Tổng Tài Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

CHƯƠNG 2: BÌNH HOA HÌNH HỌC SINH GIỎI


7 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bỏ qua sự thật không thể hiểu nổi rằng mình trở thành mục tiêu công kích của nữ sinh trong trường sang một bên, thì cuộc sống đại học của Lộ Ninh vẫn rất thú vị. Mà sự thú vị này, chủ yếu phải cảm kích đến mấy cô bạn cùng phòng của cô.

Trưởng ký túc xá kiêm lão đại trong ký túc xá của Lộ Ninh là bạn học Lương Bì, người giang hồ xưng là chị Bì Bì. Môn bài chiêu sinh đặc biệt của ngành Thể dục, thân cao 1m77. Chiều cao như vậy nếu so với con trai thì cũng thuộc dạng cao bình thường, nhưng nếu so với con gái lập tức trở nên đặc biệt, chưa kể cô ấy còn tập Taekwondo nhiều năm nên suốt bốn năm đại học, một đống nữ sinh quỳ gối dưới ống quần jeans, một đống nam sinh quỳ gối dưới nắm đấm thép của cô ấy.

Lão nhị trong ký túc xá là Phái Phái, trong giang hồ xưng là chị hai. Bề ngoài thì trông giống như học sinh giỏi, nhưng thực chất lại là một học tra điển hình. Bốn năm đại học thi trượt không biết bao nhiêu môn, thi bù không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn phải vượt qua kỳ thi CET-4 bốn lần mới lê lết được qua ngưỡng điểm sáu mươi. Chị hai cả đời ghét nhất học sinh giỏi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều chỉ muốn đổ xăng đốt quách cho nhanh, nhưng trong ký túc xá của cô ấy cố tình còn có một học sinh giỏi siêu cấp, lại còn là cái loại bình hoa hình học sinh giỏi đáng hận nhất. Vậy cho nên trước mỗi kỳ thi, Phái Phái đều đập bàn hét lớn: “Thật không công bằng, thật không công bằng, tại sao thời buổi nay thế giới của học sinh giỏi đều được viết hoa 6666666666, mà thế giới của học tra đều là 233333333 liên tiếp hả!” 

Lão tam của ký túc xá là Tư Mã Quỳ, giang hồ gọi là anh Tư Mã, là một hủ nữ.  Sở thích là chơi game và YY với giáo viên nam của trường, hơn nữa người này cực kỳ có tinh thần mạo hiểm, ngày đầu tiên đến trường đã ở trong lớp bịa đặt một câu chuyện xưa không thể không nói giữa thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng mà một trận thành danh.

Lão tứ của ký túc xá là Hà Hoa, là một tín đồ ăn uống điển hình, cô ấy biết tất cả các cửa hàng ngon bổ rẻ gần trường, về cơ bản người phụ trách đặt món trong những buổi liên hoan trong phòng đều là cô ấy. Đối với một số cô gái mà nói, đại học là một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đối với Hà Hoa, trường đại học chính là một cái trại chăn nuôi - suốt bốn năm đại học, cô ấy đã béo lên đến 80kg lận.

Lộ Ninh là em út nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, vậy nên đứng hàng thứ năm trong phòng, biệt hiệu là Chanh. Cô tự nhận bản thân là một học sinh giỏi luôn học hành chăm chỉ và phấn đấu trở thành hình mẫu của phụ nữ trí thức. Chẳng qua ở trong cảm nhận của những người khác, thân phận học sinh giỏi của cô là kỹ năng giấu mình bậc nhất, mà kỹ năng thực sự được tỏa sáng lại là - kỹ năng bình hoa.

Đúng, Lộ Ninh là một bình hoa, hơn nữa lại còn là kiểu bình hoa da trắng xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm. Dáng người cô cao gầy thon thả, da thịt trắng nõn, một đôi mắt dường như có thể câu hồn người khác. Dùng lời của Phái Phái để nói thì là, Lộ Ninh vốn sinh sai thời rồi, nếu mà sinh ra ở thời cổ đại, một người cũng có thể nuôi sống cả một tòa thanh lâu!

Chẳng qua là không biết do bầu không khí trong phòng ký túc xá 531 không tốt, hay vẫn là do ánh mắt của con trai thời nay quá kém, cả năm cô nương trong phòng toàn bộ đều độc thân, tất cả đều không ngoại lệ. Buổi tối hôm nay trong phòng tổ chức tiệc ngủ, và như thường lệ, lúc nói đến những vấn đề từ lúc trước, trưởng ký túc xá Lương Bì cảm thán sâu sắc nói: “Chúng ta độc thân thì cũng thôi đi, sao xinh đẹp như Chanh mà cũng độc thân là sao hả? Đúng là không chấp nhận nổi mà!”

Lộ Ninh bi phẫn phụ họa: “Đúng thế! Thời buổi này đến ngay cả nam sinh đại học cũng không trông mặt mà bắt hình dong, đúng là không thể chấp nhận được!”

Tư Mã Qùy: “Không phải rất dễ hiểu sao…! Thời buổi này trai đẹp thì bận theo đuổi trai đẹp hơn mình ngoài đời, trai kém hấp dẫn thì bận theo đuổi trai đẹp hơn mình trên mạng, gái đẹp đương nhiên làm gì còn chỗ đứng nữa.”

Phái Phái lâm vào trầm tư: “Theo như lời Tiểu Qùy nói, trai đẹp bây giờ chỉ thích con trai thôi! Vậy mấy cậu cảm thấy, người giống như Ngôn Hề sẽ thích con trai hay là con gái?”

Lộ Ninh bất đắc dĩ: “Bạn học Phái Phái… Vì sao chuyện gì cậu cũng thể kéo đến trên người Ngôn Hề vậy hả?”

Phái Phái vui vẻ nói: “Không còn cách nào khác! Cậu sắp phải đi thực tập ở tập đoàn Ngôn Hề rồi, tớ tò mò không được sao!”

Hà Hoa: “Tớ cảm thấy… Ngôn Hề hẳn là thích con gái.”

Mọi người còn tưởng rằng cô ấy biết ẩn tình gì bên trong, lập tức ra vẻ nghiêng tai lắng nghe: “Hể?”

Hà Hoa: “Mấy cậu nghĩ xem! Chỉ bằng vẻ bề ngoài của Ngôn Hề, nếu anh ấy thật sự thích con trai như cậu nói, vậy anh ấy cũng chỉ có thể thích chính bản thân mình thôi. Vậy nên đương nhiên là anh ấy thích con gái rồi!”

“...” Logic kiểu này thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?

Không biết có phải vì buổi tối nói đến xu hướng tính dục của Ngôn Hề hay không, Lộ Ninh thực sự lần đầu tiên mơ thấy Ngôn Hề. Trong mơ, Ngôn Hề thâm tình chân thành nói với cô: “Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho ai, nhưng bây giờ tôi quyết định nói cho cô biết. Thật ra… Tôi vẫn luôn thích bản thân tôi, cô xem, tôi đẹp trai như này, quyến rũ như này…”

Bởi vì giấc mơ này, ngày hôm sau, cả người Lộ Ninh đều mơ mơ màng màng, đến nỗi lớp trưởng đã tag cô nhiều lần trong nhóm nhưng cô đều không phản hồi, chỉ khi lớp trưởng tức muốn hộc móc nhắn riêng với cô, Lộ Ninh mới luống cuống tay chân nhấn mở khung chat với lớp trưởng.

[Lớp trưởng]: Lộ Ninh, cậu làm sao vậy? Cho dù cậu có ý kiến lớn thế nào với người lớp trưởng như tôi thì cũng không nên làm cái trò phớt lờ tôi trước cả lớp như thế chứ?

[Lớp trưởng]: Dù thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng cậu có thể gạt những bất bình cá nhân sang một bên, không cần phải ghen tị với vẻ đẹp của tôi, tất cả phải lấy tập thể làm trọng. Hơn nữa dù sao cậu cũng là lớp phó, vào thời khắc mấu chốt như thế này càng phải làm gương đi đầu.

[Lớp trưởng]: Lộ Ninh?

[Lớp trưởng]: Tôi quá thất vọng về cậu rồi, không ngờ rằng cậu lại là loại người như thế này.

Lộ Ninh bừng tỉnh, cô chỉ là ngơ ngẩn không kịp nhắn lại mà thời, cô bạn lớp trưởng này phát điên cái gì thế?

[Chanh]: Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang vội không đọc được tin nhắn, có việc gì sao?

[Lớp trưởng]: … Bỏ đi, mọi người đều đang ở phòng học, cậu tự mình đến đây đi!

Lộ Ninh nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, thực lòng không muốn ra khỏi cửa, vì vậy cô gõ từng chữ một: [Có chuyện gì không thể nói trực tiếp trên QQ được sao?]

[Lớp trưởng]: Có thể… Nhưng vừa rồi tôi tag tên cậu nửa ngày trên nhóm chat không thấy cậu trả lời, cho nên bây giờ tôi không muốn nữa.

Lần đầu tiên làm lớp trưởng, tùy hứng như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Lúc Lộ Ninh đội nắng gay gắt chạy tới phòng học, những người khác đều đã tới. Bởi vì các tín chỉ của đại học cơ bản đã hoàn thành, sinh viên trong lớp hoặc bận rộn với giấy tờ, thực tập tốt nghiệp hoặc tìm kiếm việc làm trong giai đoạn này, vì vậy đây là lần tập hợp nhiều cán bộ lớp nhất kể từ đầu năm học.

Lộ Ninh vừa mới ngồi xuống, lớp trưởng Trang Nguyên trực tiếp lên tiếng: “Cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, về chuyện chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người có ý kiến hay nào không? Vì đây là hoạt động tập thể cuối cùng nên mong mọi người có thể nói chuyện thoải mái và đưa ra nhiều ý kiến ​​hơn. Lộ Ninh, cậu nói suy nghĩ của cậu trước đi!”

Lộ Ninh nghĩ ngợi: “Thời tiết nóng như vậy, cứ chụp một tấm ảnh tập thể đơn giản là được rồi.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Uỷ viên học tập là một chàng trai có trái tim thiếu nữ nên cậu ta là người đầu tiên nhảy lên phản đối: “Thật là không sáng tạo! Ảnh tốt nghiệp cả đời chỉ chụp một lần, đương nhiên phải chụp cho thật đẹp. Ở trong đầu tôi đã nghĩ ra ba phong cách chụp ảnh tốt nghiệp: Phong cách Dân Quốc, phong cách cử nhân, phong cách trẻ trung. Cái gọi là phong cách Dân Quốc chính là mặc đồng phục học sinh thời Dân Quốc để chụp ảnh; phong cách cử nhân thì sẽ chụp ảnh mặc áo và mũ cử nhân; còn kiểu trẻ trung, con trai mặc sao cho đẹp trai nhất, con gái trang điểm sao cho xinh nhất là được. Tóm lại, ảnh chụp nhất định phải đẹp, nhất định phải dùng máy ảnh để khắc ghi lại thanh xuân tốt đẹp nhất của chúng ta.”

Liễu Y Y ngồi bên cạnh ủy viên học tập là người đầu tiên gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Tớ cũng cảm thấy khó có được cơ hội, vẫn nên chỉn chu một chút thì hơn.”

Những người khác cũng đều sôi nổi phụ họa: “Đúng đúng đúng, nếu đã muốn chụp, vậy đương nhiên phải chụp cho đặc sắc, có ý nghĩa một chút. Nếu chỉ là tùy tiện chụp một tấm, vậy chả bằng dứt khoát không chụp còn hơn.”

0:1, Lộ Ninh thảm bại!

Lớp trưởng giải quyết dứt khoát: “Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ theo ba phong cách Dân Quốc, cử nhân, nhỏ nhắn và tươi mát để chụp ảnh. Thời gian chụp ảnh sẽ được ấn định vào ngày họp bảo vệ luận án, bởi vì hôm đó các bạn học trong lớp sẽ tụ tập đông hơn, lát nữa mình sẽ gửi tin nhắn vào group của khối, lúc về ký túc xá mấy cậu cũng thông báo với các bạn trong phòng luôn một tiếng.”

Lộ Ninh cạn lời: “...” Nếu ý kiến của cô hoàn toàn không được coi trọng, thế rốt cuộc gọi cô tới đây để làm gì?

Sau khi kết thúc việc thảo luận chụp ảnh tốt nghiệp, những người khác sôi nổi rời khỏi phòng học, Lộ Ninh vừa định men theo đám người chuồn êm từ đằng sau thì lại bị Liễu Y Y gọi lại.

Liễu Y Y: “Lộ Ninh, nghe nói vào tháng bảy cậu cũng  phải đến tập đoàn Ngôn Hề thực tập, cậu chọn vào bộ phận nào vậy?” 

Lộ Ninh: “Lúc phỏng vấn là với phòng tài vụ, vậy hẳn là cũng sẽ chọn phòng tài vụ rồi!”

Liễu Y Y tâm tình tốt gật đầu: “Thật trùng hợp, tôi cũng chọn phòng tài vụ.”

Lộ Ninh: “Trùng hợp lắm sao? Chúng ta học chuyên ngành Quản lý tài vụ, lúc đi thực tập không vào phòng ban tài vụ, chẳng lẽ còn có thể vào phòng nhân sự được à?”

Liễu Y Y: “...” Thật ra Lộ Ninh khiến người khác ghét như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân.

Mặc dù Lộ Ninh nói lời thật việc thật, nhưng vừa nói xong cũng ý thức được không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Dù sao ngày thường Liễu Y Y cũng là một người cực kỳ xa cách lạnh lùng, hiếm khi người ta chủ động đến gần mình giả bộ thân thiết, bản thân vậy mà còn không biết điều, đúng là có chút quá đáng. Vậy nên Lộ Ninh lại suy nghĩ, khó khăn gợi lên một chủ đề nói chuyện: “Tôi nghe nói tập đoàn Ngôn Hề còn sẽ cung cấp ký túc xá cho thực tập sinh, nếu hai ta đều ở ban tài vụ, chưa biết chừng có khả năng chúng ta sẽ được phân vào cùng một phòng.”

Liễu Y Y nhàn nhạt liếc cô một cái: “Đúng không? Vậy thật sự đáng tiếc!”

Lộ Ninh: “...” Có câu nói như thế nào nhỉ, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, đây chính là bài học xương máu đấy!

Lộ Ninh liên tiếp phải chịu hai lần đả kích từ lớp trưởng và Liễu Y Y, đến nỗi lúc trở về ký túc xá, bước chân của cô như đang lơ lửng. Kết quả vừa bước vào ký túc xá, cô lại kinh sợ một lần nữa. Bởi vì ký túc xá miễn cưỡng được coi là gọn gàng ngăn nắp lúc cô rời đi, giờ phút này trông như một chỗ thu đồng nát.  Điều quan trọng nhất là tất cả mọi người trong ký túc xá đều ở đó.

Thấy cô quay lại, Lương Bì từ trong đống quần áo, túi giày cũ ngẩng đầu lên: “Cậu về vừa đúng lúc, chúng tớ đang thu dọn những thứ không cần thiết này đi, sau đó đợi đến buổi tối bày quán bán trong khuôn viên trường. Cậu xem cậu có món nào không cần dùng đến nữa muốn bán, đến lúc đó đi bán cùng nhau.”

Lộ Ninh còn chưa kịp nói chuyện, lại nhìn thấy Phái Phái thăm dò từ giường tầng phía trên: “Dù sao, bất kể cậu có đồ cũ bán hay không, buổi tối mở quầy hàng đều phải đi cùng chúng tớ.”

Lộ Ninh khó hiểu: “... Tại sao?”

Phái Phái: “Chúng tớ bán đồ, cậu bán rẻ nụ cười, đảm bảo làm ăn phát đạt!” Vừa nói vừa vẫy chiếc tất, nũng nịu nói: “Quý khách đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Một món hai mươi đồng, tất cả đồng giá hai mươi đồng! Bán lỗ vốn sale tụt quần! Ngài mua thì mua không mua thì mua, đảm bảo hàng lời không hề pha ke… Ai da, quý khách ngài đừng đi mà, quý khách ngài dừng bước đi… Qúy khách ngài mà đi là tôi sẽ kêu lên thật đấy…”

Lộ Ninh: “...” Rốt cuộc là ai mới sinh sai thời đại? Rốt cuộc là ai có thể nuôi cả một tòa thanh lâu hả?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp