Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 40: Ngươi còn không đáng để ta ra tay (4)


6 tháng

trướctiếp

 

Thời gian hành tẩu giang hồ từ trước đến nay, hắn ta chưa bao giờ bị mắng như vậy.

Giang hồ có quy củ bất thành văn, nếu có người mời luận bàn, mọi người đều phải chấp nhận lời mời, nếu không sẽ bị mắng thành con rùa đen rụt đầu.

Hắn ta tìm người tranh tài nhiều năm như vậy, không có ai cự tuyệt.

Hiện giờ hắn ta cảm thấy hoang mang, không biết làm thế nào.

“Vì sao không muốn cùng ta luận bàn? Người tập võ chẳng phải sẽ trưởng thành qua chiến đấu đó sao?”

Lục Kiến Vi khoanh tay mà đứng.

“Ngươi còn không đáng để ta ra tay.”

Mọi người: “…”

“Ta cũng không tranh tài với nữ nhân.” Yến Phi Tàng nhíu mày nói: “Người ta muốn luận bàn không phải ngươi.”

Lục Kiến Vi thấy hơi cạn lời.

Còn làm ra vẻ kỳ thị nữ nhân cơ đấy.

Nàng càng không buông tha cho hắn ta: “Quán của ta chỉ kinh doanh, không đánh nhau, huống chi, đao pháp của ngươi căn bản không xứng đáng đem ra luận bàn, ta khinh thường lĩnh giáo với ngươi.”

Nàng hiên ngang tỏ vẻ: Ngươi không xứng!

Lữ Hồ Điệp nghe vậy cũng không khỏi hít hà một hơi, rồi sau đó che miệng cười nói: “Ôi chao, cô nương kiên cường như vậy, ta còn chưa từng gặp qua đâu.”

Ngụy Liễu không khỏi lo lắng: “Nàng nói vậy, lỡ như đắc tội Yến đại hiệp thì phải làm sao bây giờ?” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Mới vừa ở ngoài sảnh, nàng ấy nghe thấy danh hiệu của Yến Phi Tàng còn rất vui mừng, nhưng trước mắt, nàng ấy lại thấy hắn bức bách một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, trong lòng có chút không vui.

Chẳng qua hắn ta ỷ vào mình là tiền bối trong giang hồ, người khác không dám đắc tội.

“Không xứng đem ra luận bàn?” Yến Phi Tàng từ trước đến nay chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như vậy, cả giận nói: “Chỉ là một nha đầu không có chút căn cơ võ học nào, dám nói xằng nói bậy!”

Cả đời này, hắn ta kiêu ngạo nhất chính là đao pháp của mình, càng không thể để người khác buông lời bôi nhọ. ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Kiến Vi không sợ chút nào: “Ngươi quá ngạo mạn, sự ngạo mạn đó sẽ định sẵn đao pháp của ngươi không thể tiến xa được, ngươi đã có bao nhiêu năm chưa bước qua được rào cản rồi? Cho dù ngươi có tìm được nhiều người luận bàn đến như thế nào, cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

Nàng buông lời nói cực kỳ tàn nhẫn đối với hắn ta.

“Ngươi câm miệng.”

Yến Phi Tàng đột nhiên rút đao.

“Đừng nói nhảm nữa!”

“Muốn vượt qua bình cảnh sao?”

Lục Kiến Vi buông một câu ngăn lại hắn ta.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta biết ngươi không tin, không bằng chúng ta đánh cược.”

“Đánh cược gì?”

Lục Kiến Vi mặt lộ vẻ ý cười, ngữ điệu nhẹ nhàng như trước.

“Ngươi ở trước mặt ta thi triển đao pháp của ngươi, chúng ta cược thế này – một con nhóc không hề có căn cơ võ học như ta, có thể tìm ra sơ hở của ngươi hay không.”

Yến Phi Tàng im lặng không nói.

“Chưởng quầy không thích đánh đánh giết giết.” Tiết Quan Hà có mắt nhìn: “Sư phụ không thể vì ngươi mà phá vỡ quy củ trong quán, làm như vậy đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi, ngươi có dám hay không?”

“Ai không dám? Yến mỗ trước giờ chưa từng sợ ai!” Yến Phi Tàng nhíu đôi lông mày, ngạo nghễ rút đao.

Lục Kiến Vi mỉm cười.

“Yến võ sư, xin mời.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp