Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan

CHƯƠNG 2: KHÔNG TÌM RA NGƯỜI NÀY!


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Yến Khinh vẫn luôn học ở một trường cấp ba tư thục, bởi vì gia đình cậu có tiền cho nên cậu được học ở một trường cấp ba tư thục có tiếng, chương trình giảng dạy bằng song ngữ.

Chất lượng dạy học rất tốt, nói chung đều là con cái của những gia đình có tiền mới được gửi vào đây, họ học tập, quen biết với con cái của những nhà quan chức quyền quý, có thân phận giống nhau.

Trường này cách nhà bọn họ cũng gần.

Cậu muốn đi học ở trường Nhất Trung, cách nhà hơn một tiếng đồng hồ di chuyển, học cấp ba vốn đã vất vả, bây giờ lại là năm ba cấp ba nên chắc chắn không thể mất hai tiếng mỗi ngày để đi đi về về được, cho nên nếu cậu muốn đến trường Nhất Trung học thì đương nhiên sẽ phải ở lại ký túc xá, không giống như ở trường cấp ba trước đây mỗi ngày đều có thể về nhà, nghĩ đến những điều này, đương nhiên ba mẹ cậu không đồng ý.

Nhưng bây giờ Yến Khinh vừa bị đụng đầu, vừa tỉnh lại đã nói những lời này, ba mẹ cậu lo lắng không biết liệu đầu của con mình có bị ảnh hưởng gì không nên cũng không dám nói không đồng ý với con.

Cho nên hai người họ nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Đứa trẻ vừa mới tỉnh dậy nên cứ đồng ý với nó trước vậy.

Yến Khinh cứ thế mà dễ dàng được đến trường Nhất Trung, cậu đã không thể chờ đợi thêm được nữa, thật nóng lòng muốn nhìn thấy Hoắc Lâm của năm mười tám tuổi động lòng bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ, anh của năm mười tám tuổi trẻ đẹp phơi phới đến mức nào.

Sáng sớm hôm sau Yến Khinh đã đến trường Nhất Trung.

Điều kiện gia đình của Yến Khinh rất tốt, ba mẹ đều là những doanh nhân giàu có nổi tiếng cho nên thủ tục chuyển trường cho cậu cũng dễ như trở bàn tay, cộng thêm thành tích học tập của cậu cũng rất tốt.

Bản thân cậu cũng là một học sinh giỏi nổi tiếng ở trường cấp ba ban đầu mà cậu đang theo học, thành tích đều thuộc hàng xuất sắc, vì vậy đưa thành tích học tập cho giáo viên ở trường Nhất Trung xem thì giáo viên của trường Nhất Trung đều rất hài lòng.

Yến Khinh biết năm nay Hoắc Lâm cũng đang học cấp ba giống mình, hơn nữa trước đây anh học ở lớp chuyên tốt nhất, cho nên cậu cũng yêu cầu được chuyển vào lớp chuyên để học, thành tích học tập của cậu rất tốt nên đương nhiên giáo viên cũng đồng ý.

Sau khi làm xong thủ tục chuyển trường, Yến Khinh vui vẻ mặc bộ đồng phục của trường học, chuẩn bị đi vào phòng học.

Cậu đã chuẩn bị cho bản thân thật kỹ, hy vọng đợi lát nữa có được buổi gặp mặt thật tốt đẹp với Hoắc Lâm của năm mười tám tuổi.

Anh thích nhìn thấy cậu cười, cho nên Yến Khinh đã nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt rồi cùng với giáo viên chủ nhiệm của lớp chuyên đi đến lớp để nhận lớp.

Mặc dù Hoắc Lâm năm ba mươi tuổi với Hoắc Lâm của năm mười tám tuổi sẽ có khác biệt về tuổi tác lẫn ngoại hình, nhưng có lẽ sự khác biệt cũng sẽ không rõ ràng đến như vậy, cậu nhìn cả lớp từ cao thấp đến béo gầy đều không có một ai giống với Hoắc Lâm.

Thật sự không có một ai giống với anh, lẽ nào trước đây vì anh chuyên tâm vào học hành mà dáng vẻ lại trở nên vô cùng xấu xí ư? Sau khi thi lên đại học mới trở thành một anh chàng đẹp trai ngời ngời làm siêu lòng bao cậu trai cô gái?

Đại học có thể khiến cho người ta thay đổi diện mạo, nếu là như vậy thì cũng không có gì là sai.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Yến Khinh cảm thấy hai người bọn họ yêu nhau, cậu không nên để ý đến chuyện ngoại hình thời cấp ba của anh xấu xí khó coi.

Nhưng cậu không hề nhìn thấy Hoắc Lâm, mặc kệ trong lớp có ai đẹp trai không, thì cậu đều đã nhìn thấy cả rồi, theo lý mà nói thì khuôn mặt của Hoắc Lâm có lẽ không phải đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, theo cơ thể vóc người có thể nhìn ra được đâu chính là anh, nhưng trong lớp lại không có.

Yến Khinh đang cảm thấy hoài nghi thì được giáo viên mời cậu về chỗ ngồi xuống, dáng người của cậu không cao cũng không thấp nên được xếp ngồi ở vị trí giữa lớp.

Yến Khinh hỏi giáo viên chủ nhiệm: “Lớp của chúng ta có phải có một người tên là Hoắc Lâm, hôm nay cậu ấy có việc nên không đến lớp đúng không ạ?”

Câu hỏi này khiến giáo viên chủ nhiệm hỏi ngược lại cậu, ông ấy mỉm cười hiền hoà nói: “Người mà bạn học Yến vừa hỏi không có trong lớp chúng ta, lớp chúng ta không có người này.”

Những lời này khiến cho Yến Khinh trở nên bối rối, không phải ở lớp này sao? Đây rõ ràng là lớp chuyên tốt nhất mà.

Yến Khinh nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, dành cả tiết học để suy nghĩ xem liệu có phải anh học ở lớp khác rồi không, sau khi tan học thì cậu rất bối rối chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm để hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm nói rõ ràng: “Thấy dạy mấy lớp cũng không có người mà em nhắc đến, cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, có phải thành tích của em học sinh này không được tốt không?”

Nghe thấy lời này thì trong ánh mắt của Yến Khinh có chút giận dữ, dùng giọng điệu bảo vệ rồi giải thích: “Giáo viên chủ nhiệm, thành tích của cậu ấy rất tốt, mỗi năm đều đứng đầu lớp, sao thầy lại không có ấn tượng gì, ngoại hình của cậu ấy cũng rất được, thầy nghĩ kỹ lại xem cậu ấy học ở lớp nào đi.”

Giáo viên chủ nhiệm thật sự không biết người này là ai, danh sách những người đứng đầu về thành tích học tập cũng đã cho cậu rồi, chỉ là không có ai tên là Hoắc Lâm.

Giáo viên chủ nhiệm thấy cậu lo lắng, nên để cho cậu đi đến bảng công vụ bên ngoài trường để tìm hiểu, bên đó có đầy đủ thành tích học tập của tất cả các bạn học sinh, vừa hay tuần trước là kỳ thi hàng tháng, thành tích đều được dán ra, tên của tất cả bạn học ở trường này đều có ở đấy.

Yến Khinh lấy kính lúp ra dò trên bảng công vụ của trường để tìm cho ra cái tên Hoắc Lâm, vừa tìm kiếm vừa nhắc đến tên, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy cái tên Hoắc Lâm đâu cả.

Không thể như vậy, theo lý mà nói Hoắc Lâm sẽ luôn đạt thành tích đứng đầu khối, trên bảng công vụ khen thưởng này nên có tên của anh mới đúng, trước đây Hoắc Lâm luôn nói mỗi lần thi cử anh luôn được nêu danh để nhắc nhở làm gương cho các bạn học khác mà.

Nhưng ở đây lại không có người được khen thưởng biểu dương nào tên là Hoắc Lâm, cũng không thể là bị ai ăn mất tên rồi chứ.

Bảo vệ thấy cậu dùng kính lúp dò tìm rất lâu mà không tìm thấy thì khuyên cậu: “Ở đây không có người mà con muốn tìm, có phải là không phải ở đây, là ở trường bên cạnh thì sao, con đến trường dạy nghề Đông Giang bên cạnh tìm thử xem.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp