Tổng Tài Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

CHƯƠNG 3: TỔNG TÀI THẲNG THẮN


7 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chạng vạng, hai bên đường chính trong đại học A đều bày đầy hàng quán vỉa hè đủ mọi kiểu dáng, có người bán sách, có người bán quần tất nữ, có người bán quần áo, giày dép mũ nón, có người bán đồ điện tử, còn có cả bán xe đạp... Nhưng dễ thấy nhất vẫn là gian hàng của phòng Lộ Ninh.

Điều đáng chú ý không phải là những gì đang được bán, mà là nhóm người đang bán đồ.

Lão đại Lương Bì bán một số mặt hàng thể thao, bao gồm đồng phục taekwondo, găng tay đấm bốc, giày trượt patin, bóng đá và bóng rổ,...  Phong cách bán hàng của cô ấy sảng khoái dứt khoát như nắm đấm của mình, nói tới nói lui cũng chỉ hai câu: “Mua hay không? Mua thì 50 tệ, không mua thì next.”

Lão nhị Phái Phái bán sách giáo trình chuyên nghiệp, chỉ thấy cô ấy một bên bận rộn trưng bày những cuốn sách chuyên môn mới toanh của mình, một bên lấy mùi xoa lau những giọt nước mắt không tồn tại: “Tâm trạng của tôi lúc này đây, chỉ có thể dùng một câu “Một nỗi buồn thương vương vấn trong lòng” để hình dung. Ôi, những cuốn sách chuyên ngành này là món ăn tinh thần của tôi. Chúng ghi lại cuộc sống đại học tuyệt vời và bốn năm tuổi trẻ và bất khả chiến bại nhất của tôi. Nhưng bây giờ tôi muốn nói lời tạm biệt với những cuốn sách này, nghĩ lại mà khiến lòng người thổn thức... Ôi chao, vị tiểu học muội này nhìn có vẻ là người có văn hóa, như này đi, chị sẽ bán rẻ hơn cho em, lúc đầu là mười tệ một cuốn, bây giờ là hai cuốn mười lăm tệ, thế nào?”

Còn trước mặt lão tam Tư Mã Quỳ là cả một hàng notebook, đương nhiên thứ cô ấy bán không phải máy tính mà là thẻ game: “Có muốn mua thẻ game không? Cái gì, không cần? Vậy có muốn nói chuyện yêu đương với đàn chị đây không? Cái gì, này cũng không cần? Ha, đàn em này, không phải, tôi nói cậu đấy, cậu vào đại học vừa không chơi game lại còn không yêu đương, thế cậu vào đại học làm gì?”

Lão tứ Hà Hoa bán quần áo: “Rớt nước mắt bạn lỗ sập sàn, rớt nước mắt bán lỗ sập sàn… Quần áo đồng giá mười đồng, tất cả đều đồng giá mười đồng, mọi người mua một không sợ lỗ hai không sợ hàng pha ke… Mấy em gái ơi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Mấy em gái, cho chị xin miếng cơm manh áo đi mà, dù sao ngày hôm nay là chị ngày hôm sau là mấy đứa mà…”

Tất cả những người xem không rõ chân tướng: “...” Mấy đàn chị khác lập quầy hàng là đòi tiền, mà mấy đàn chị này bày hàng là muốn đòi mạng hả!

Lục Ninh một đường chạy theo: “...” Cũng may cô sắp tốt nghiệp rồi, nếu không mặt cô thực sự không đủ dày để tiếp tục đến trường mà.

Năm người mở hàng vỉa hè trong suốt một tuần, sau cùng bán cũng được tàm tạm, tiền bán hàng gộp lại vừa đủ đập phá một bữa no nê trong quán ăn ở cửa sau trường học.

Nếu ý trời đã như thế, vậy thì không thể làm trái ý được rồi. Vậy nên mấy tín đồ sành ăn tính toán, dứt khoát lưu loát đi thẳng đến quán cơm nhà ở cửa sau trường.

Nhờ truyền thống tốt đẹp về chất lượng cao và giá rẻ của quán cơm này, dùng một chút tiền ít ỏi cũng có thể gọi ra được một bàn đầy đồ ăn. Ngoài ra, Lương Bì còn tự móc tiền túi mình ra đặt mua cả một thùng bia và một chai nước ép dưa hấu lớn.

Kết quả năm người vừa mới chuẩn bị động đũa lại ngoài ý muốn đụng phải lớp trưởng, ủy viên học tập cùng Liễu Y Y đến nơi này ăn cơm. Thật ra ở đây gặp người quen cũng không có gì quá ngạc nhiên, dù sao trừ ăn ở căng tin ra, sinh viên đại học A mỗi khi liên hoan tới tới lui lui cũng chỉ ăn ở mấy quán ở sau cổng trường này. Điều thực sự khiến mấy người Lộ Ninh ngạc nhiên là Liễu Y Y đề nghị ngồi chung bàn.

Phải biết rằng, Liễu Y Y trông giống như một thần tiên tỷ tỷ không nhiễm khói lửa bụi trần, theo như lời của Phái Phái, đến ngay cả việc ăn trong căng tin Liễu Y Y cũng có thể làm ra được cái vẻ thưởng trà xem hoa.

Mặc dù mấy người Lộ Ninh đều tự nhận rằng không phải người chung đường với Liễu Y Y, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, hơn nữa ngày thường cũng có xã giao với lớp trưởng và ủy viên học tập, vì vậy Lương Bì, với tư cách là chủ trì buổi tối hôm nay, đã thay mặt ký túc xá 531 vui vẻ đưa ra quyết định: “Bà chủ Bé Mập, vui lòng thêm ba cái ghế và ba bộ bát đũa vào bàn của chúng tôi.”

Sau khi ngồi xuống lần nữa, bên trái Lộ Ninh biến thành Liễu Y Y, bên phải là lớp trưởng.

Sau khi liếc nhìn những món ăn đã được đặt sẵn trên bàn, lớp trưởng lại cầm thực đơn sảng khoái gọi thêm một con vịt quay, một đĩa đậu hũ gạch cua, một đĩa thịt heo cắt sợi cùng một đĩa thịt rang... Cuối cùng nghĩ thế nào lại gọi thêm một thùng bia nữa.

Tuy rằng bốn năm đại học, Lục Ninh không thể nói là không uống rượu, nhưng tửu lượng nhiều nhất chỉ có thể uống một hai chai bia, lại còn xét đến việc những người có mặt ở đây hầu hết đều là con gái, cô không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ lớp trưởng một câu: “Hay là đổi bia sang thành nước ép trái cây được không.”

Kết quả, lớp trưởng còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Y Y ở một bên đã mỉm cười, tiếp nối cuộc trò chuyện: “Không cần đổi, coi như luyện tập cho tửu lượng tốt một chút, dù sao về sau đi công tác chắc chắn sẽ có lúc cần uống rượu, đến lúc đó cũng không thể không uống rượu được đúng không?”

Lục Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Liễu Y Y cũng có lý, cho dù cô không uống được thì mấy cô bạn trong ký túc xá cũng có thể uống, ít nhất đối phó với một Liễu Y Y cũng không thành vấn đề, vậy nên liền im lặng không nói gì thêm.

Sự thật chứng minh, Lộ Ninh không chỉ đánh giá cao tửu lượng của bốn con báo con này, lại còn xem nhẹ khả năng uống rượu của Liễu Y Y. Bởi vì sau khi uống hết hai thùng bia, cả một bàn chỉ còn đúng ba người tỉnh táo. Một người là Lộ Ninh toàn bộ cuộc chơi chỉ uống nước dưa hấu, người thứ hai là lớp trưởng đang đợi thanh toán và thu dọn đống lộn xộn, và người còn lại chính là người uống từ đầu đến cuối, càng uống càng tỉnh Liễu Y Y, thực sự không nhìn ra nổi cô ta đã uống hết bao nhiêu.

Lộ Ninh nhìn năm tên đã say mèm ngã trên bàn, trong tích tắc chỉ cảm thấy nẫu hết cả ruột, đặc biệt nghĩ đến bản thân đêm nay một thân phải chăm sóc cho bốn con ma men, càng nghĩ càng thêm sầu.

Lớp trưởng chạy đến quầy thanh toán hóa đơn xong, sau đó lại quay về dặn dò Lộ Ninh cùng Liễu Y Y: “Chúng ta có ba người, không có cách nào đưa năm con ma men này về ký túc xá. Như này đi, hai người các cậu trước tiên cứ ở lại đây để ý bốn bạn nữ, tôi đưa ủy viên học tập của chúng ta về ký túc xá nam trước, xong tôi sẽ gọi hai tên con trai đến dìu mấy cậu ấy về.”

Lộ Ninh trịnh trọng gật đầu: “Tráng sĩ, xin hãy đi nhanh về nhanh!”

Sau khi lớp trưởng đỡ ủy viên học tập đi về, Lộ Ninh cùng Liễu Y Y nhìn bốn người đang gục trên bàn mà không nói một lời. Tình cờ là TV trong quán ăn đang phát tin tức địa phương của thành phố Z, nên trọng tâm của hai người họ không hẹn mà cùng dời ánh mắt lên TV, sau đó trùng hợp thế nào hai người lại nhìn thấy Ngôn Hề xuất hiện trên TV. 

Lý do Ngôn Hề xuất hiện trong chương trình là vì anh được mời tham gia họp báo trao đổi dự án kinh tế và thương mại được tổ chức hàng năm tại thành phố Z. Là một tài năng trẻ tuổi nổi tiếng ở thành phố Z, giá trị con người của Ngôn Hề không những nâng lên như diều gặp gió mà còn trở thành đối tượng kết hôn được khao khát nhất của tất cả phụ nữ trẻ độc thân và chưa lập gia đình ở thành phố Z. Nghe nói lúc trước một cơ quan báo chí nào đó ở thành phố Z đã đăng một bài trắc nghiệm khảo sát, xếp Ngôn Hề cùng với một ít tiểu thịt tươi để các cô gái độc thân lựa chọn, kết quả là Ngôn Hề thắng lợi tuyệt đối, mà lý do chiến thắng là “Mấy tiểu thịt tươi chỉ có thể giả làm tổng tài, còn Ngôn Hề là tổng tài hàng thật giá thật.”

Sự thật là, mặc dù chuyên ngành chính trên trường của Lộ Ninh là quản lý tài chính nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy hội nghị kinh tế thương mại như thế này, cô đều trực tiếp chuyển kênh. Suy cho cùng, hội nghị kiểu này nhìn có vẻ nhàm chán dài dòng, chưa kể mỗi lần tham gia hội nghị kinh tế thương mại này cũng chỉ có mấy nhóm người chuyên gia hoặc giám đốc các thứ, mà nói đến vẻ ngoài của họ thì, thật sự xin lỗi.

Có lẽ tổ quay phim và hậu kỳ của chương trình này cũng có suy nghĩ giống Lộ Ninh, nên máy quay thỉnh thoảng sẽ nhắm ngay vào Ngôn Hề ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Mặc dù toàn bộ quá trình Ngôn Hề chỉ mím môi mỏng, lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc, nhưng khuôn mặt trẻ trung tuấn tú trong bộ vest đen vẫn khiến anh trở thành người bắt mắt nhất trong đám đàn ông trung niên hoặc là mập hoặc là hói. ( truyện trên app tyt )

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đến ngay cả người từ trước đến nay chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài, chỉ coi trọng tâm hồn sâu sắc như Lộ Ninh cũng không thể không thừa nhận, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông Ngôn Hề này, đều cảm thấy anh còn đẹp trai hơn cả so với lần trước.

Đợi đến lúc Lộ Ninh thu ánh mắt hoa simp của mình lại, phát hiện Liễu Y Y vẫn giống như đang suy tư mà đánh giá mình, hơn nữa còn chẳng biết đã dùng ánh mắt ngẫm nghĩ này nhìn cô bao lâu rồi.

Lộ Ninh đột nhiên có chút chột dạ: “... Có chuyện gì thế?”

Liễu Y Y mỉm cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một việc. Lúc trước vì muốn đến phỏng vấn tại tập đoàn Ngôn Hề, nên tôi có chủ động lên mạng tìm kiếm qua thông tin về Ngôn Hề, phát hiện Ngôn Hề hình như là người của thành phố Ninh, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu cũng là người thành phố Ninh đúng không?”

Lộ Ninh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy cô đã gặp Ngôn Hề từ trước đây rồi sao? Hay là nói, lúc trước cô ở thành phố Ninh đã quen biết Ngôn Hề rồi?”

Lộ Ninh hoàn toàn không ngờ được Liễu Y Y sẽ hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu mới nghiêm túc trả lời: “Không có! Mặc dù quê tôi và Ngôn Hề đều ở thành phố Ninh, nhưng thành phố Ninh lớn như vậy, sao hai người có thể dễ dàng quen biết nhau được. Lại nói Ngôn Hề lớn lên điển trai như thế, nếu trước đây tôi từng gặp anh ấy ở thành phố Ninh, tuyệt đối không thể một chút ấn tượng cũng không có.”

Liễu Y Y có lẽ cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, xấu hổ cười: “Dù sao làm đồng hương với một người ưu tú như Ngôn Hề cũng là một loại duyên phận, hơn nữa trong quá trình thực tập, nói không chừng Ngôn Hề vì tầng quan hệ này mà sẽ để tâm đến cậu nhiều hơn một chút.”

Lục Ninh mấy năm nay lời nào khó nghe cũng đã nghe qua, rất ít khi trực tiếp xé rách mặt với người khác, nhưng không biết vì sao sau khi nghe được lời Liễu Y Y nói, khó nén được tức giận: “Tập đoàn Ngôn Hề có nhiều người như vậy, tôi cũng không tin chỉ có tôi và Ngôn Hề là người thành phố Ninh. Chẳng lẽ đối với ai là đồng hương Ngôn Hề cũng bỏ chút tâm tư sao? Nếu Ngôn Hề thực sự là một người như vậy, thì tập đoàn Ngôn Hề không có khả năng trong mấy năm  ngắn ngủi như vậy mà phát triển tốt được.”

Lục Ninh vốn rất xinh đẹp, biểu cảm bình thường nhẹ nhàng cũng đủ khiến người khác cảm thấy hào quang bắn tứ phía, giờ phút này dưới cơn thịnh nộ, khuôn mặt lại càng đẹp hơn, cho nên ngay cả người cùng giới như Liễu Y Y cũng không khỏi bị diện mạo của Lộ Ninh hấp dẫn, nhất thời một câu cũng không thể phản bác được. Sau khi nhận ra mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn, sắc mặt họ bất giác tái nhợt. 

Lộ Ninh thấy vậy ngược lại có chút không đành lòng, nhịn không được hạ giọng nói: “Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, cậu nói tôi cũng được rồi, Ngôn Hề không thù không oán với cậu, cậu cần gì phải hắt nước bẩn lên người ngài ấy như vậy.”

Vừa dứt lời, đúng lúc nhìn thấy lớp trưởng dẫn ba bốn nam sinh đi vào, Lộ Ninh tạm thời gác chuyện này lại, bắt đầu giúp đỡ mấy bạn học nam cùng nhau nâng bốn người bạn cùng phòng của mình dậy. Liễu Y Y bị Lục Ninh vô cớ phản bác, sắc mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, hoàn toàn làm bộ khoanh tay đứng nhìn.

Lục Ninh thở dài, vốn dĩ cô còn muốn hàn gắn quan hệ với Liễu Y Y trong lúc cùng làm thực tập sinh ở tập đoàn Ngôn Hề, nhưng hiện tại xem ra, không cùng quan điểm thì khó mà dung hòa được.

Sau khi Lộ Ninh và những người khác rời đi, hai người đàn ông ngồi ở bàn cạnh Lộ Ninh đột nhiên cởi mũ lưỡi trai xuống, rồi nhìn nhau mỉm cười. 

Trong đấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đeo mắt kính vỗ bả vai người đàn ông bên cạnh trêu ghẹo nói: “Vốn dĩ chỉ là muốn đến trường đại học của cậu, tìm chút ký ức về thời đại học, không nghĩ thế mà cũng có thể gặp được người ủng hộ cậu, chưa kể người ủng hộ này còn là một đại mỹ nữ! Ngôn Hề à, cậu đúng là làm cho thằng bạn học cùng tôi đây hâm mộ đến chết!”

Ngôn Hề cũng rất thẳng thắn: “Hâm mộ? Vậy cậu có thể nghỉ việc ở trường đại học, cùng tôi mạo hiểm xông pha thương trường. Chỉ cần giáo sư Kỷ cậu nguyện ý, cánh cửa tập đoàn Ngôn Hề luôn rộng mở đón chào. Dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương với nhau mà.”

Vị giáo sư Kỷ trẻ tuổi bị Ngôn Hề trêu chọc là bạn cùng lớp đại học của Ngôn Hề, tên anh ta là Ngôn Hề, vì thành tích xuất sắc nên sau khi tốt nghiệp anh ta ở lại đại học A với tư cách là giáo sư đại học khoa chính quy, hiện là phó giáo sư trẻ nhất của đại học A.

Ngôn Hề và Ngôn Hề là bạn cũ, nên có bị trêu chọc cũng chỉ cười xòa, nhưng không khỏi lại bắt đầu chủ đề, nhắc tới hai cô gái vừa rời đi: “Hai cô gái ngồi cùng bàn vừa rồi, tôi hình như có chút ấn tượng, hẳn đều là là sinh viên đại học A, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, đặc biệt là người đã nói giúp cậu kia, chính là cô bé đồng hương với chúng ta ấy, hình như là họ Lộ…”

Ngôn Hề bình tĩnh giúp anh ta rót đầy cốc nước, thản nhiên nói: “Lộ Ninh! Là sinh viên năm cuối chuyên ngành quản lý tài chính.”

Kỷ Thư vỗ đùi: “Đúng vậy, chính là cô ấy.” Nói xong lại nghi ngờ liếc nhìn Ngôn Hề: “Cậu biết cô ấy à?” 

Ngôn Hề tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Hàng năm cô ấy đều nhận được học bổng hạng nhất do tập đoàn Ngôn Hề cấp, hơn nữa lần trước tôi đã gặp cô ấy ở công ty khi cô ấy đến phòng tài chính của Tập đoàn Ngôn Hề để phỏng vấn.” 

Kỷ Thư nở nụ cười sâu xa: “Không nghĩ tới đường đường một tổng tài như cậu, lại có thể ghi nhớ trong lòng một chuyện nhỏ như vậy!” 

Ngôn Hề thẳng thắn nhìn người bạn cũ: “Không còn cách nào khác, bộ dạng cô gái đó rất hợp mắt tôi, có không muốn nhớ kỹ cũng khó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp