[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 20


4 tháng

trướctiếp

 

Lúc hai người đi tới, bên ngoài đã tập trung rất nhiều người. Tất cả đều là hàng xóm, lại cùng một làng, nhìn lên nhìn xuống đều quen biết nhau. Đám đàn ông đứng ở cửa ra vào cũng không tiện can thiệp, chỉ có mấy chị em nhiệt tình đã đi vào khuyên can.

Không cần biết ai đúng ai sai trong chuyện này, con cái và mẹ cãi nhau thì cảnh tượng này cũng không hay ho cho lắm.

Lâm Thiển Thu và Hạ Phong cũng chỉ xâu chuỗi sự việc qua lời kể của những người khác.

Mấy hôm nay Vu Xảo Liên một lòng một dạ đi theo Lâm Thiển Thu làm ăn, mấy đứa nhỏ cũng được đưa đến trường học, không ai ở nhà. Mẹ chồng Từ A Mẫu của cô ấy không tìm được ai để trút giận, ngày nào cũng chờ cô ấy quay về rồi buông lời châm chọc khiêu khích. Thế nhưng Vu Xảo Liên đã được Lâm Thiển Thu chỉ bảo, đương nhiên là cô không còn khách sáo với bà ta nữa.

Một người đến cả việc ly hôn cũng không sợ thì không có gì phải sợ nữa. Hôm nay cô ấy về nhà sớm, Vương Lỗi còn chưa về, cô ấy vẫn đi nấu cơm như thường ngày. Mẹ chồng cô ấy tỉnh dậy vẫn chưa ăn sáng, đương nhiên là không vui vẻ gì, cuối cùng trực tiếp tạt canh nóng lên người con dâu Vu Xảo Liên.

Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, cánh tay rất nhanh đã phồng rộp lên. Cô ấy muốn đến phòng khám trong thôn kiểm tra thử nhưng mẹ chồng cô không đồng ý. Bà ta nói cô ấy được nuông chiều từ bé, không biết ở thời đại của bà đã phải chịu đựng biết bao khổ cực, vết thương nhỏ như vậy chỉ cần bôi một ít kem đánh răng là được rồi, cần gì phải lãng phí tiền chứ?

Vu Xảo Liên không nhịn được đáp trả vài câu, Từ A Mẫu lấy cớ rồi bắt đầu dùng chổi lông gà đánh cô ấy. Tay Vu Xảo Liên đang bị thương nhất thời cũng không phải là đối thủ của bà ta. Cửa cổng vẫn đang mở, đúng lúc Vương Lỗi trở về nhìn thấy.

Nhìn thấy mẹ đánh vợ mình như vậy, anh ấy lập tức giật lấy chổi lông gà bẻ làm đôi. Vừa ngoảnh lại thì thấy Từ A Mẫu đã ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lớn.

“Cha nó mất sớm, tôi bị con trai và con dâu bắt nạt không thể sống nổi nữa! Tôi nên đi uống thuốc độc, đi nhảy sông cho xong, mọi người trong tỉnh đều sẽ chê cười tôi…” Nước mắt Từ A Mẫu giàn giụa, vỗ đùi bất lực, trông như góa phụ cô đơn không nơi nương tựa.

Vương Lỗi kìm nén, khẽ gọi: “Mẹ! Mẹ đang muốn làm gì vậy? Mẹ đứng lên đi! Chính mẹ đã đánh Xảo Liên, lại còn khóc lớn làm gì chứ? Khóc cái gì mà khóc, không thấy mất mặt sao?”

“Sao phải xấu hổ chứ? Các con đều đối xử với mẹ như vậy, tại sao mẹ không thể khóc? Mẹ vất vả như thế để nuôi con khôn lớn, con dâu không nghe lời, mẹ đánh thì có làm sao? Con còn nói giúp cho người phụ nữ này!” Từ A Mẫu tố cáo.

Lâm Thiển Thu khẽ nhướng mày, như cười như không liếc nhìn Từ A Mẫu đang cố so sánh giá trị của mình với con dâu. Thật sự là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, giống như việc vợ và mẹ cùng rơi xuống nước thì sẽ cứu ai trước, căn bản là không hề có sự khác biệt nào cả.

Dường như Vương Lỗi cũng có chút bất lực với mẹ của mình, dù sao anh ấy cũng đã trải nghiệm sâu sắc những gian khổ của một người mẹ góa nuôi con. Nhưng anh ấy thực sự không hiểu, hiện tại cuộc sống đã tốt hơn, vợ mình cũng không phải người xấu, thế nhưng tại sao ngày nào mẹ cũng gây chuyện chứ?

Mấy người vợ quân nhân xung quanh cũng hết sức khuyên Từ A Mẫu đứng dậy, nhưng bà ta nhất quyết không chịu đứng lên. Trừ khi con dâu cúi đầu nhận sai, bà ta sẽ không đứng dậy!

Vu Xảo Liên cũng đã chịu đựng hết sức, hai mắt đỏ hoe nói: “Con gả cho Vương Lỗi đã nhiều năm như vậy, đối với mẹ cũng tốt như đối với mẹ ruột của mình. Việc nhà con làm, con cái con chăm, việc đồng áng cũng là con lo liệu, một người như hai người. Nhưng mẹ nhìn thấy con là không vừa mắt, ăn cơm cũng không cho con ngồi trên bàn, nói con sinh hai đứa con gái nên không có tư cách.”

Vu Xảo Liên vừa nói xong, vẻ mặt mọi người xung quanh cũng trở nên kỳ lạ. Đương nhiên nhà ai cũng có chuyện trọng nam khinh nữ nhưng sẽ không giống như Từ A Mẫu, trực tiếp chỉ thẳng mặt cô ấy mà mắng nhiếc, đay nghiến. Lúc đầu còn nghĩ bà ta nuôi lớn Vương Lỗi cũng không dễ dàng gì, ai ngờ sau lưng lại là người như vậy.

Rõ ràng Vương Lỗi cũng mới lần đầu tiên nghe được chuyện này, anh ấy ngạc nhiên nhìn vợ mình, hỏi: “Sao bây giờ em mới nói? Anh nghĩ chỉ là em và mẹ không hợp nhau…”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vu Xảo Liên giàn dụa nước mắt, cô ấy cắn môi ngăn cho mình khóc thành tiếng. Hai vai cô khẽ run lên, đôi mắt ngập nước nhìn chồng mình: “Cả năm anh chỉ có một tháng nghỉ phép, em nói với anh thì sao chứ? Anh cũng không thể đưa em theo được. Em cũng muốn chịu đựng một thời gian, chờ con lớn một chút, chuyện này cũng sẽ kết thúc. Nhưng em không ngờ…”

Không ngờ Từ A Mẫu thấy con dâu quanh năm vắng nhà nên đã đuổi theo đến đây, suốt ngày gây phiền phức, cũng không biết mình đang muốn làm gì.

Lúc này đã bị vạch trần, Từ A Mẫu cũng không giả vờ giả vịt nữa, lập tức đứng dậy. Bà ta chỉ tay vào Vu Xảo Liên mà mắng: “Vợ của người khác đều như vậy, tại sao cô lại không làm được? Cô chỉ biết tán tỉnh đàn ông, tôi đã thấy cô suốt ngày cặp kè với người khác ở trong làng. Thật là vô đạo đức! Tôi không biết bây giờ ở đây một mình sẽ như thế nào. Kiếm được chút tiền cũng không lấy ra, làm sao tôi biết được cô cầm tiền đi làm cái gì chứ?”

Vu Xảo Liên tức giận đến run người, cô ấy không ngờ kiên nhẫn chịu đựng bao nhiêu năm nay lại đổi được một chậu nước bẩn như vậy. Thậm chí cô ấy cũng không biết khi nghĩ lại thì mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, là đồng tình, khinh bỉ, hay là thương hại? - - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tôn Linh Linh đã không nhịn được nữa, bà già này đúng là khinh người quá đáng. Mở miệng muốn bịa đặt như thế nào là bịa thế ấy, sao bà ta không lên trời luôn đi?

Không ngờ Tôn Linh Linh còn chưa kịp mở miệng mắng người, Vương Lỗi đã lạnh lùng nói: “Mẹ! Mẹ đừng nói bậy. Ai tung tin đồn nhảm? Mẹ nói cho con biết, con sẽ gọi điện cho đồn cảnh sát tìm người đó. Phá hoại hôn nhân của quân nhân sẽ phải ngồi tù!”

Từ A Mẫu lẩm bẩm nói: “Nếu không phải phiền phức như vậy, các con ly hôn sớm thì mẹ đâu phải mỗi ngày đều trông chừng nó?”

Vương Lỗi nghiêm nghị nói: “Mẹ! Mẹ đừng nói nữa, con sẽ không ly hôn. Nếu mẹ không thích Xảo Liên như vậy thì về quê đi, con sẽ nhờ bác gái giúp đỡ. Nếu mẹ thiếu tiền thì chứ nói, chúng con sẽ gửi về cho mẹ.”

Người mà Từ A Mẫu sợ nhất chính là chị dâu, con gái của nhà địa chủ. Ngay từ đầu Từ A Mẫu đã không đồng ý chuyện nhập ngũ này. Bà ta chỉ có một đứa con trai, không ở bên cạnh mình mà đi nhập ngũ, tuy rằng có nhiều vinh quang nhưng bà ta vẫn không muốn. Cũng là chị dâu thuyết phục bà ta, bảo Vương Lỗi cứ việc đi, chuyện trong nhà có họ lo liệu, không cần phải lo lắng.

Cứ như vậy, sự thành công của Vương Lỗi là nhờ vào công ơn nuôi dưỡng của mẹ, đằng sau cũng là sự chỉ bảo của bác gái. Nếu không phải xuất thân không tốt thì anh họ của anh ấy cũng đã nhập ngũ từ lâu, còn hiện tại đang làm kinh doanh nhỏ, cuộc sống cũng khá giả.

Vương Lỗi lấy bác gái ra làm đề tài trò chuyện, chính là để trấn áp sự kiêu ngạo của mẹ mình. Quả nhiên vừa mới nhắc đến, bà ta lập tức bớt nói lại, hiển nhiên cũng ít kiêu ngạo hơn. Bà ta mới độc đoán được mấy năm, nếu như chị dâu bà không vào thị trấn thì chắc hẳn đã bị dạy dỗ, cũng không nói được lời nào.

“Được! Anh cần vợ của anh! Được rồi! Ngày mai tôi sẽ thu dọn đồ đạc về quê. Sau này anh đừng gọi tôi là mẹ nữa, tết cũng đừng về! Nếu anh muốn về thì ly hôn với cô ta trước đi!” Từ A Mẫu vẫn cố chấp không hiểu tình huống hiện tại, bắt buộc con trai phải đưa ra lựa chọn mẹ hay là vợ.

Vương Lỗi im lặng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, mím môi nói: “Con về phòng thu dọn đồ đạc giúp mẹ, tết chúng con sẽ trở về thăm mẹ.”

Từ A Mẫu không ngờ được thuyền lật trong mương, lần này nói lớn như vậy thì không thể không đi, bà ta lại lần nữa ngồi xuống đất khóc. Lúc này con trai bà ta vào phòng thu dọn đồ đạc, Vu Xảo Liên cũng không quan tâm đến bà ta. Mọi người xung quanh cũng vờ như không thấy, lặng lẽ rời đi.

Hạ Phong cau mày nhìn hồi lâu, cũng may Vương Lỗi vẫn biết cân nhắc, nếu không anh cũng sẽ coi thường một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Nhất là mẹ anh ấy lại còn hồ đồ, khiến cho vợ phải chịu nhiều tổn thương, thật là quá đáng.

Lâm Thiển Thu như đang xem trò cười, biết Vu Xảo Liên và chồng đã giải quyết xong chuyện mẹ chồng của cô ấy. Cô dựa vào người đàn ông bên cạnh, cơ thể mềm mại dựa vào cánh tay rắn chắc của anh, lẩm bẩm nói: “Đi thôi! Chúng ta vẫn chưa ăn cơm xong đâu đấy.”

Hạ Phong ngừng suy nghĩ, siết chặt vòng tay. Tuy rằng không có ai nhìn thấy, nhưng anh vẫn có chút không thoải mái nói: “Em đứng lên trước, mọi người đang nhìn đấy.”

Lâm Thiển Thu thản nhiên nói: “Nhìn thì nhìn, em dựa vào người đàn ông của em, cũng không phạm pháp. Còn muốn trừng phạt em như kẻ lưu manh hay sao?”

Hạ Phong cũng không còn cách nào với cô, cũng không thể nói nếu người khác nhìn thấy như vậy sẽ nghĩ rằng cô là người không đứng đắn. Những lời Từ A Mẫu mắng Vu Xảo Liên vừa rồi còn văng vẳng trong đầu anh. Vu Xảo Liên là người thật thà mà cũng bị nói như vậy. Thời đại này, chỉ cần chủ quan một chút là đã bị người khác nhìn thấu.

“Đang ở ngoài đường, em đứng ngay ngắn lại đi, nếu không người ta sẽ cười cho.” Hạ Phong nhịn một lúc lâu, mặt đỏ bừng, có chút lúng túng. Nếu vợ anh vẫn không nghe thì anh đành phải nghe…

“Không thích em dựa vào anh sao?” Con ngươi Lâm Thiển Thu khẽ liếc nhìn Hạ Phong, môi vẫn mỉm cười, lập tức buông cánh tay của anh ra. Cô đứng thẳng người, vòng eo tuy xinh đẹp nhưng vẻ mặt đã lạnh nhạt không ít.

Hạ Phong ngơ ngác, cánh tay trống rỗng. Mất đi hơi ấm cơ thể mềm mại của vợ, trong lòng cũng trống rỗng theo. Nhưng nếu anh nhận sai thì sẽ mất hết mặt mũi, chỉ có thể giữ khoảng cách như vậy cùng Lâm Thiển Thu đi về.

Mấy người vợ quân nhân xung quanh liếc mắt nhìn nhau, giao tiếp bằng ánh mắt. Chẳng lẽ hai người này cũng đang cãi nhau sao? Ui da, đúng thật là không thể hiểu được. Nhan sắc xinh đẹp như Lâm Thiển Thu cũng chỉ khiến cho Hạ Liên cảm thấy mới mẻ được hai ngày, giờ lại đổi sắc mặt. Chậc chậc! Đàn ông là vậy đó… Hoa nhà làm sao có thể thơm bằng hoa dại?

Mọi người đều rất hài lòng với trí tưởng tượng của mình, phong cho Lâm Thiển Thu cái danh hiệu người vợ đáng thương bị chồng không thích. Cho dù ánh mắt của những người đàn ông kia thỉnh thoảng liếc nhìn cô đầy thưởng thức cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ của mọi người. 

Hạ Phong khó chịu im lặng suốt đoạn đường, biết mình đã đắc tội với vợ. Lúc này trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ muốn làm hòa, cũng không quan tâm đến thể diện nữa, chỉ cần vợ có thể nguôi giận là được.

Hai người trở về nhà, sau khi Hạ Phong đóng cửa cổng lại, anh do dự đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào nhà. Không ngờ thái độ của Lâm Thiển Thu đối với anh vẫn như trước, thân thể đẫy đà mềm mại dựa vào cạnh bàn, vẫy bàn tay trắng nõn với anh, ánh mắt khẽ chuyển động.

“Nhanh lại đây ăn đi, trễ như vậy đồ ăn cũng đã nguội rồi, lúc rượu còn ấm nên nhanh chóng uống đi.”

Hạ Phong chỉ cho rằng vợ đã bỏ qua chuyện lúc nãy, chỉ có mình nghĩ là vợ còn giận mà tự trách bản thân. Anh thành thật ngồi xuống.

 Ai ngờ đây mới chỉ là bắt đầu. Bình thường vợ anh đã đủ quyến rũ động lòng người, suốt bữa cơm còn thì thầm khe khẽ. Mùi hương trên người cô cứ quanh quẩn trên chóp mũi, khiến anh không thể ngồi yên được nữa, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào phòng.

Thỉnh thoảng Lâm Thiển Thu còn rót cho anh một ít rượu, dùng ánh mắt như biết nói nhìn anh. Hạ Phong không biết phải làm sao để nhịn xuống, nhanh chóng ăn xong rồi thu dọn bát đũa rửa sạch sẽ, sau đó bản thân mình thì đi tắm nước lạnh nhưng hơi nóng trong người vẫn không thể nguôi đi.

Chờ đến lúc anh trở về phòng thì Lâm Thiển Thu đã nằm trên giường. Cô nhìn anh mỉm cười, gương mặt không trang điểm mang theo một nụ cười ranh mãnh. Chờ Hạ Phong lên giường, đặt tay mình đè lên tay cô, lúc này cô mới ra vẻ xin lỗi nói: “Hôm nay em hơi mệt! Anh Phong, anh có thể mát xa cho em một chút không?”

Hạ Phong:…

Hạ Phong có thể nói gì được chứ? Vợ còn đang mệt như vậy mà mình làm tiếp há chẳng phải cầm thú sao? Anh nhận lời ngồi dậy, dùng lực vừa phải ấn vào các huyệt đạo trên vai và lưng cô. Một lúc sau, anh phát hiện vợ mình đã ngủ thiếp đi…

Hạ Phong ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của vợ, không nói nên lời. Anh chăm chỉ mát xa cho cô một lát, sau đó mới thở dài nằm xuống, trằn trọc mãi không ngủ được.

Anh dậy tắm nước lạnh rồi bò trở lại giường, cảm giác đêm nay thật quá dày vò. Chờ đến lúc anh cảm thấy buồn ngủ thì vợ lại lăn vào lòng anh, hai ngọn núi lửa trong và ngoài đều đang lăn tăn bốc cháy, khiến cho anh phải sử dụng hết tất cả sự kiên trì đã rèn luyện trong nhiều năm của mình.

Kết quả là anh ở bên này chịu đựng, bên kia lại vang lên tiếng cười khẽ. Hạ Phong trừng mắt chống lại ánh mắt bỡn cợt của Lâm Thiển Thu, “Biết mình sai rồi sao?”

Hạ Phong:… Chỉ có vợ mình mới có thể nghĩ ra kiểu trừng phạt như thế này.

Hạ Phong ngập ngừng một lát rồi thành thật nói: “Anh sai rồi!”

Đàn ông nhận sai nhanh như vậy, không phải là có ý đồ xấu thì chính là…

“A…” Lâm Thiển Thu còn chưa có được chút lợi ích nào đã bị Hạ Phong đè xuống. Anh nhìn cô từ trên cao, cuối cùng mím môi nói: “Lần sau anh sẽ không nói như vậy nữa. Xin lỗi em!”

Lâm Thiển Thu hơi sửng sốt, ánh mắt đa tình hơi nheo lại, nhìn vào cơ thể bất động của người đàn ông, cười nói: “Cho nên?”

Hạ Phong ngẩn người một lát rồi nói: “Em muốn phạt anh thì cứ phạt đi. Anh biết, làm sai thì sẽ phải quỳ ván giặt đồ. Trong nhà mình không có, ngày mai anh sẽ đi mua một cái.”

Lúc này, Lâm Thiển Thu không khỏi mỉm cười nói: “Vậy anh còn không bình tĩnh lại thì làm sao bây giờ?”

Hạ Phong không ngờ vợ mình lại tức giận đến như vậy, gãi gãi đầu. Anh cảm thấy toàn bộ khí thế của mình khi đối phó với quân Mao Đầu đều mất sạch, chỉ còn là một người đàn ông muốn lấy lòng vợ.

“Vậy lần sau anh sẽ đưa hết tiền thưởng cho em nhé?” Hạ Phong tự học được cách giao hết tiền lương cho vợ.

Trên thực tế thì Lâm Thiển Thu cũng không muốn làm khó Hạ Phong. Cô tin rằng đàn ông có thể đào tạo, dạy dỗ được. Hạ Phong ngốc nghếch như vậy vừa đúng với sở thích của cô, phần còn lại đương nhiên cô sẽ từ từ dạy bảo.

Trước tiên cho gậy, sau đó đương nhiên phải cho cà rốt, có thưởng có phạt mới có thể lâu dài.

Lâm Thiển Thu và Hạ Phong đã quá quen thuộc đến nỗi mà chỉ cần một ánh mắt hay một động tác là có thể hiểu được ý nghĩ của nhau. Cô hơi nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay người đàn ông. Cảm giác ngứa ran truyền thẳng từ ngón tay đến tận đáy lòng, ánh mắt anh cũng u ám thêm vài phần. Anh chăm chú nhìn Lâm Thiển Thu, giống như con thú săn mồi lớn phát hiện một con cừu vô tội, tóm chặt không buông ra.

Báo săn tao nhã tận hưởng bữa tối ngon lành, ăn uống thỏa thích. Cừu non bất lực nằm xụi lơ, chỉ có thể để mặc cho báo cắn xé…

...

Khoảng nửa tháng sau, rau đã đủ lớn và sẵn sàng vào vụ thu hoạch. Lời của Lâm Thiển Thu nói cô sẽ đến phụ trách khâu tiêu thụ lúc ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Lần này không đợi Hạ Phong liên lạc tìm người, cô đã dẫn theo Vu Xảo Liên lên đường vào thành phố.

Thời tiết nóng bức, xe lắc lư, trên xe đủ loại mùi. Vu Xảo Liên cũng đã quá quen. Lâm Thiển Thu nghĩ, sau khi kiếm được tiền nhất định phải mua một chiếc xe tải, nếu không mỗi lần xuất hàng đều phải chen chúc trên xe buýt quá cực khổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp