Bà nói xong câu này, mặc kệ Hoàng đế phản ứng thế nào, quay đầu nói với Ca Thuật Đồ: “Sứ thần đã nói muộn rồi. Dương Tín, Nam Cung, Long Lự đều đã đính hôn, vô duyên vô phận với đại Thiền Vu. Nhưng vị công chúa này thì khác. Ta đã sai người xem qua bát tự, nàng cùng với đại Thiền Vu thật sự là một đôi trời đất tạo nên. Hai người kết thân, với vận mệnh hai nước Hán Hung chúng ta đều rất có lợi.”
“Thế sao?”
“Đương nhiên. Còn việc ngài nói muốn thấy nàng trước, cũng không phải không được, hai ngày nữa ta sẽ an bài.”
Lúc này, Ca Thuật Đồ mới vừa lòng cười, “Vậy thì tiểu thần đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu.”
Bọn họ một tới một lui, làm Lưu Triệt vẫn còn đứng tại chỗ xấu hổ đến buồn cười, Trần A Kiều lặng lẽ kéo kéo ống tay áo hắn, “Bệ hạ……”
Lưu Triệt giật tay áo về. Hắn nhìn chằm chằm Ca Thuật Đồ giữa đại điện, sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Trẫm bỗng cảm thấy không khoẻ, không thể tiếp tục tương bồi. Sứ thần cùng chư vị cứ tận hứng.”
Ca Thuật Đồ làm thủ thế, không giấu được mỉa mai trong mắt, “Bệ hạ xin cứ tự nhiên.”
Thời Niên nhìn Lưu Triệt rời khỏi sảnh tiệc , trong lòng không biết tư vị gì. Đậu Thái Hoàng Thái hậu tôn sùng “Hoàng lão chi thuyết”, đây cũng là tư tưởng thống trị của thời kì đầu nhà Hán. Bà cho rằng nên nghỉ ngơi lấy lại sức, đôi bên tránh khai chiến. Dưới hoàn cảnh như vậy, chủ trương của Võ Đế liền có vẻ tứ cố vô thân. Hắn là người kiêu ngạo, đường đường Đế Vương tôn sư, bị một gã sứ thần nhục nhã trước mặt mọi người, thế mà phản kích lại một câu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể bỏ đi tỏ vẻ chống đối.
Nhưng ai cũng biết, sự bỏ đi này bất lực cỡ nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT