Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 14


5 tháng

trướctiếp

Một lúc sau, Đổng Tiêu chạy lại phía này, vỗ cho Ngô Cương một cái, đôi mắt lại hướng về chiếc áo thun của anh: “Đẹp trai ghê, vì theo đuổi gái xinh, Ngô Cương cố lên!”

Cậu ta còn làm bộ làm tịch mà sửa sang lại chiếc áo thun mới tinh của mình.

Ngô Cương nghĩ bụng, cậu biết diễn như vậy sao?

Ngô Cương hiểu rõ ý của Đổng Tiêu, lẳng lặng làm cử chỉ đắc thắng, khóe miệng hiện rõ ý cười.

Hai cậu chàng đẹp trai đều hứng chí bừng bừng.

Cuộc thi ném lao tương đối được ưu tiên, chỉ một lát nữa sẽ bắt đầu ngay.

Ngô Cương nhìn mấy cậu vận động viên bên cạnh, có ba người cao hơn một mét tám, có một người còn cao hơn cả Vương Đại Vĩ, khoảng chừng 1m88, anh nghĩ bản thân không chắc chắn giữ được thứ hạng cao.

Coi như thi chơi chơi thôi, để ý thứ hạng làm gì?

Đổng Tiêu nghĩ bụng, trái tim tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của cậu đâu? Cậu đã quên mất ý định ban đầu của mình khi tham gia đại hội thể thao rồi sao?

Nhớ cho kỹ, lúc nào cũng phải ghi tạc Chu Ký ở trong lòng mọi lúc mọi nơi, như lúc cậu ngồi trên lớp ấy!

Ngô Cương không ngờ đội cổ động của mình lại đông như vậy.

Đám anh em trong ký túc xá đương như là có mặt, tám bạn học nữ trong lớp cũng đã ngồi ở ghế cổ động, bất ngờ nhất chính là, Chu Ký và vài nữ sinh lớp 1 cũng xuất hiện.

Phải thi chứ!

Vì Chu Ký mà chiến đấu!

Ngô Cương nghĩ thầm, nếu như anh không đạt được thứ hạng cao, đợi lát nữa nhất định cũng phải làm một tư thế ngầu một chút, đẹp trai một chút, như vậy cũng có thể để lại chút ấn tượng tốt cho Chu Ký.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh hoàn toàn thả lỏng, dứt khoát coi phần thi này trở thành phần biểu diễn của mình.

Điều nằm ngoài dự kiến của Ngô Cương chính là: vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, cậu bạn cao 1m88 kia đạt hạng nhất, còn anh thì lấy được hạng hai, hơn nữa chênh lệch về thành tích cũng rất nhỏ, không khỏi có chút hối hận.

Nếu vừa rồi anh không cố tình tỏ ra ngầu lòi đẹp trai, có lẽ thứ hạng vòng đầu tiên của anh đã là hạng nhất rồi. Nhưng nghĩ đến lúc thi đấu vừa rồi, đám anh em đi theo ủng hộ và các nữ sinh cổ vũ đều đồng loạt vỗ tay hô hoán, trong lòng Ngô Cương cảm thấy rất vui sướng và hài lòng.

Anh quên bẵng mất, Chu Ký không đứng xem thi đấu sao?

Nếu cô ấy không ở đây, anh lấy hạng nhất để làm gì cơ chứ?

Lúc này, Đổng Tiêu vội vã chạy tới đây hỏi Ngô cương: “Sao rồi?”

“Lão nhị.” Ngô Cương còn đang vui mừng chưa dứt, buột miệng thốt lên.

Nhưng lời này nghe có vẻ không ổn, anh lại ngượng ngùng đi về phía đám tuyển thủ kia.

Ở hiệp thứ hai, Ngô Cương tập trung cao độ mà ném lao, quả nhiên vượt xa so với lần đầu tiên.

Ngô Cương quay đầu lại, trông thấy rõ ràng hình ảnh Chu Ký đang vỗ tay, bốn mắt giao nhau, khuôn mặt Chu Ký đang đỏ ửng.

Đáng lắm!

Ngô Cương tim đập chân run, đáy lòng hoảng hốt, không phát hiện ra cậu trai cao một mét tám mươi tám kia đang lời qua tiếng lại với trọng tài, nói rằng vừa rồi Ngô Cương đã đạp vạch.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đám nữ sinh trong lớp vội vàng nói với trọng tài rằng anh không dẫm vạch.

Ngô Cương quay đầu lại, trông thấy cảnh này, ánh mắt bỗng lạnh đi, anh nghĩ thầm, vẫn còn vòng thứ ba, đến lúc đó anh sẽ dẫm dí cậu ta xuống đất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng trong tài lại không hề quan tâm đến lời cậu kia nói, tuyên bố thành tích có hiệu lực, vòng thứ hai kết thúc, thành tích của Ngô Cương đang đứng thứ nhất.

Ngô Cương không khỏi đắc ý, anh quét mắt nhìn một vòng, nhưng lại không trông thấy Đổng Tiêu, hẳn là đã bận làm việc khác rồi.

Anh quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Chu Ký, trái tim bỗng đập liên hồi, hai má đỏ lên, lập tức quay đầu né tránh.

Ngô Cương thầm nhủ bụng, không phải Chu Ký đang tới xem mình thì đấu đấy chứ?

Ôi chao, tuy rằng ý nghĩ này nghe có vẻ khá ảo tưởng, nhưng cũng không phải không thể.

Để xem xem, hồi sau sẽ rõ thôi.

Nghĩ như vậy, tới vòng thứ ba, với nghĩ rằng mình cần phải chứng minh thực lực của mình cho cô thấy, cho nên thành tích vượt trội hơn hai vòng trước rất nhiều.

Sau khi thực hiện phần thi của mình, anh quét mắt kiếm tìm bóng dáng Chu Ký, bốn mắt nhìn nhau, không phải người ta đang nhìn mình đấy sao?

Cô gái xinh đẹp à, phải chẳng trong ánh mắt cậu đang có sự ngưỡng mộ và sùng bái hai không?

Sau khi chắc chắn ánh mắt của cô, Ngô Cương cảm thấy trái tim mình như bị điện giật. Anh cố né tránh tầm mắt cô, mỉm cười nhìn cậu bạn cao một mét tám mươi tám kia, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn tuyển thủ khác thi đấu.

Dựa vào phần thi đấu xuất sắc ở vòng cuối, Ngô Cương nghiễm nhiên đạt được hạng nhất bộ môn ném lao. Đám bạn ở dãy ký túc xá mừng rỡ vây quanh Ngô Cương mà hô hoán, đây là môn thi đấu đầu tiên trong đại hội thể thao ngày hôm nay, không ngờ anh lại đạt được hạng nhất.

Một lát sau, Đổng Tiêu và thầy Úc cũng có mặt, lần này thầy Úc không nói lắp câu nào: “Ngô Cương, không tồi, chúc mừng em đã mang giải nhất về cho lớp chúng ta.”

“Thầy Úc ơi, có khen thưởng gì không ạ?” Ngô Cương rất vui vẻ đáp lời.

Không chờ thầy Úc trả lời, Đổng Tiêu đã nhanh miệng: “Nhất định là có, hơn nữa còn phải thưởng thật lớn.”

Sau đó cậu ta lại nhanh nhảu nói thêm một câu: “Không ngờ cậu còn giỏi ném lao tới vậy nữa đó.”

Ngô Cương thầm nghĩ, chết tiệt, nhà cậu ra vẻ lộ liễu quá rồi đấy?

“Khi nào phần thi chạy 800 mét bắt đầu vậy? Tôi sẽ đi cổ vũ cậu.” Ngô Cương xấu hổ mỉm cười, lảng sang chuyện khác.

“Còn lâu, là môn thi cuối cùng đó, cậu cứ yên tâm đi thi nhảy cao đi, lấy thêm một hạng nhất nữa, sau đó mới đến trợ uy giúp tôi.” Đổng Tiêu nói.

Bởi vì có giải nhất môn ném lao làm gối tựa, Ngô Cương vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, vui vẻ theo các bạn học khác đi xem những môn thi đấu tiếp theo, hai lớp cũng giành được không ít thứ hạng cao, nhưng chẳng có ai lấy được hạng nhất.

Một lát nữa sẽ tới phần thi nhảy cao. Ngô Cương có thứ tự dự thi cuối cùng, chờ tuyển thủ xếp trước nhảy xong, anh mới nhận ra độ cao mục tiêu đầu tiên của mình là giới hạn trung bình của hầu hết các tuyển thủ ở đây. Tới khi Ngô Cương lên sân khấu, tiếng vỗ tay và hoan hô vô cùng lớn.

Nhìn thành tích của những tuyển thủ trước đó, trong lòng Ngô Cương đã nắm chắc, anh thầm nhủ, xem ra hạng nhất của môn này cũng đã nằm sẵn trong lòng bàn tay.

Anh lơ đãng quét mắt nhìn các bạn học đang xem thi đấu dưới khán đài, hình ảnh thu vào mắt chỉ có Chu Ký với chiếc váy liền màu đỏ.

Tà váy bay bay, vô cùng rực rỡ.

Khiến cho chí khí trong lòng anh càng sôi sục.

Ngô Cương đột nhiên cảm thấy vô cùng phấn chấn, lập tức chạy bước đà, nhẹ nhàng lướt qua sào nhảy. Người còn chưa chạm đệm, anh đã nghe được tiếng hoan hô tưng bừng của các bạn học.

Quả nhiên anh đã tỏa sáng chói lọi trong ngày hôm nay.

Người đốt lửa, là Chu Ký.

Ngô Cương biết rằng khi vừa đáp xuống đệm, động tác của anh sẽ không còn đẹp mắt nữa. Vì vậy khi tiếp đất, anh đã bật dậy ngay và vẫy tay ăn mừng.

Ngô Cương trông thấy Chu Ký và các nữ sinh của lớp 1 đang đồng loạt vỗ tay.

Không uổng công anh cố gắng như vậy.

“Lợi hại quá, xem ra cậu sắp giành được hai huy chương vàng rồi.” Đổng Tiêu chạy tới đưa cho Ngô Cương một chai nước.

Bởi vì lần nhảy đầu tiên đã đạt hạng nhất, độ cao gia tăng ở lần thứ hai không lớn lắm. Ngô Cương khá tự tin với độ cao này của mình, mấy ngày hôm trước khi luyện tập, anh đều vượt qua khá dễ dàng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp