Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 13


5 tháng

trướctiếp

Trông như một tên thái giám.

Trời ạ! Anh nói vậy chỉ vì muốn giảm bớt cảm giác xấu hổ, chứ đâu có định thị tẩm cậu ta thật? Cậu ta sẽ không coi là thật đấy chứ?

“Biến thái quá đi!” Ngô Cương cười lớn.

Thói quen của anh bại lộ rồi.

Về sau, tên “anh em tốt” này của anh nhất định sẽ treo chuyện này bên miệng, nói mãi không ngừng.

Sau khi nhảy thử vài lần, trạng thái của Ngô Cương có vẻ đã rất tốt, tới Đổng Tiêu cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Nhất định cậu đã tập luyện rồi.”

Nhìn đến thành tích khi trước của mình, Ngô Cương không khỏi đắc ý: “Tôi là kỳ tài trời sinh đó. Còn cậu, chạy 800 mét là phần thi so sức bền, cậu luyện thế nào rồi?”

“Tôi chỉ báo danh cho lớp hưởng ứng mà thôi, không trông cậy vào thành tích.” Đổng Tiêu đáp.

Ngô Cương nghĩ thầm, Đổng Tiêu đã giúp mình như vậy, dù sao anh cũng phải có qua có lại, liền nói: “Hay là buổi sáng tôi chạy bộ cùng với cậu nhé?”

“Được.” Đổng Tiêu tỏ vẻ mừng rỡ.

Nhưng ngay sau đó lại sửa lời: “Thôi vậy, từ ngày đầu tiên đi học cậu đã lười xuống giường, sao mà dậy sớm được?”

“Tôi làm được chứ, tôi chỉ cần có lý do thôi.” Ngô Cương đáp lại vẻ mặt cà trớn của Đổng Tiêu.

Lúc nào cậu ta cùng trêu anh như vậy đâu có được, dù sao anh cũng phải thừa cơ đáp trả một hai câu.

Thời gian sát cánh bên cạnh Đổng Tiêu tuy rằng không quá dài, nhưng đã khiến Ngô Cương có thay đổi rất lớn. Anh thoải mái hơn rất nhiều, cách nói chuyện cũng chịu ảnh hưởng bởi cậu ta, trở nên khéo léo và hóm hỉnh hơn.

Trong quá khứ, Ngô Cương đẹp trai không phải người hay nói chuyện như vậy.

Vì không để mọi người hiểu lầm, buổi tối ở ký túc xá, Ngô Cương cố tình hỏi han: “Tham gia nhảy cao thì cần phải có anh em đi cùng, mấy ngày nay tôi muốn dậy sớm chạy bộ, sẽ không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người chứ?”

“Đại ca, hay là chúng ta luyện chung với nhau đi?” Ấn Triều Dương chân thành hỏi.

Cảm ơn người anh em nhé.

Cậu nghiêm túc chứ? Đương nhiên là không được.

“Như vậy thì ồn ào quá, ngộ nhỡ không lấy được thứ tự, vậy chắc tôi không dậy nổi mà chạy mất.” Ngô Cương khéo léo từ chối.

Sáng sớm hôm sau, trên đường băng của sân thể dục xuất hiện hai bóng người cao gầy. Bởi vì đây là lần đầu tập luyện, cho nên hai người không dùng toàn lực, sau khi chạy hết 800 mét, cũng chẳng ai cảm thấy mệt mỏi gì.

“Cậu chỉ đi cùng mà thôi, không cần gắng sức đâu, tôi sẽ chạy thêm một vòng nữa.” Đổng Tiêu nói.

Hiện giờ chạy một vòng với Đổng Tiêu xong, Ngô Cương cảm thấy sự rèn luyện trong kỳ nghỉ hè của mình rất có hiệu quả, anh liền nói: “Có phải khi nãy cậu không dùng sức hay không vậy? Hay là vòng này chúng ta so xem ai chạy nhanh hơn đi?”

Vì vậy, hai người tiếp tục chạy bộ và hoàn thành 800 mét chạy gần như cùng một lúc. Đổng Tiêu biết chạy 800 mét là thế mạnh của mình, lại không ngờ Ngô Cương có thể chạy không phân cao thấp với cậu ta. Đổng Tiêu nói: “Sao cậu không báo danh chạy 800 mét vậy, với thực lực này, chắc chắn cậu sẽ dành được thứ hạng cao đó.”

Nhìn Đổng Tiêu thở hổn hển, trong lòng Ngô Cương đã là hiểu rõ, hẳn là thực lực của anh hơn cậu ta một bậc, liền cười nói: “Nếu tôi tham gia, sau đó thắng cậu thì sao? Vậy thì cậu sẽ mất mặt lắm đó.”

“Vậy thì đâu có sao, thứ quan trọng là vinh dự của cả lớp kia kìa.” Đổng Tiêu thản nhiên đáp lại.

Ngô Cương nghĩ thầm, nếu không phải vì muốn giúp cho cậu ta, chưa chắc anh đã báo danh tham gia đại hội thể thao. Anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Mang vinh dự về cho lớp là việc của cán bộ lớp các cậu, tôi là phận dân đen, làm gì có nghĩa vụ ấy?”

“Vậy thì cố gắng lên, giành chức lớp phó, hai anh em ta sẽ liên thủ, có được không?” Đổng Tiêu đặt tay lên bả vai Ngô Cương.

Ngô Cương gạt tay Đổng Tiêu ra, mặt cười toe toét: “Tôi không có nhu cầu ấy, chỉ muốn trải qua quãng đời sinh viên nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là thật nhàn nhã vào, chỉ cần thi đại học không trượt là được.”

Chu Ký! Chu Ký! Chu Ký!

Anh phải bổ sung thêm một câu nữa, đó là “ôm được mỹ nhân về.”

Cuộc đời như vậy, còn gì cần phải mong cầu nữa?

Anh còn muốn sao nữa?

“Gỗ mục thì khó mà khắc được.” Đổng Tiêu cười bảo.

“Ông đây tâm lặng như nước.” Ngô Cương thuận miệng đáp lời.

“Thật sao? Cậu không rung động trước gái xinh à?” Đổng Tiêu gặng hỏi.

Nhân cơ hội này, cậu ta muốn hỏi thử một chút, nếu như anh nói không có, cậu ta sẽ hành động.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Đương nhiên không phải.” Ngô Cương cười.

Than ôi, cậu ta còn định tiến tới đó.

Suy nghĩ trong lòng Ngô Cương chính là, trong đại hội thể thao lần này, anh phải biểu hiện cho thật tốt, ít nhất cũng phải thay đổi được ấn tượng của Chu Ký về mình.

Mấy ngày liên tiếp, Ngô Cương hễ cứ tan học là chạy tới căn phòng kia luyện nhảy cao, Đổng Tiêu có khi cũng sẽ đi cùng. Buổi sáng, hai người sẽ chạy bộ cùng nhau, thành tích mỗi lần càng lúc càng cao. Hơn nữa đây là lần đầu tiên khối mười tổ chức đại hội thể thao, không ai biết trình độ của những thí sinh khác, cho nên bọn họ đã tập luyện vô cùng nghiêm túc.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Không một ai biết cậu chàng Ngô Cương bảnh trai có tiếng kia còn có thiên phú vận động kinh người. Tới đại hội thể thao, anh chắc chắn sẽ tỏa sáng vô cùng.

Còn những chuyện khác, cậu ta hy vọng anh vẫn giữ lấy biển hiện nhã nhặn lạnh lùng giả tạo kia thì hơn, tạm thời chưa nên để cho tất cả mọi người biết anh có tính khí thất thường như thế nào.

Nếu là một cậu chàng nóng lạnh thất thường, vậy sao còn không “nóng” lên một chút chứ?

Có điều, nếu như mấy anh đẹp trai ở đây đều không còn lạnh lùng, phỏng chừng cũng liền không có những người khác chuyện gì.

Ai nóng nảy khó ưa chứ, người ta chỉ hơi hướng nội một chút thôi.

Còn nữa, những cô bé xinh xắn nũng nịu như Chu Ký, hẳn là sẽ thích kiểu con trai nhã nhặn.

Không sai.

Rung động không bằng hành động.

Hành động đi, chàng trai à!

Đại hội thể thao diễn ra vào độ cuối thu, tiết trời mát mẻ, trời xanh không một gợn mây, nhiệt độ không khí cũng ấm áp hơn bình thường rất nhiều, quả đúng là một ngày thích hợp để tập thể thao.

Vì đây là đại hội thể thao của toàn trường, nên địa điểm thi đấu được chọn ở một sân vận động bên ngoài trường. Tối hôm qua đám người trong ký túc xá đều nói muốn cổ vũ cho lão đại của phòng ký túc, sáng nay ai nấy đều rời giường từ rất sớm.

Sân vận động rộng lớn đầy ắp người, tất cả mọi người đều xôn xao tìm vị trí của lớp mình. Đổng Tiêu đang tập hợp các bạn cùng lớp, dưới ánh mặt trời, chiếc áo thun màu cam của cậu ta vô cùng chói mắt.

Nhìn chiếc áo thun màu đen của mình, Ngô Cương thầm nhủ, cho dù Đổng Tiêu không cho mặc màu đen, anh cũng nhất định không lấy màu cam.

Ngô Cương từ nhỏ đã có vẻ bề ngoài thanh tú, lúc nào cũng bị người ta khen là “xinh đẹp”, tới khi lên học cấp hai, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy lấn cấn, cảm thấy hai chữ “xinh đẹp” này không nên dùng để khen một cậu trai. Cho nên từ thời còn học cấp hai, Ngô Cương đã bắt đầu chú ý về cách ăn mặc của mình, toàn nhờ bố mẹ mua cho những bộ đồ chỉ có hai màu đen trắng.

Tầm mắt anh hướng về phía lớp số 1, Chu Ký mặc chiếc váy liền áo màu đỏ mà cô từng mặc để phát biểu trong lễ khai giảng, vô cùng rực rỡ. Nhìn cách trang điểm này của cô, hẳn là cô sẽ không tham gia thi đấu.

Lần này gặp lại, cô vẫn lộng lẫy như lúc ban đầu.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp