Bà Cốt Khương Tô

Chương 7


7 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cuối cùng bà Trịnh vẫn dẫn Khương Tô và bà Trương đi đến trường cấp 3 nơi con gái của bà ta đang theo học. 

Trên đường đi, bà Trịnh đã nói chuyện trước với lãnh đạo của trường học. Bà là hội trưởng hội phụ huynh của trường này, riêng tiền tài trợ cho trường trong năm nay cũng đã mấy trăm triệu, vậy nên chút đặc quyền này không có gì khó khăn. 

Xe đi thẳng vào trong sân trường. 

“Tự tôi đi tìm cô bé, bà chỉ cần nói cho tôi biết cô bé đang học ở phòng nào là được.” 

Khương Tô nói. 

“Nhưng cô cũng không biết mặt con bé, thì làm sao tìm được?”

Bà Trịnh hỏi.

Khương Tô khẽ cong khóe môi, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua một tia sáng: “Nhìn một cái là có thể nhận ra thôi.”

Bà ta không nhịn được mà liếc nhìn sang bà Trương một cái, thấy bà Trương gật đầu mới nói cho Khương Tô biết vị trí phòng học. 

Khương Tô vừa xuống xe liền trực tiếp đi vào trong tòa nhà dạy học. 

“Chị Trương, cái tiên cô này, liệu có đáng tin cậy không?”

Khương Tô vừa rời khỏi, bà Trịnh không nhịn được mà quay sang hỏi bà Trương. 

“Đến cũng đến rồi, đáng tin hay không, đợi chút nữa chẳng phải biết ngay hay sao, trước tiên cứ bình tĩnh đã.”

Tuy bà nói vậy, nhưng có đánh chết bà cũng không dám chắc chắn Khương Tô đáng tin không, mặc dù đã xem qua thủ pháp trước đây của Khương Tô, nhưng mà đối với những thứ ma quỷ này, dù Khương Tô tỏa ra dáng vẻ rất tự tin nhưng bà cũng không dám bảo đảm cô chắc chắn sẽ thành công. 

Lúc này đang là 3 giờ chiều, đúng vào giờ lên lớp. 

Khương Tô đi hết lớp này đến lớp khác, thu hút rất nhiều sự chú ý. 

Khi đến bên ngoài phòng học của Trịnh Dung Dung, cô không gõ cửa mà chỉ đứng từ bên ngoài nhìn vào trong qua khung cửa sổ. 

3 giờ chiều chính là thời điểm mà đám học sinh lũ lượt cảm thấy buồn ngủ, nhìn quanh lớp là có thể phát hiện bốn năm đứa đang nằm gục trên bàn, đương nhiên là thầy giáo đứng trên bảng có thể nhận thấy nhưng cũng chẳng bận tâm. 

Trương Tiểu Kiều đột nhiên bị bạn cùng bàn đánh thức. 

Cậu ta cảm thấy rất phiền, trừng mắt nhìn bạn cùng bàn một cái: “Cậu làm cái gì?”

Bạn cùng bàn nhướng mắt bảo: “Cậu xem, ở bên ngoài có mỹ nữ.”

Trương Tiểu Kiều khinh thường, khịt khịt mũi, cậu ta không kiên nhẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, lập tức sững người. 

Khương Tô vừa liếc một cái liền nhận ra Trịnh Dung Dung. 

Cô bé đang nằm ở trên bàn, dùng một quyển sách che ở trước mặt rồi ngủ. 

Khương Tô nhìn thấy rất rõ trên đỉnh đầu và dương khí trên hai vai của cô bé rất yếu, như có thể biến mất bất cứ lúc nào, cả người bị bao quanh bởi một luồng âm khí.

Ngày càng nhiều học sinh phát hiện ra Khương Tô đang đứng ngoài cửa sổ, chẳng thèm chú ý đến bài giảng nữa, toàn bộ đều nhìn ra bên ngoài.

Thầy giáo lịch sử đang đứng trên bục giảng thấy cảnh này, cũng theo hướng mấy đứa học sinh nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một người đang đứng bên ngoài, sau đó cau mày bỏ sách giáo khoa xuống, lập tức đi ra khỏi lớp, dùng giọng nghiêm khắc hỏi: “Bạn học này, bạn là học sinh của lớp nào? Bây giờ không lên lớp nghe giảng mà chạy đến đây làm gì?”

“Tôi không phải học sinh ở đây.”

Khương Tô quay người nhìn sang thầy giáo Lịch sử, mỉm cười nói: “Em đến tìm Trịnh Dung Dung”

Thầy giáo lịch sử vừa thấy Khương Tô liền sững người trong chốc lát, lông mày giãn ra, thanh âm cũng trở nên mềm mỏng: “Em có quan hệ như thế nào với Trịnh Dung Dung?”

Khương Tô dùng đôi mắt trong veo nhìn giáo viên lịch sử, nở một nụ cười vô hại, nói: “Em là chị gái của con bé.”

Giáo viên Lịch sử quay về lớp học, gọi Trịnh Dung Dung còn đang ngủ dậy: “Trịnh Dung Dung, đừng ngủ nữa, chị của em đến tìm”.

Trịnh Dung Dung còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa lớp học mới đột nhiên bừng tỉnh, chị ở đâu ra?

Trịnh Dung Dung lớn lên trông không giống với bà Trịnh, cô bé trông rất xinh đẹp, chỉ là lúc này nước da của cô bé rất kém, hốc mắt sâu trông rất đờ đẫn, không có lấy một tia sáng, vẻ mặt xanh xao trông rất nhợt nhạt. 

Cô bé vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Khương Tô: “Chị là ai, tìm nhầm người rồi phải không vậy?”

______

Khương Tô dắt Trịnh Dung Dung xuống lầu. 

Trịnh Dung Dung nhìn thấy bà Trịnh và bà Trương đang đứng ở bên cạnh xe, nghi ngờ gọi một tiếng: “Mẹ?”

“Dì, hai người cùng đến hả?”

Bà Trịnh liếc nhìn Khương Tô, sau đó giải thích một chút lai lịch của Khương Tô cho Trịnh Dung Dung. 

Trịnh Dung Dung vô cùng bất ngờ liếc nhìn sang Khương Tô. 

“ Chị là một thầy bói sao?”

“Lên xe”

Khương Tô lười giải thích, lạnh lùng nói một câu sau đó trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. 

Trịnh Dung Dung nhịn không được liền nói: “Mẹ, những thứ này đều là lừa người, là mê tín!”.

Bà Trịnh lại nhìn bà Trương, bà chỉ đành nói: “Tôi đã nói với bà rồi, vị tiên cô này không giống mấy tên bịp bợm ngoài kia…”

Khương Tô ngồi trong xe ngáp một cái, giống như giữa cô và những lời tranh luận ngoài kia không có chút liên quan nào. 

Những người như vậy cô đã gặp qua nhiều rồi, đợi đến khi cô thể hiện bản lĩnh thực sự của mình, họ tự nhiên sẽ tin tưởng, còn không thì nói gì cũng vô dụng.

Một lúc sau, bà Trương mở cửa xe, kêu bà Trịnh và Trịnh Dung Dung ngồi vào, sau đó bà cũng ngồi lên xe. 

Khương Tô nói: “Bây giờ chúng ta đến nhà của bà Trịnh, nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, tôi là người thân của bà, tôi tên Khương Tô”.

Trịnh Dung Dung nói: “Mẹ, nếu như để bố biết, nhất định sẽ mắng chết hai chúng ta!”

Bà Trịnh nghe vậy cũng cảm thấy có chút do dự. 

Bà Trương không còn nói gì nữa. 

Khương Tô lặng lẽ lên tiếng: “Mạng sống quan trọng hay là cái khác quan trọng?”

Bà ta đột nhiên giật mình, nói với tài xế: “Lái xe đi!”

______

Nhà của bà Trịnh với nhà bà Trương cách nhau không xa, diện tích khu biệt thự cũng lớn như nhà bà Trương, bà ta cũng mới chuyển đến đây không lâu. 

Trước khi xuống xe, Khương Tô nhắc lại một lần nữa: “Nhớ kỹ, tôi là người thân của nhà mẹ bà Trịnh, kể từ khi bước vào nhà, đừng gọi tôi là tiên cô, tránh việc đánh rắn động cỏ. Sau khi xuống xe, đưa tôi đi tham quan phòng của mọi người, bao gồm cả phòng của Trịnh Dung Dung”. 

Cả hai vị phu nhân đều bị lời nói của Khương Tô làm cho căng thẳng. 

“Chị Triệu, chị có muốn đi cùng không?”

Khương Tô hỏi bà Trương. 

Mặc dù bà ta rất sợ nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm phần lớn, bà hỏi: “Nếu tôi đi sẽ không gây ảnh hưởng đến mọi người chứ?”

Khương Tô nói với bà Trương ngược lại rất hòa nhã: “Không ảnh hưởng”. 

“Vậy tôi cùng mọi người đi nhìn xem” bà Trương nói. 

Bà Trịnh bình thường rất thích trồng các loại hoa cỏ, vậy nên dù chưa đi vào vườn nhưng đã có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa, càng tiến vào mùi hương lại càng nồng.

“Dung Dung, vậy con đưa Khương… chị Khương Tô của con đi tham quan nhà một vòng đi”.

Giọng điệu của bà ta rất căng thẳng, sau khi Khương Tô nói xong, bà luôn cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi toàn bộ mọi chuyện. 

Trịnh Dung Dung ngược lại thấy rất tự nhiên, quay lại nói với Khương Tô: “Vậy thì chị đi theo em đi”. 

Khương Tô ung dung đi theo Trịnh Dung Dung, một bộ dáng vô cùng thư thái đi dạo trong hoa viên, không một chút căng thẳng. 

Trịnh Dung Dung một bên đưa Khương Tô đi tham quan, một bên tò mò về Khương Tô: 

“Chị không cần phải đi học sao? Tuổi chúng ta có lẽ cũng xấp xỉ nhau”. 

Trịnh Dung Dung nhịn không được mà hỏi. 

“Suỵt!”

Khương Tô mang một vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng. 

Trịnh Dung Dung bèn nuốt tất cả những lời muốn hỏi trở lại. 

Khương Tô tiếp tục đi về phía trước. 

Cũng không phải là không thể nói chuyện, chỉ là cô lười nói nhảm với một con bé mới sống được mười mấy năm này. 

Đi tham quan một vòng, cuối cùng đi đến một cái sân ở phía sau. 

Ở đó có một cái giếng. 

Khương Tô trực tiếp đi thẳng đến đó, nhìn vào trong. 

Trịnh Dung Dung đi qua, học theo Khương Tô nhìn vào trong giếng, chỉ nhìn thấy nước giếng trong vắt. Thấy Khương Tô có vẻ thích thú, cô tò mò hỏi: “Chị đang nhìn gì thế?”

Khương Tô nheo mắt lại, nhìn thấy một tầng âm khí mà mắt thường không thể thấy được nổi trên mặt nước. 

“Cái giếng này có từ khi nào?”

Trịnh Dung Dung nói: “Em cũng không biết là có từ khi nào, hình như là trước khi xây nhà đã có rồi, bố bảo đây là giếng cổ, trông đẹp nên liền giữ lại”. 

“Nhà các người có từng uống nước trong giếng chưa?”

Khương Tô vẫn nhìn vào mặt nước giếng, hỏi. 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Trịnh Dung Dung chợt dừng lại một lúc, sau đó nói: “Chưa uống qua. Nước rất bẩn, trời mưa bao nhiêu bụi bặm đều rơi xuống đấy”.

“May cho mọi người vẫn chưa uống”.

Khương Tô nói một cách khó hiểu. 

Trịnh Dung Dung không hiểu cô ta có ý gì, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình: “Bây giờ, em đưa chị đi thăm phòng của em nhé!”

Khương Tô đứng thẳng người dậy: “Không cần nữa” 

“Hả? Tại sao?”

Trịnh Dung Dung có chút ngây ngốc.

Khương Tô không giải thích, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài. 

“Tôi đi trước đây, về chuẩn bị một vài thứ, tối tôi lại tới”.

Khương Tô đi đến phòng khách, nói với bà Trịnh. 

“Hả? Tối nay? Chồng tôi vừa mới đi làm về, nếu như ông ấy phát hiện ra những mánh khóe này, nhất định sẽ nổi giận!”

Bà Trịnh hốt hoảng nói. 

Khương Tô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Con gái của bà sắp chết rồi!”

Bà ta nhìn cô, Khương Tô cũng đang dùng đôi mắt đen sâu thẫm nhìn thẳng vào bà Trịnh, trong mắt không hề có chút xúc cảm nào, hoàn toàn không giống với ánh mắt của một cô gái ở độ tuổi này nên có, trong lòng bà ta không khỏi run lên một cái, cứng rắn hỏi lại: “Được, mấy giờ cô đến?”

Khương Tô nói: “11 giờ”

“Muộn vậy sao?”

Bà Trịnh ngạc nhiên hỏi lại. 

Khương Tô lạnh lùng nhìn bà. 

Bà ta lập tức im lặng. 

“Bảo tài xế 11 giờ qua đón tôi”.

Khương Tô nói, sau đó lại nói tiếp: “Bây giờ mấy người chở tôi về nhà, tôi quay về chuẩn bị ít đồ”.

______

Trương Tiểu Kiều sau khi tan học liền vội vàng trở về nhà. 

Vừa bước chân vào cửa, người còn chưa thấy đã lớn tiếng gọi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ!”

Bà Trương đang đắp mặt nạ thì nghe thấy tiếng gọi vọng xuống từ cầu thang xoắn ốc tầng hai: “Con làm cái gì đấy? Xảy ra chuyện gì?”

Trương Tiểu Kiều ném cặp sách lên trên sô pha, chạy qua: “Mẹ, hôm nay con nhìn thấy mẹ với mẹ của Trịnh Dung Dung đến trường”.

Bà thản nhiên nói: “Ừ, bọn mẹ đến đó có chút việc, có chuyện gì sao?”

Trương Tiểu Kiều thắc mắc: “Con nhìn thấy hình như còn có một cô gái, gọi Trịnh Dung Dung ra ngoài, sau đó cùng mọi người lên xe rời đi”.

Bà nói: “A, con đang nói đến Khương Tô sao?”

“Khương Tô? Là ai cơ?”

Trương Tiểu Kiều tò mò hỏi. 

Bà Trương không để ý thái độ khác thường của Trương Tiểu Kiều, nói: “Đợt vừa rồi không phải bố của con bị tai nạn giao thông sao…”

Bà kể cho con trai nghe chuyện Khương Tô từng cứu Trương Kì Phong một mạng, nhưng lại không kể đến chuyện Trương Kì Phong ngoại tình. 

“Thật hay giả vậy? Có chuyện thần kì như vậy sao?”

Trương Tiểu Kiều ngạc nhiên hỏi. 

“Còn không phải”

Bà Trương  nói: “Dì Trịnh của con nói Dung Dung bị bóng đè nên nhờ Khương Tô qua xem tình hình thế nào”.

“Sau đó thì sao?”

Trương Tiểu Kiều tiếp tục hỏi.

Bà nói: “Cô ấy đi tham quan một vòng, rồi bảo đến tối quay lại…”

Bà nói xong thì nghi hoặc liếc Trương Tiểu Kiều một cái: “Sao hôm nay con nhiều lời vậy hả? Bình thường tan học về nhà đều phớt lờ mẹ, sao hôm nay lại nhiệt tình bắt chuyện thế?”

“À, con chỉ tò mò nên hỏi thăm chút thôi”.

Trương Tiểu Kiều nói xong thì cầm lấy cặp sách chạy lên lầu. 

_____

Vừa ăn cơm tối xong, Trương Tiểu Kiều đã đứng lên nói: “Con chợt nhớ ra hôm nay có một bài tập mà con không hiểu, con đến nhà Trịnh Dung Dung hỏi cô ấy đây”.

Trương Kì Phong vui vẻ: “Hả? Thằng oắc con này thay đổi rồi sao?”

Trương Tiểu Kiều mơ hồ đáp lại một tiếng. 

Sau đó liền chạy lên lầu, giả vờ cầm lên vài cuốn sách rồi lại chạy xuống. 

Bà Trương nói: “Con đừng đi, hôm nay đến nhà con bé không tiện cho lắm”.

Trương Tiểu Kiều vừa đi ra ngoài vừa nói: “Con hỏi xong sẽ lập tức quay về thôi”.

Sau đó liền biến mất trong nháy mắt. 

Trương Kì Phong nói: “Thằng bé này  biết lo lắng cho việc thi đại học rồi sao?”

Bà Trương đáy mắt lóe sáng, nói: “E là biết yêu đương rồi”.

Trương Kì Phong xém phun cơm ra ngoài: “Bà nói cái gì?”

_____

Chuông cửa Trịnh gia vang lên. 

Trịnh Dung Dung tự mình ra mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì không khỏi bất ngờ: “Trương Tiểu Kiều?”

Mặc dù mẹ của hai người rất thân thiết, nhưng mà hai người bọn họ trước giờ không hợp nhau lắm. 

Trương Tiểu Kiểu trước đây luôn phớt lờ cô, sao tự nhiên hôm nay lại chạy đến nhà cô làm gì?

Trương Tiểu Kiều dùng đôi mắt đen nhánh lén nhìn vào trong phòng, mặt không đỏ hơi thở không dồn dập nói: “Hôm nay thầy giảng bài có một vài chỗ tớ không hiểu nên tớ đến hỏi cậu”.

Vừa nói vừa rất tự nhiên đi vào phòng. 

Trịnh Dung Dung sửng sốt, tự hỏi liệu có phải Trương Tiểu Kiều bị động kinh hay không, thành tích học tập của Trương Tiểu Kiều luôn tốt hơn cô, tại sao đột nhiên lại chạy tới hỏi bài cô?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp