Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 39: Ngươi còn không đáng để ta ra tay (3)


6 tháng

trướctiếp

 

Nam nhân trước mắt này tướng mạo oai phong sáng sủa, trong tay là thanh Đường đao, nhìn rất có dáng vẻ của một kẻ thô lỗ nhưng hào sảng của chốn giang hồ.

Lục Kiến Vi đang đứng ở dưới hiên, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn lĩnh giáo như thế nào?”

Lúc này, bốn người còn lại cũng đã bước vào quán trọ, nghe được trao đổi giữa bọn họ, cũng nhao nhao nổi lên hứng thú.

Yến Phi Tàng chủ động muốn cùng tranh tài với người nào đó trong quán trọ này!

Mọi người đều biết, đệ nhất đao khách trên giang hồ là vị võ si, từ trước đến nay thích nhất là tìm người luận bàn võ lực, nếu thắng thì không sao, nhưng thua hắn ta vẫn sẽ luôn tìm cách tranh tài với người đó, cho đến khi nào thắng được đối phương mới thôi. 

(võ si*: người say mê võ học không gì sánh bằng)

“Ôi chao, không nghĩ tới tại một quán trọ ở nơi đồng không mông quạnh thế này lại có tiểu cô nương anh khí như vậy.” Lữ Hồ Điệp mỉm cười, ánh mắt hứng thú dừng lại trên mặt Lục Kiến Vi.

Tào Háo Tử: “Thu lại cái tính tình của ngươi đi, dù sao có thể để Yến Phi Tàng chủ động lĩnh giáo, đối phương nhất định không dễ chọc.”

“Người hắn muốn luận bàn lại không phải tiểu cô nương xinh đẹp này.” Lữ Hồ Điệp dùng khăn lau lau khóe miệng: “Bổn cô nương chính là võ sư cấp năm, lại còn sợ một tiểu nương tử nhu nhược hay sao?”

Y không cảm thấy trên người Lục Kiến Vi có hơi thở của võ giả.

Tào Háo Tử không để ý đến y. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Bên kia, Ngụy Liễu kề sát vào Đào Dương, ánh mắt tỏa sáng nói: “Vị cô nương kia đúng thật là đẹp, không kém so với đệ nhất mỹ nhân giang hồ là bao, y phục của nàng quả thật dễ nhìn, vật trang sức trên tóc cũng đẹp, lớp trang điểm càng là…”

“Suỵt.” Đào Dương dựng thẳng ngón trỏ ngang miệng: “Chúng ta trốn xa một chút.”

Bây giờ chuyện uống nước không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là việc tranh tài. Có thể đứng ngoài chiêm ngưỡng những cao thủ hạng nhất luận bàn với nhau, cơ hội như vậy cũng không thấy nhiều đâu.

Yến Phi Tàng rút đao ra khỏi vỏ, trên mặt đao hiện hàn quang lạnh thấu xương, khí thế phi phàm.

“Đánh một trận.”

Giọng điệu coi như đây là lẽ dĩ nhiên.

Lục Kiến Vi trong lòng cười ha ha hai tiếng, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: “Ngươi đều đi tìm người lĩnh giáo như vậy sao?”

“Nếu không thì phải làm sao?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Ngươi nói đánh là đánh, quán của ta chẳng phải là quá mất mặt sao?”

Yến Phi Tàng nhíu mày: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Quy củ của quán trọ này, đó là trong quán nghiêm cấm tất cả các hình thức ẩu đả, bao gồm luận bàn.”

Yến Phi Tàng nghe nàng nói, không kiên nhẫn.

“Giấu đầu lòi đuôi, đúng là hành vi của bọn chuột nhắt nhát chết.”

Lục Kiến Vi bỗng chốc thu lại nụ cười, gằn từng chữ: “Ngươi thì tính là cái thứ gì, ngươi muốn đánh liền đánh, người trên giang hồ toàn là cha mẹ ngươi chắc?”

Loại người này chính là thích ăn đòn!

Mọi người: “…”

Chu Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm.

Nhóc vẫn luôn cho rằng chưởng quầy tỷ tỷ là người cực kỳ hiền lành dịu dàng, không ngờ nàng còn có thể nói lời nói đanh thép như vậy.

Tiết Quan Hà không nghĩ quá nhiều, thấy sư phụ mắng hắn, cũng mắng theo: “Đúng vậy, ngươi chạy đến quán trọ của chúng ta, nói đánh là đánh, việc làm ăn của chúng ta thì thế nào? Thật là không lễ phép!”

Trương bá há miệng thở dốc, nhắm mắt lại.

Thôi, dù sao vị cao thủ trong quán trọ kia sẽ không để mặc kệ chuyện này đâu.

Yến Phi Tàng: “…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp