Tổng Tài Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

CHƯƠNG 1: ĐÀN CHỊ HỒ LY TINH


7 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Lại đến mùa điền nguyện vọng mỗi năm. Là đàn chị sắp tốt nghiệp, mấy cậu có gì muốn nhắn nhủ đến các em khóa dưới không? Phái Phái, cậu nói trước đi.” Lương Bì cầm tờ bài thi cuốn thành micro, đóng giả làm phóng viên tạm thời trong trường.

Phái Phái đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nói lời thấm thía: “Nhất định phải hỏi ký túc xá xem có điều hòa không, không có điều hòa thì không được ở, phải nhớ kỹ đấy.”

“Tư Mã Quỳ, cậu nói đi.”

Hai mắt Tư Mã Quỳ nhìn chằm chằm màn hình, đầu cũng không ngẩng lên: “Nhất định phải chọn chuyên ngành có tỷ lệ nam nữ cân bằng. Nếu phải chọn chuyên ngành tỷ lệ nam nữ không cân đối, thì nam sinh nên cố gắng hết sức chọn chuyên ngành có nhiều sinh viên nữ, ngược lại nữ sinh tốt nhất cũng nên như vậy. Ngoài ra tốc độ mạng trong trường rất quan trọng, đặc biệt là lúc chơi game đặt bom. Haizz cái tốc độ ẩm ương của mạng trường, ngay cả gửi sơ yếu lý lịch còn đứng máy được cơ mà.”

“... Chanh, cậu nói cái gì hẳn hoi đi.”

Lộ Ninh nghiêng đầu suy nghĩ: “Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, tranh thủ mỗi năm cố giành được suất học bổng toàn phần do tập đoàn Ngôn Hề cấp, bởi vì suất học bổng này thực sự rất nhiều.”

“... Còn có?”

“Học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, tranh thủ lúc tốt nghiệp vào được danh sách thực tập sinh của tập đoàn Ngôn Hề cung cấp, bởi vì như vậy cậu sẽ không cần phải suốt ngày đi tham gia các ngày hội tuyển dụng, cũng không cần phải đi phỏng vấn dưới thời tiết nắng nóng như thế này.”

“... Bắt nạt người quá đáng!” Lương Bì nhào vào vòng tay của Phái Phái bên cạnh, giả bộ khóc lóc.

Phái Phái xoa đầu Lương Bì, đứng dậy ra mặt cho cô ấy: “Bạn học Chanh, cẩn thận có ngày cậu sẽ phải bồi thường tiền cho Ngôn Hề đấy!”

Lộ Ninh mỉm cười: “Vương Sóc từng nói: mối quan hệ trong sáng nhất là mối quan hệ tiền bạc, mối quan hệ bình đẳng nhất là mối quan hệ hợp đồng. Lấy được học bổng từ tập đoàn Ngôn Hề, chứng tỏ rằng mối quan hệ giữa tớ và Ngôn Hề là mối quan hệ tiền bạc trong sáng nhất; đi thực tập tại tập đoàn Ngôn hề, chứng minh rằng tớ và Ngôn Hề có mối quan hệ hợp đồng bình đẳng nhất. Nói một cách đơn giản, tớ và ngài Ngôn đều trong sáng và bình đẳng, cho nên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như cậu nói.”

“Cậu đừng nói đùa nữa! Trường BBS chúng ta mấy năm gần đây còn có danh sách và ảnh chụp những người đạt được học bổng Ngôn Hề, tất cả học sinh đều đồng ý, những người khác đạt được học bổng là nhờ tư cách và học lực xuất sắc, chỉ có cậu là vì lấy thân báo đáp mà thôi.” Phái Phái cười trêu chọc cô.

Lộ Ninh làm bộ đau buồn tức giận: “Mấy người này thật quá đáng. Cứ xét giá trị nhan sắc với gia thế của ngài kim chủ mà xem, nếu tớ thực sự có thể nhận được học bổng toàn phần chỉ dựa vào việc lấy thân báo đáp, thế chẳng phải kim chủ hoàn toàn là người mất cả chì lẫn chài rồi sao!”

Mọi người ngẫm nghĩ một chút: “... Cũng đúng.”

Hà Hoa mới vừa trở về từ phòng tự học: “Đừng nói chuyện nữa, hôm nay là thứ tư đấy, mấy cậu không muốn ăn cá hầm cải chua ở nhà ăn số ba hả?”

Vừa nhắc đến cá hầm cải chua, bọn họ lập tức quên mất vụ lùm xùm giữa Lộ Ninh với Ngôn Hề, xỏ giày rồng rắn kéo nhau đến nhà ăn số ba.

Sau khi tới nhà ăn, năm người chiếu theo phân công thường ngày bắt đầu làm việc. Phái Phái phụ trách chiếm chỗ ngồi, Lương Bì với Hà Hoa phụ trách đi lấy mấy món khác, Lộ Ninh nhận trách nhiệm xếp hàng mua cá hầm cải chua. Mà Tư Mã Quỳ, phụ trách việc đi theo Lộ Ninh.

Bởi vì tới muộn, phía trước cửa sổ bán cá hầm cải chua đã xếp một hàng dài mênh mông cuồn cuộn, hơn nữa hầu hết đều là con trai. Lộ Ninh vừa mới đứng yên sau hàng người trải dài, bạn học nam đang xếp hàng đằng trước bỗng quay đầu lại chủ động tiến lên chào hỏi: “Lộ Ninh, cậu cũng muốn mua cá hầm cải chua à? Có muốn tớ xếp hàng giúp cậu không?”

Lộ Ninh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tư Mã Quỳ ở đằng sau cô đã cười hì hì đưa phiếu cơm qua: “Được đấy được đấy, phiền cậu lấy hộ bọn tớ năm phần nha.”

Đối phương bàng hoàng cầm phiếu cơm xếp hàng.

Lộ Ninh rất mất mặt lấy lại phiếu cơm từ trong tay bạn học: “...Không cần đâu, để tớ tự xếp hàng là được rồi.”

Đối phương ngượng ngùng cười cười, sau đó chủ động đi vòng ra phía sau Lộ Ninh: “Vậy cậu đứng lên trước tớ đi!”

Mấy cậu bạn nam khác cũng làm theo, sôi nổi lần lượt nhường vị trí, vậy nên Lộ Ninh là người đến cuối cùng, nhưng không hiểu sao lại được mấy bạn nam nhiệt tình này cho lên đầu hàng. Lộ Ninh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Tư Mã Quỳ đứng sau lưng cô đã bình tĩnh quẹt thẻ ăn: “Cô ơi, năm phần cá hầm cải chua, cảm ơn cô!”

Một lúc sau hai người mới chật vật bưng năm phần cá hầm cải chua chen ra khỏi hàng người, Lộ Ninh không nhịn được thấp giọng trách Tư Mã Quỳ: “Lần sau không được như vậy nữa! Tớ cũng không quen bọn họ, lỡ như để bạn học khác nhìn thấy, bọn họ lại nói tớ không biết giữ ý giữ tứ gì cả.”

Vẻ mặt Tư Mã Quỳ thản nhiên: “Sợ cái gì, cho dù cậu chẳng làm cái gì, mấy đứa con gái ấy cũng ở sau lưng nói cậu là hồ ly tinh thôi! Thay vì không làm gì mà vẫn phải chịu cái hư danh như vậy, tốt hơn là cậu nên vớt một chút lợi ích thật sự cho mình đi. Ai bảo cậu có cái gương mặt không đứng đắn như vậy.”

Lộ Ninh buồn bực: “Mặt của tớ có cái gì mà không đứng đắn, rõ ràng là gương mặt điển hình của con gái nhà lành mà?”

“Con gái nhà lành mà ai cũng có khuôn mặt như cậu í, vậy thì hồ ly tinh chẳng còn đường sống nữa rồi.”

“...”

Quả nhiên, Lộ Ninh với Tư Mã Quỳ vừa mới bưng cá hầm cải chua ngồi xuống chỗ Phái Phái chiếm được, mấy nữ sinh ngồi ở bàn phía sau các cô đã bắt đầu nghị luận. ( truyện trên app tyt )

Nữ sinh A: “Chỗ bán cá hầm cải chua đông như thế mà cô ta vẫn sấn lấy được. Quả nhiên thời buổi này đến chỗ nào cũng chỉ cần xoát mặt(*) là xong!”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nữ sinh B: “Tớ lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, lấy học bổng xoát mặt, tìm công việc cũng dựa xoát mặt, bây giờ đến việc đến nhà ăn lấy suất cá hầm cải chua cũng phải xoát mặt. đúng là… Có cái gì khó khăn cũng có thể nhờ xoát mặt giải quyết mà!”

Nữ sinh C: “Chờ về sau kiếm được tiền, tớ sẽ đi sang Nhật Bản hoặc Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Dù sao thời buổi bây giờ, bất kể là nam sinh trong trường hay là đàn ông sự nghiệp thành đạt đều nông cạn như nhau, chỉ nhìn trúng gương mặt, hoàn toàn chẳng quan tâm đến tâm hồn con gái gì hết.”

(*) xoát mặt: kiểu điểm danh, chấm mặt (mỗi ngày) để kiếm ăn.

Mấy lời nói đại loại như vậy bốn năm nay Lộ Ninh đã nghe quá nhiều, cho nên nghe xong cô cũng chỉ nhún vai, không để trong lòng. Nhưng thật ra Tư Mã Quỳ ngồi ở một bên đập bàn một cái, cười lạnh nói: “Mặt có thể chỉnh, nhưng chiều cao thì phải làm sao bây giờ? Đừng quên, Chanh nhà chúng tôi lớn lên mặt không những xinh, mà chân cũng siêu dài luôn đấy!”

Phái Phái cũng phụ họa nói: “Trí nhớ mấy người các cậu đúng là quá kém, tôi khuyên mấy cậu nên trở về đánh cho sáng đôi mắt ra rồi lên mạng tra thử xem, xem thử xem người đứng đầu thành tích trong các lớp chuyên ngành đều là ai. Haizz, có vài người chính là như vậy, rõ ràng có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm, cứ nhất quyết phải dựa vào tài năng, mấy cậu nói xem có đáng giận hay không chứ?”

Lương Bì mới vừa lấy đồ ăn về chỉ nghe qua loáng thoáng, nhưng cũng nhanh chóng gia nhập chiến cuộc: “Rõ ràng bản thân không có bản lĩnh lại đi trách người khác quá ưu tú chắn đường của mình, đúng là mặt dày mà.”

Hà Hoa đi sau cô ấy nhún vai: “Hết cách rồi! Thời buổi nay có vài người luôn cho rằng kẻ yếu thì có lý mà người xấu thì tài năng!”

Đám bạn cùng phòng này của Lộ Ninh tùy tiện cử ra một người cũng có thể một mình đấu võ mồm với cả đám nhà Nho, chứ đừng nói đến việc cả bốn mồm đồng thanh nổ cùng nhau thế này. Nhóm nữ sinh kia bị các cô mắng cho đỏ hết mặt mũi không chừa đường lui, cuối cùng vẫn là Lộ Ninh không nhìn nổi, mỉm cười dùng một câu kết thúc cho cuộc chiến đã phân rõ thắng bại này: “Lần sau đừng để tôi nghe thấy các cậu nói xấu sau lưng tôi lần nữa, nếu không thì tôi nổi hứng lên, cướp mấy người bạn trai “nông cạn” của các cậu đấy nha!”

Mấy cô gái ngồi bàn đằng sau: …

Nhóm bạn cùng phòng của Lộ Ninh: …

Sau khi trở về từ nhà ăn, Tiểu Quỳ, Phái Phái cùng Lương Bì tiếp tục ngồi trước máy tính chỉnh sửa hồ sơ, Hà Hoa lại ôm chồng sách vở về phòng tự học. Dù sao Lộ Ninh cũng nhàn rỗi, tiện tay lướt diễn đàn của trường, thấy được bài đăng mà Phái Phái đã nhắc tới.

[Tin hot]  Danh sách những người giành được học bổng Ngôn Hề được bật mí, các bạn học sinh giỏi ơi, xin hãy nhận lấy cái lạy này của tiểu sinh!

Nội dung của bài đăng là danh sách và ảnh chụp của những người đã nhận được học bổng Ngôn Hề hàng năm trong bốn năm tại trường đại học, tên của Lộ Ninh đều xếp thứ nhất từ năm nhất đến năm thứ tư, mà tấm hình được đăng trong bài là bức ảnh Lộ Ninh nhập học ngày đầu tiên bị người ta chụp lén. Chất lượng ảnh chụp không quá rõ ràng, tuy nhiên vì là chụp trong mùa hè, nên lúc ấy Lộ Ninh chỉ mặc một chiếc áo ngắn màu trắng cùng chân váy cao bồi, dùng lời nói của Phái Phái để hình dung thì là: “Ảnh của người khác đều chỉ chụp mặt, chỉ có bức ảnh này của Lộ Ninh toàn là chân dài.”

Lộ Ninh lướt qua nội dung bài đăng bắt đầu đọc bình luận phía dưới.

[Lầu 1] Nội gián: Năm nào cũng có Lộ Ninh, tôi cá một xe dưa, khẳng định trong này có ẩn tình.

[Lầu 2] Que Cay Bán Giá Gốc: Tôi cá hai xe.

[Lầu 3] Người Yêu Thích Văn Học Cổ: Nghe nói có người tận mắt nhìn thấy Lộ Ninh đi ra từ tập đoàn Ngôn Hề, hơn nữa tình huống ngay lúc đó còn có thể dùng một câu thơ cổ đề hình dung là “Thị tỳ nâng dậy đâu còn sức. Từ đây Ngôn Hề chẳng tảo triều” (*), mấy cậu xem có đúng không?

[Lầu 4] Cường Thế Vây Xem: Còn tưởng trường chúng ta cuối cùng cũng có một bạn học sinh giỏi vừa có nhan sắc vừa có năng lực, giờ mới biết mình còn non và xanh quá!

[Lầu 5] Chỉ Yêu Cá Hầm Cải Chua: Mỹ nữ là của các bạn, cũng là của chúng tôi, nhưng xét đến cùng thì vẫn là của mấy người có tiền kia thôi.

[Lầu 6] Thoán Thiên Hầu: Xin phép nói một câu, thành tích môn chuyên ngành của Lộ Ninh vẫn luôn đứng đầu khối! Học bổng của Ngôn Hề vốn dĩ là cấp theo thành tích, có vấn đề gì à?

[Lầu 7] Thăng Thiên Đi: Đọc bình luận của Thoán Thiên Hầu xong, có thể đưa ra một kết luận, đó chính là học bổng của Lộ Ninh không những có vấn đề, mà đến thành tích cũng không được tốt… Ây da làm sao bây giờ, hình như tôi đã vô tình phát hiện ra điều gì đó không thể tin được.

Lộ Ninh nhìn thẳng vào bàn phím, hận không thể trèo vào màn hình máy tính bóp cổ tất cả những con yêu tinh tung tin đồn nhảm này cho đến chết, sau đó treo cổ từng con một lên quất xác.

Lương Bì ngồi bên cạnh bị âm thanh đập bàn phím của cô dọa sợ, đợi đến lúc cô ấy nhìn thấy bài đăng, lập tức hiểu ra vì sao đột nhiên Lộ Ninh trở nên cuồng bạo như thế, nhịn không được lên tiếng an ủi cô: “Thôi! Dù sao mấy bài đăng như này năm nào chả xuất hiện một lần, mấy người này tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu đấy, cậu cứ coi bọn họ không tồn tại là được rồi.”

Lộ Ninh lướt lên trên cùng bài viết, sau đó chỉ vào bức ảnh của Liễu Y Y ở phía sau cô rồi hỏi Lương Bì: “Tớ vẫn luôn rất tò mò, tại sao mỗi năm họ chỉ nhìn chằm chằm vào tớ mà không bao giờ nói về Liễu Y Y? Rõ ràng khuôn mặt này của Liễu Y Y lớn lên cũng rất đẹp nhá! Hơn nữa cũng giống như tớ, mỗi năm cô ấy đều lấy học bổng của tập đoàn Ngôn Hề, với lại lần trước lúc tớ đến tham gia phỏng vấn tại tập đoàn Ngôn Hề cũng gặp cô ấy mà!”

Lương Bì cười nhạo: “Liễu Y Y người ta biết giải quyết chuyện thật đấy! Ngày đầu tiên đến trường, cô ta đã nói rằng sẽ tập trung vào việc học và không nói chuyện yêu đương nam nữ. Mặc dù hành động như vậy sẽ làm tổn thương trái tim của mấy tên trạch nam, nhưng nó cũng vô hình trung giảm ác cảm của đám nữ sinh trong trường đối với cô ta. Hơn nữa người ta trước mỗi kỳ thi đều cùng bạn học khác ở lại phòng học khêu đèn thức đêm. Không quan tâm người ta làm thế có cần thiết hay không, nhưng ít ra người ta còn bày ra tư thái là tôi chăm chỉ mới đạt được điểm cao. Chứ nào có giống cậu, mỗi lần đều trốn trong ký túc xá âm thầm đọc sách, sau đó quay đầu liền đạt điểm cao nhất trong kỳ thi.”

Lộ Ninh tì lên mặt bàn phím rên rỉ: “Tớ còn oan hơn cả Đậu Nga rồi!”

Phái Phái xoay ghế dựa lại gần: “Chanh, cưng nói thật cho chị nghe, giữa cưng với tổng tài đại nhân Ngôn Hề của tập đoàn Ngôn Hề thật sự không có một chút gian tình nào sao?”

Lộ Ninh thực sự muốn khóc: “Nhiều năm như vậy nhưng tổng cộng tớ chỉ thấy Ngôn Hề có đúng hai lần thôi. Một lần chính là lúc tân sinh viên nhập học ngài ấy tới trường chúng ta phát biểu; còn một lần khác chính là học kỳ này, tớ đi đến phòng nhân sự của công ty họ phỏng vấn. Hơn nữa đây cũng chỉ có hai lần gặp mặt, lần nào cũng cách cả một đám người, đến nói cũng chẳng nói nổi một câu với ngài ấy, cậu nói thử xem giữa hai bọn tớ thì có gian tình gì?”

Phái Phái sờ sờ cằm, ra vẻ suy tư: “Hay là cậu nhân cơ hội đến tập đoàn Ngôn Hề thực tập, dứt khoát một cú ăn ngay bắt được Ngôn Hề. Dù sao danh tiếng của cậu cũng bị anh ta hủy cũng không sai biệt lắm, có thế nào cũng phải bắt anh ta chịu trách nhiệm!”

Lộ Ninh cười gượng: “Ngại quá, điều thứ nhất trong nội quy của nhân viên trong tập đoàn Ngôn Hề, cấm tình yêu văn phòng, một khi bị phát hiện, lập tức sa thải!”

(*) Chế từ hai câu thơ “Thị nhân phù khởi kiều vô lực. Tòng thử quân vương bất tảo triều” trích trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp