Thông tin truyện

Bà Cốt Khương Tô

Bà Cốt Khương Tô
Trọn Bộ - FULL2 tháng
23385206093
12345
Đánh giá: 4.9/5 từ 120 nhận xét

Tên truyện: BÀ CỐT KHƯƠNG TÔ

Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Editor: Team Clitus

Thể loại:  Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Huyền học, Kim bài đề cử, Linh dị thần quái

Giới thiệu:

Văn án 1:

Dạo gần đây, Bắc Thành xảy ra một chuyện rất thú vị.

Ngôi nhà ma ám mấy chục năm ở phía Đông có người dọn đến.

Người dọn đến không phải là cao nhân thế ngoại, đạo sĩ hay thầy tu.

Mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mang theo một con mèo ú màu đen vô cùng kì lạ.

Mọi người đều thì thầm nói với nhau, đoán rằng cô gái này có trở thành người thứ 7 chết trong ngôi nhà ma này không.

Văn án 2:

Khương Tô không phải là người, không phải quỷ cũng không phải yêu.

Khương Tô cũng không biết rõ mình đã sống bao lâu, mình bao nhiêu tuổi.

Cô mang một gương mặt trẻ mãi không già cùng khả năng bất tử.

Một linh hồn cũ kĩ gần như mục nát được khoác dưới dáng vẻ của một thiếu nữ đôi mươi vô cùng xinh đẹp, cứ như thế phiêu bạc nhân gian.

Cô mê sắc mê tiền, ham ăn biếng làm, trong cuộc đời dài đằng đẵng không có điểm kết của mình, sở thích to lớn nhất của cô ngoại trừ đàn ông ra thì chính là tiêu tiền, tiêu tiền như nước.

Chính vì vậy, sau nhiều năm lang thang thì cô đã nghèo đến độ không thể nghèo hơn.

Để cuộc sống của mình có thể dễ chịu hơn, Khương Tô đành phải phát huy sở trường đặc biệt của mình, đó là trở thành một bà cốt nghiệp dư.

Với tư cách là một bà cốt, cô có thể trừ ma, xem phong thủy, xem tướng thậm chí là bắt yêu.

Bây giờ là thế 21.

Mắt thấy miếng cơm manh áo sắp bị lung lay, Khương Tô không thể không xắn tay áo quay lại nghề cũ, lại chợt phát hiện chức nghiệp này đã sớm mai mục, rất nhiều đồng nghiệp làm không đủ ăn.

Khương Tô quyết tâm lập nghiệp một lần nữa, mở ra một thời đại mới.

Văn án 3:

Địch Cận Duật: Bà cô của tôi ơi, cô có thể rụt rè một xíu được không?

Khương Tô mở to đôi mắt: Phải là gái lỡ thì mới có thể mạnh dạn à?!

Địch Cận Duật: “...”

Một đêm tối đầy gió nào đó.

Khương Tô gõ cửa phòng Địch Cận Duật.

Cô ôm ngực, yếu đuối dựa vào cửa phòng, mày chau lại, đôi mắt ngấn nước đầy vẻ hốt hoảng nhìn Địch Cận Duật, dáng vẻ đáng thương nói: “Đội trưởng Địch, tôi đau ngực quá, anh xoa xoa giúp tôi đi!”

Địch Cận Duật: “Đồ thần kinh.”

“Rầm!”

Cửa phòng trước mặt đóng sầm lại.