ nhàng sảng khoái, không hề dính nhớp, đúng là Hạ Phong đợi cô ngủ rồi mới lau rửa cho cô, ngược lại Lâm Thiển Thu cảm nhận người đàn ông này có nhiều ưu điểm, ví dụ như kiên trì, chu đáo, mặc dù khi đó cô ấy nói dừng lại nhưng anh không dừng lại, cô vẫn rộng lượng tha thứ cho anh.

Lâm Thiển Thu ngồi ở trên giường tỉnh lại, sau đó ôm eo luyện tập đi một lúc lâu mới đi  vào phòng khách, trên bàn đã có hai bát cháo và một đĩa đồ ăn, một lúc sau, Hạ Phong bước vào trên tay bưng một đĩa đồ ăn khác, lúc nhìn thấy Lâm Thiển Thu ánh mắt cụp xuống.

Sau khi đặt bát đĩa lên bàn anh mới đứng thẳng lên, nhỏ giọng nói: “Sáng nay anh thấy em ngủ rất ngon nên anh cũng không gọi em, cơ thể em sao rồi? Có cần anh rửa mặt giúp em không?”

Lâm Thiển Thu buồn cười liếc anh một cái, cả người cô giống như một đóa hoa mỏng manh bị nước mưa làm ướt, trong đó mang theo vẻ mặt lười biếng, khiến cho hơi thở của anh giống như ngừng lại trong mấy giây.

“Em không yếu ớt đến như vậy.” Sau phần hỏi đáp tối qua, Lâm Thiển Thu không còn che giấu bản chất thật của mình nữa mà trêu chọc: “Chẳng lẽ là do anh không được à?”

Hạ Phong mím môi không nói gì, chỉ ánh  dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, chỉ thiếu là dùng hành động thực tế của mình để nói cho cô biết anh có thể làm được hay không.

Lâm Thiển Thu không trêu chọc anh nữa, đi ra ngoài rửa mặt rồi quay lại phòng khách ăn cơm, ăn bát cháo ấm áp làm xoa dịu cái bụng trống rỗng của cô, kỹ năng nấu nướng của Hạ Phong khiến cô khá hài lòng.

Hạ Phong ăn phần của mình rồi còn chăm sóc Lâm Thiển Thu, không biết từ đâu lấy ra một quả trứng luộc chín, đập vỏ, bày ra đĩa cho cô, đưa cho cô một cốc nước ngâm đường đỏ nói: “Ăn ít trứng gà, bồi dưỡng cơ thể.”

Lâm Thiển Thu cười nói: "Anh nghĩ em đang ở cữ à, cho cả nước đường đỏ với trứng gà."

Không ngờ Hạ Phong nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: “Nếu em ở cữ, anh nhất định mỗi ngày sẽ làm cho em.”

Lâm Thiển Thu nhíu mày, không nói thêm nữa, uống một ngụm nước đường đỏ quá ngọt, chau mày lại uống một nửa rồi không uống được nữa, Hạ Phong cũng không ép buộc, sau khi Lâm Thiển Thu dừng lại không ăn nữa, anh lấy phần ăn còn lại giống như vũ bão ăn tất cả các món ăn.

Lâm Thiển Thu chống cằm nhìn anh, chờ anh ăn xong đứng dậy dọn bát đĩa, bỗng nhiên kêu lên: “Anh Phong, lại đây một chút.”

Hạ Phong không rõ lắm, quay đầu nhìn cô, sau đó vẫn bước tới hỏi: "Sao vậy...?"

Cô còn chưa nói xong, Lâm Thiển Thu đã đặt tay lên cơ bụng của anh, hỏi một câu mà cô đã thắc mắc bấy lâu nay: “Tại sao mỗi bữa anh ăn nhiều như vậy mà vẫn có cơ bụng, em lại không có?"

Hạ Phong ánh mắt liếc nhìn cái bụng phẳng phiu mềm mại của Lâm Thiển Thu, nghĩ tới dưới ánh sáng dưới ánh trăng đêm qua lộ ra một mảng trắng nõn, anh ho nhẹ một tiếng, kéo tay cô xuống, nắm trong tay mình, “Em phải tập thể dục mỗi ngày, nếu em  muốn luyện tập, lần sau tới sân tập thể dục, anh sẽ dẫn em đi luyện tập."

Lâm Thiển Thu lắc đầu, tay chân đã già, khó khăn lắm mới ở đây nghỉ dưỡng, lại không muốn vận động nữa. Hơn nữa, với việc mỗi ngày uống nước trong không gian, cơ thể này đã gần đạt tới trạng thái đỉnh cao trước đó của cô, không cần phải học thêm gì nữa, bản thân cô chính là sự lừa gạt lớn nhất.

"Tiền thưởng đã giảm xuống, là 20.000 tệ, em xem nếu muốn dùng thì cứ dùng, nếu cần giúp đỡ, em có thể nói với anh, chúng ta có thể cùng nhau tìm ra giải pháp." Đôi mắt Hạ Phong thâm thúy với đôi con ngươi đen yên lặng nhìn Lâm Thiển Thu, anh hy vọng được tham gia vào cuộc sống của cô, bất kể khía cạnh nào.

Lâm Thiển Thu ngước mắt đón nhận ánh mắt dịu dàng, cương nghị và bao dung của người đàn ông, khóe môi cô đã vô thức cong lên, cô ôm lấy eo anh, áp mặt vào eo anh, nhẹ nhàng ưm một tiếng.

Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn hết sức hài hòa và đẹp đẽ, năm tháng im lặng, vạn vật không nói nên lời, suy nghĩ của hai người như hòa vào nhau.

  Nhưng……

Lâm Thiển Thu buông Hạ Phong ra, cười như không cười liếc anh một cái, "Sáng sớm tinh mơ, xin anh bình tĩnh."

Hạ Phong hơi ngại ngùng sờ mũi, anh là một người đàn ông bình thường, trước đây anh luôn kiềm chế không dám đến gần người vợ mềm mại quyến rũ của mình, nhưng sau đêm qua, anh không thể động lòng nhưng cơ thể không động, nhất là là tư thế vừa rồi, việc anh ấy có những dao động là điều hoàn toàn bình thường.

"Nhanh dọn dẹp đi, sau khi thu dọn xong chúng ta sẽ đi gặp cán bộ thôn ký hợp đồng." Lâm Thiển Thu cười thúc giục.

Hạ Phong nhanh chóng cất bát đũa đi ra ngoài, bóng lưng có hơi xấu hổ, làm cho Lâm Thiển Thu ở trong phòng cười nghẹn một lúc, tiếng cười nhỏ đến mức Hạ Phong ở ngoài phòng nghe thấy nên nửa ngày sau anh mới dám bước vào.

Sau khi Hạ Phong dọn dẹp xong, Lâm Thiển Thu cũng thay quần áo thường ngày, đi giày thể thao và quần áo thể thao, mặc đồ trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đi đến trước mặt Hạ Phong, nhìn người đàn ông vài giây rồi mới quay đi. .

Lâm Thiển Thu khoác lấy cánh tay cơ bắp của người đàn ông, lông mày hơi cong lên, cười nói: "Đi thôi!"

Lâm Thiển Thu và Vu Xảo Liên đã gặp nhau và đã coi trọng đến làng Phượng Điền cạnh nhà ga. Do địa lý, đất đai ở đây bằng phẳng và rộng mênh mông, nhưng vì dân số thưa thớt nên hầu hết thanh niên đã ra ngoài đi làm và không còn làm ruộng, cho nên trong làng trống một khoảng lớn đất đai.

Trước đây, khi Lâm Thiển Thu đến hỏi cán bộ thôn, họ nghĩ cô là người lừa đảo, hết sức cảnh giác, sau này mới biết cô là quân tẩu theo quân, cô muốn lập nghiệp riêng nên muốn thuê đất để trồng rau làm thức ăn, bọn họ đã dao động.

Việc này mặc dù thất bại, nhưng cán bộ thôn vẫn tìm người hỏi ý kiến của mọi người xem mảnh đất trống nào thích hợp để ký hợp đồng, dù gì mảnh đất này là quyền sở hữu tập thể, họ sẽ giữ lại mảnh đất màu mỡ dùng để trồng lúa mì, đất thấp hơn nhưng liền kề sẽ được quy hoạch để cho thuê thầu.

Cán bộ thôn thấy người kia lại đến, cũng dẫn theo chồng, cán bộ thôn nói có chút không tự tin, nơi này vắng tanh nên không có nhiều người đến, nhưng giá hợp đồng đất cũng không thấp. Ba mươi mẫu đất có thể sử dụng trong ba mươi năm. Đó là 30.000 nhân dân tệ. Những hộ gia đình có 10.000 nhân dân tệ ngày nay vẫn còn khá hiếm. Ai muốn bỏ ra hàng chục nghìn nhân dân tệ để mua đất xấu, sẽ bị mắng là ngu ngốc.

Đặc biệt, tình hình giao thông xung quanh thôn Phượng Điện không tốt, rau đã trồng xong không cần dùng xe để vận chuyển, khi đó thì Lâm Thiển Thu sẽ gặp khó khăn, cô phải chở về thị trấn để vận chuyển và mỗi ngày phải chạy đi chạy lại, không đến hai tháng, có lẽ đã mòn lốp ô tô.

"Nhìn xem, nếu cô đồng ý,trừ đất đai, ngọn núi phía sau cũng có thể cùng giao cho cô." Hoàng Hữu Tài suy nghĩ một chút, lại tăng thêm lợi ích.

Nói là một đỉnh đồi, nhưng thật ra cũng không to lắm, trên đó không có gì cả, thậm chí cây cối cũng không có, cây ăn trái trồng đều khô héo, thời gian dài, ngay cả trẻ con cũng không còn thích chơi ở đó nữa, rất nhiều cỏ dại đã mọc trên đó.

"A, thật sao?" Lâm Thiển Thu rất cảm động, nhưng trên mặt lại cẩn thận, cô chỉ dùng ánh mắt trong veo như nước liếc nhìn Hạ Phong, ý là cho anh ra quyết định.

Hạ Phong cảm thấy nơi này không tồi, địa hình rộng rãi, sau này nếu không có việc gì làm, anh có thể thuê máy nông nghiệp trực tiếp đến giúp đỡ, vợ anh là người có nhiều ý tưởng, điều duy nhất cô muốn làm, tất nhiên anh sẽ giúp đạt được điều đó.

“Về mặt giá cả, anh có thể cho chúng tôi giá tốt hơn không? Dù sao thì đường ở đây không tốt, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cân nhắc làm đường, cũng là chuyện tốt cho thôn, anh nói xem sao?” Giọng nói của Hạ Phong không mạnh mẽ, nhưng là nói giảng đạo lý. 

Hoàng Hữu tài nghĩ nghĩ thì đúng là lý do này, nếu trồng xong việc đầu tiên phải làm là giải quyết vấn đề giao thông, đường xây xong đã ở đấy rồi thì dân làng không phải sẽ thuận tiện hơn sao?

"Cuối cùng bớt năm nghìn, không thể ít hơn!" Hoàng Hữu Tài nghiến răng nghiến lợi nói, dù sao mảnh đất lớn như vậy, dù vô giá trị đến đâu, vẫn là đất.

Hạ Phong trực tiếp gật đầu nói: “Được rồi, chỉ có hai mươi lăm nghìn, chúng ta ký hợp đồng trước đi, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển tiền qua.”

Để tránh đêm dài lắm mộng hoặc bị bọn họ tăng giá, Hạ Phong yêu cầu trực tiếp anh ta lấy hợp đồng ra, sau khi xác định điều kiện rõ ràng, không có bẫy mới giao cho Lâm Thiển Thu ký hợp đồng.

Trên đường trở về, Lâm Thiển Thu nắm lấy tay Hạ Phong hỏi: "Anh nói tiền thưởng chỉ có 20.000, 5.000 thiếu anh định xử lý thế nào?"

Hai mươi ngàn đúng là rất nhiều, nhưng cũng là tiền của người đàn ông vất vả kiếm được, thân thể ban đầu bỏ ra rất nhiều tiền để dùng, về sau lại tiêu không ít vào các loại đồ gia dụng, cô có thể khẳng định người đàn ông này đúng là không có tiền riêng.

“Lát nữa anh sẽ gọi cho đồng đội của mình rồi rút tiền đầu tư, như thế sẽ bù đắp được phần thiếu.” Hạ Phong bình tĩnh nói, giống như anh không nghĩ rằng việc tiêu hết tài sản của gia đình chỉ vì một lời nói của vợ anh là điều không hợp lý.

Ánh mắt Lâm Thiển Thu mang theo ý cười: "Anh góp tiền, em góp công sức. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tiêu tiền, tiền của anh sẽ không lãng phí."

Thái độ kiên quyết của Lâm Thiển Thu khiến Hạ Phong gật đầu đồng ý nói: “Tiền kiếm được là để dùng, không hề lãng phí.”

Hạ Phong nghiêm túc đến mức Lâm Thiển Thu cười khanh khách, cô buông tay anh ra, bảo anh đứng yên, nhảy lên nằm trên lưng anh nói: “Em đi bộ mệt quá, anh cõng em về đi. "

Cơ thể mềm mại thơm tho như điện giật khiến toàn bộ lưng của Hạ Phong tê dại, cánh tay của anh có hơi cứng ngắc ôm lấy hai chân của cô, anh cõng người lặng lẽ đi về phía trước.

Lâm Thiển Thu tựa vào phía sau anh, có thể thấy rõ đôi tai đỏ bừng và quai hàm có phần căng cứng của người đàn ông, cô cảm thấy rất thú vị, thổi nhẹ khí vào tai anh như đang trêu chọc anh.

"Thời tiết thật nóng, chúng ta nhanh về đi. Anh Phong, anh có nóng không? Để em giúp anh thổi.” Lâm Thiển Thu nghiêng đầu lại gần hỏi.

 

Ánh mắt sắc bén của Hạ Phong chạm vào nụ cười của cô, anh im lặng một lúc, khàn giọng nói: "Yên lặng chút đi, nếu không quay về anh sẽ cho em biết thế nào là tốt xấu."

"Cái gì tốt xấu cơ? Em không biết." Lâm Thiển Thu từ trước đến nay không sợ vuốt râu cọp, nhất là đường dài như vậy, đi bộ về lại  rất lâu, sức lực người đàn ông này làm sao có thể kéo dài suốt đường đi? Đúng là chê cười.

Nhưng Lâm Thiển Thu rất nhanh đã nhận sai lầm, sau khi về nhà, Hạ Phong dạy dỗ cô một trận, cô khóc đến nước mắt nhòe đi, giọng nói cũng khàn đi, người đàn ông vẫn kiên quyết không bỏ qua cho cô, cuối cùng là nấu cơm cho cô rồi mang vào tận phòng ăn, ăn xong hai người lại ngủ thật say.

Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng cũng đến lúc trở về trại sau hai ngày, Hạ Phong lưu luyến không muốn rời xa vợ mình, anh đặt cánh tay hở ra ngoài của cô vào trong, đắp chăn cho cô cẩn thận, rồi sau đó mặc bộ đồ rằn ri chuẩn bị ra ngoài.

Sau khi tiền đến, anh ta mang theo đi xác nhận hợp đồng, biên lai…, đóng dấu rồi lấy về, xong việc cũng đến lúc anh phải trở về trại, anh đứng bên giường nửa ngày nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô một cái trước khi chuẩn bị rời đi.

Sau khi người đàn ông rời khỏi phòng, Lâm Thiển Thu mới ngáp ngắn ngồi dậy, đôi mắt mông lung đầy nước, hai ngày qua hai người đã thân mật quá nhiều, sau khi ánh mắt chạm nhau nhanh chóng hôn nhau, sau đó ... khụ khụ. Dù sao thì cơ thể và xương cốt của cô không chịu được nên cô cảm thấy nhẹ nhõm khi anh phải đi.

Sau khi thức dậy nấu ăn xong mới đi đến chỗ Vu Xảo Liên, định nói với cô ấy rằng đất đã được giao, các cô có thể bắt đầu làm việc.

Tôn Linh Linh đưa cô đến đây một lần, cách nơi ở của cô không xa, hoặc là nói, ngoại trừ mấy tòa nhà mới xây ở xung quanh các gia đình xung quanh, những cái còn lại đều là một sân nhà nối tiếp nhau, nhìn hồi lâu sẽ hơi hoa mắt, toàn bộ sân trong giống nhau, vào mùa đông sẽ sưởi ấm chung, mọi người có thể nhận ra và phân biệt ngôi nhà bằng những câu đối dán trên cửa.

Lâm Thiển Thu đi đến cánh cửa vẫn còn bốn năm phần chữ còn mới, đang định gõ cửa, cánh cửa chưa đóng lại nên khi cô chạm vào thì mở ra, những lời chửi rủa sắc bén của người phụ nữ lập tức ập đến.

“Con khốn hoang của này, Lôi Tử không có ở nhà, sao cô lại tốn bột mì làm món ngon như vậy? Sinh ra hai đứa con gái, còn muốn ăn ngon như thế hả? Tao nói, mày sao không ở lại trong làng mà nhất quyết đòi tới đây, thì ra là vì mục đích đó! Xì!”

Lâm Thiển Thu nhăn mày, đi thẳng vào trong, cô nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang túm tóc Vu Xảo liên mắng cô ấy, hai đứa trẻ bên cạnh sợ hãi không dám nói lời nào, rúc vào nhau thành một đoàn.

Dù thế, người phụ nữ trung niên vẫn không buông tha bọn họ, sau khi mắng Vu Xảo Liên còn định dùng chổi đánh bọn họ để trút giận, Vu Xảo Liên vừa khóc vừa ôm chặt lấy đứa trẻ, định dùng lưng chặn lại. Người phụ nữ không chút thương xót, trực tiếp giơ tay lên cao định đánh xuống, nhưng nửa chừng đã bị chặn lại.

Lâm Thiển Thu nắm lấy tay của bà ta, dùng giọng lạnh lùng nhíu mày nói: "Bà thử đánh người nữa xem, một lúc nữa tôi sẽ gọi đồn cảnh sát đến tìm bà, xem hôm nay ai đúng."

Người phụ nữ trung niên mặc dù không lạnh lẽo là gì, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc của Lâm Thiển Thu, vẫn bướng bỉnh nói: “Mày kiện cũng vô ích, tao là mẹ chồng của cô ta! Dạy dỗ với con dâu của tao, ai quan tâm chuyện đó?!"

Lâm Thiển Thu không quan tâm đến biểu hiện mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong nhát như thỏ đế của bà ta, cô khinh thường liếc nhìn bà khẽ cười nói: "Bà có thể thử. Cảnh sát không giam được được bà, tôi sẽ chỉnh lại bà, đến lúc đó đừng xin tha là được.”

Lâm Thiển Thu nói xong cũng mặc kệ bà ta một bên, nhanh chóng đỡ Vu Xảo Liên và bọn trẻ đứng dậy, cô nhăn mày nói: “Sao mấy đứa bé không đi học? Cô đưa bọn nhỏ đi trước đi, tối nay tôi có việc cùng cô nói.

Vu Xảo Liên vội vàng lau nước mắt trên mặt, cảm thấy mọi chuyện xấu ở nhà đã bị lôi ra, những ngày tươi đẹp sáu giống như là giả tạo, cô giống như quay trở lại những ngày tháng ở trong thôn, bị chỉ chỏ chỉ sống kéo dài hơi tàn, ngược lại Lâm Thiển Thu được chiều chuộng là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau.

"Ừm, cảm ơn." Vu Xảo Liên cúi đầu ôm hai đứa trẻ đi, người phụ nữ trung niên muốn đi theo cô ấy, nhưng ngại với sự uy hiếp của Lâm Thiển Thu, bà ta giận dữ chửi rủa và đá cái thùng rác xuống đất lần nữa.

Lâm Thiển Thu đợi qua không lâu khi Vu Xảo Liên đã quay lại sau khi đưa con đi học. Con của các quân tẩu đều đi học trong thị trấn nên họ đều đi xe quân đội đến đón, vì vậy nên chỉ cần đến gửi con cái đến một địa điểm cố định là được rồi.

Khi Vu Xảo Liên bước vào, cô ấy nhìn thấy Lâm Thiển Thu đứng một mình trong sân, với vẻ mặt bình tĩnh, cô cảm thấy mặt hơi nóng, cô ấy rất xấu hổ khi vạch tất cả những điều không hay của gia đình mình ra cho người khác xem.

"Cảm ơn cô. Nếu không có cô thì bọn trẻ đã muộn giờ học rồi." Vu Xảo liên hơi xấu hổ nói.

Vì Lâm Thiển Thu đến gặp cô ấy, muốn cô ấy giúp việc đồng áng, cũng có mức lương cơ bản nên cuối cùng cô quyết định tuần này sẽ đưa con đi nhà trẻ, ai biết cô ấy sẽ gặp mẹ chồng đến đúng ngày đầu tiên.

"Mẹ chồng tôi, bà ấy là người như vậy, tính tình không tốt." Vu Xảo liên khó khăn nói, bà chưa bao giờ nói chuyện đúng sai của người khác, hiện tại cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lâm Thiển Thu hừ lạnh một tiếng, "Không chỉ là không tốt, đây còn là đánh người, đội trưởng Vương cũng không thèm để tâm đến à?"

Vu Xảo liên cúi đầu thấp giọng nói: “Mẹ chồng tôi trước mặt anh ấy không như thế này, nếu anh ấy không có ở nhà, cho dù có chuyện gì quá đáng, những người xung quanh cũng khuyên tôi hãy nhịn mẹ chồng một chút, bà ấy là mẹ chồng, tôi cũng không có cách nào, tôi sinh được hai cô con gái, cho nên mẹ chồng không vui vẻ, luôn muốn tôi và Vương Lỗi ly hôn.”

Lâm Thiển Thu nhíu mày: "Anh ta cũng nói như vậy? Anh cũng muốn ly hôn?!" Câu sau đã pha thêm lạnh lùng.

Vu Xảo liên không nghe, chỉ lắc đầu nói: “Không, Lôi Tử không phải loại người như vậy, anh ấy chỉ cho là mẹ anh ấy tính cách không tốt, thích mắng mỏ người khác, sau này tôi nói muốn ly hôn, không thể cố gắng được nữa, tự thân đến xin danh sách theo quân đưa mẹ con chúng tôi qua đây. Anh ấy không sai.”

Lâm Thiển Thu thở dài, vì chồng tốt với cô như vậy nên cô mới chịu đựng mọi khó khăn mà mẹ chồng gây ra, đây là chuyện cô đi qua tình cờ gặp phải, nếu cô không nhìn thấy, liệu mẹ con họ có phải chịu đựng để chờ người đàn ông trở về nói vài câu để làm hòa?

"Cô quá mềm yếu, sợ cái gì? Ly hôn cũng không sợ, sao lại sợ bà ta?" Lâm Thiển Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào mi tâm của cô ấy để thức tỉnh cô ấy một chút. 

“Nếu chúng tôi cãi nhau, bà ấy chắc chắn sẽ mắng tôi rất nhiều, bởi vì bà ấy là mẹ chồng, tôi là con dâu, nếu không thể làm gì được, tôi sẽ đưa đứa bé ra ngoài.” Vu Xảo Liên cụp mắt xuống nói.

“Cô có thể ly hôn cũng có thể chuyển ra ngoài, vì bản thân và con cái cố gắng một chút thì làm sao? Người đàn ông là của cô, nhà cũng là của cô, bà ta lại chỉ muốn lợi dụng chuyện này để níu kéo cô là vì sao? Nếu người đàn ông của cô đứng về phía mẹ anh ta thì từ nay hãy để họ sống cùng nhau, cô có thể kiếm tiền và có sống cuộc sống của riêng mình." Lâm Thiển Thu không vui nói.

Nếu một ngày nào đó Hạ Phong dám làm như vậy, nếu người nhà anh cũng làm như thế, anh sẽ bị đuổi ra ngoài đường, ai không thể sống nổi nếu thiếu anh đâu chứ?

Vu Xảo liên đáp lại, nhưng không biết cô có nghe thấy không, Lâm Thiển Thu đã nói hết những gì cô cần nói, trong đầu cô ấy phải tự đưa ra quyết định.

"Nếu cô không muốn ra mặt chuyện này thì cứ đợi đi, tôi hứa sẽ cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của mẹ chồng cô. Nếu tôi làm rõ ràng, bà ta sẽ xấu hổ không dám ở lại." Lâm Thiến Thu híp mắt nói.

Vu Xảo Liên không phải là người vô ơn, nghe xong liền cảm ơn cô rồi hỏi hôm nay cô đến đây có việc gì không, hai ngày nay cô ấy không thấy cô ra ngoài.

Lâm Thiển Thu xoa xoa cái mũi, cũng không nói nhiều, cô đúng là bận rộn không ra ngoài, nhưng cô còn có 'việc quan trọng' khác.

"Tôi đang bận một số công việc. Đất đã được ký hợp đồng. Đó là ở làng Phượng Điện, nơi chúng ta đã đến thăm trước đây. Họ cũng cho tôi thuê đỉnh đồi phía sau, chúng ta hãy san bằng đất trước rồi trồng rau." Lâm Thiển Thu nói.

Vu Xảo Liên đang định nói, nếu thuê một khu đất rộng như vậy thì rau không bán được sẽ rất lãng phí, cho dù hạt giống không có giá trị bao nhiêu thì việc thuê máy móc nông nghiệp cũng sẽ tốn kém, chi phí sẽ tăng lên, tổn thất sẽ không thể lấy lại được.

Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng ho rất cố ý, hai người nhìn nhau, mặt mày Lâm Thiển Thu hơi lạnh lại, còn chưa kịp phát ra thì Vu Xảo Liên nói: “Tôi vào xem xem. Không cần lo lắng đâu, tôi sẽ không chịu tổn thương gì nữa. Hôm nay đúng là cảm ơn cô, nếu không có cô giúp đỡ, có lẽ tôi sẽ..." Ly hôn.

Lâm Thiển Thu lắc đầu, dường như cô nhìn thấy những gì cô ấy định nói ra, nói: "Bất kể lúc nào, cô là người quan trọng nhất. Chuyện này hãy nói với Vương Lỗi, để anh ấy giải quyết. Nếu anh ấy không thể giải quyết thì chúng ta lại nói chuyện."

Nói đi nói lại thì Lâm Thiển Thu có rất nhiều cách để khiến người phụ nữ này phải chịu thiệt thòi mà không nói thành lời được, nhưng thật ra, đây là chuyện của đôi vợ chồng trẻ này, nếu họ có thái độ kiên định và lập trường thống nhất thì đó không phải là vấn đề.

Vu Xảo Liên gật đầu, đưa cô ra ngoài, đóng cửa lại trước khi vào nhà, Lâm Thiển Thu đứng ngoài sân lắng nghe một lúc, sau khi phát hiện không có động tĩnh gì lớn, cô quay người rời đi.

Buổi chiều cùng ngày, Vu Xảo liên mang đến mấy người quân tẩu có bộ dáng dè dặt đến, giống như cô ấy, đều ở nhà chăm sóc con cái, hiện tại đều mặc dù có việc, cho dù không lâu dài ở lâu dài nhưng được ưu điểm là gần nhà nên họ sẵn sàng ở lại làm.

Trong nông nghiệp thì những người này chuyên nghiệp hơn Lâm Thiển Thu rất nhiều, theo ý tưởng của Lâm Thiên Thu, chỉ cần rau củ được trồng xuống đất thật tốt, còn lại đều do cô chỉ đạo thì mọi chuyện sẽ tốt lên.

Nhưng sau khi xem xong, những người này vẫn khẳng định nên san mặt đất cho bằng phẳng trước, việc này có thể  thuê máy móc nông nghiệp thực hiện, sau đó cũng có thể sử dụng máy móc nông nghiệp để gieo hạt, nhưng vấn đề tiếp theo cũng cần nhân lực. Vì chưa có máy tưới rau nên vẫn phải làm thủ công, kéo ống nước qua để tưới, bón phân hay làm cỏ việc nào cũng có vấn đề.

Lâm Thiển Thu xoa xoa trán, tiền tiêu như nước chảy, nhưng kết quả thật đáng mừng, tình trạng trên ruộng thay đổi mỗi ngày, mấy ngày nay đất đã được san bằng, gieo hạt và tưới nước. Khi ruộng ngập nước, nhìn mọi thứ đã thay đổi, nhìn từ xa những đống đất vàng chằng chịt bây giờ đã nhìn giống những thửa ruộng ngay ngắn.

Khi Lâm Thiển Thu muốn họ tưới nước, cô cũng sẽ tưới thêm một ít nước trong không gian, vì thế trong vài ngày qua, những nụ xanh đã mọc trên cánh đồng, đứng vững vàng trong gió.

Tất nhiên, sau núi cũng không thể để trống, Lâm Thiển Thu muốn trồng một ít cây ăn quả trên đó, nếu không có gì khác biệt thì quả có thể cho tiểu binh trong trại ăn, đến mùa hoa nở, nhìn từng mảng từng mảng tâm trạng cũng tốt lên.

Lâm Thiển Thu bận rộn quên trời đất đến nỗi cô còn  không để ý đến ngày Hạ Phong về nhà, khi Hạ Phong từ doanh trại trở về, anh rất hào hứng muốn nhìn thấy cô vợ ngọt ngào, đáng yêu của mình ở trong nhà. Kết quả là trong nhà hay ngoài sân đều không có người.

Không chỉ Hạ Phong, các sĩ quan khác về nhà cũng bị đối xử như vậy, không chỉ vợ anh không có ở nhà, ngay cả những đứa trẻ ồn ào cũng không thấy đâu, xung quanh rất yên tĩnh, nếu không phải đã xác định xung quanh không có đạo tặc gì thì họ sẽ nghĩ mọi người bị bắt cóc.

Mọi người ra ngoài xem, hình như đang cố nhớ ra trong ký ức chuyện vợ đã nói sẽ đi trồng rau ở làng bên cạnh, rồi mọi người nghĩ ra vợ của Hạ Liên đã hào phóng ký hợp đồng hàng chục mẫu đất để trồng rau, mọi người đã tỉnh táo lại.

Thấy vợ không có ở nhà, Hạ Phong đoán cô đang ở làng Phượng Điện nên quay người ra khỏi nhà, chạy đến làng Phượng Điện cùng với những người đàn ông khác đang tìm vợ con của mình. Làng Phượng Điện vẫn như trước nhưng lại giống như đã được bỏ thêm vào sức sống sống động hơn.

Từ cổng vào của làng Phượng Điện, có thể nhìn thấy khu đất mà Lâm Thiển Thu đã ký hợp đồng cách đây không xa, có rất nhiều người đứng ở đó, có cả những đứa trẻ đang chơi đùa gần đó, mọi người thở phào nhẹ nhõm sau đó mới đi qua xem họ đang làm gì.

Nhóm quân tẩu đều thắc mắc tại sao đất đai lại màu mỡ như vậy, nếu không thì tại sao loại rau này mới trồng vài ngày lại nhanh cao lớn như vậy? Tỷ lệ nảy mầm cũng cao, thậm chí ngay cả cỏ dại cũng không mọc, chính vì thế mà các cô ấy còn tiết kiệm được thời gian làm cỏ. … Các cô ấy nhường cho bọn trẻ nếu nhìn thấy cỏ dại thì nhổ đi là được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp