Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 43: AI LÀ NỘI GIÁN (2)


8 tháng

trướctiếp

Hòa Ngọc nhìn về phía Vạn Nhân Trảm, khuôn mặt vô cảm, bình tĩnh nhấn mạnh: “Năng lực chiến đấu của tôi được tám điểm, thật đấy.”

“Không thể nào!” Vạn Nhân Trảm gầm lên: “Tao không tin, chắc chắn mày đang lừa tao.”

Khuôn mặt Early đầy vẻ hoài nghi, ánh mắt châm chọc.

Chuyện vớ vẩn thế này.

Sẽ có người tin sao?

Bên cạnh, Đoàn Vu Thần nghiêm túc nói: “Lúc này không phải là lúc để đùa giỡn, chúng ta bàn tính kế hoạch cho tương lai, không thể như thế được.”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì Hòa Ngọc đã chia sẻ năng lực chiến đấu lên bảng điều khiển trí não chung, số “tám” rõ ràng kia đập vào mắt, kèm theo giọng nói bình tĩnh mà lười biếng của cậu: “Thực sự là tám.”

Quỳnh dụi dụi mắt, nhìn đi nhìn lại chữ số kia.

Seattle kéo Early một cái: “Mắt tôi có vấn đề rồi đúng không? Anh nhìn thử xem là bao nhiêu? Hơn tám trăm?”

Early nghiến răng: “Tôi, thấy, tám!”

Tám.

Tám.

Tám.

Vậy mà lại thực sự là tám điểm.

Con số này dường như cứ luẩn quẩn ở trong đầu mọi người, khiến cho các cao thủ có tiếng trong Liên Bang vào giờ phút này đều phải sửng sốt, đầu ong ong.

Tại hiện trường đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bao trùm là một sự im lặng quỷ dị.

Đạn mạc đã ngập trong tiếng cười.

“Ha ha ha! Tôi rất muốn thấy cảnh những người này biết được năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc! Thực sự buồn cười chết mất!”

“Mọi người nhìn vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời của mấy người Vạn Nhân Trảm đi, buồn cười thật đó.”

“Vạn Nhân Trảm đây không phải là đang nghi ngờ cuộc đời mà là không muốn tin.”

“Ha ha ha ha ha cười chết mất.”

“Ngay từ đầu chúng tôi đã biết năng lực chiến đấu của cậu ấy là tám điểm rồi, nhìn cậu ấy đi từng bước một đã khó mà tin được, càng đừng nói đến những người hiểu lầm cậu ấy là tuyển thủ bậc cao thủ.”

“Năng lực chiến đấu hai con số đã là kỳ tích, trong mắt bọn họ chỉ là một con gà bệnh, đây lại có năng lực chiến đấu tám điểm. Đây không phải là kỳ tích, mà là kỳ quái! Ha ha ha.”

“Nghe nói hiện tại Hòa Ngọc đã để lộ năng lực chiến đấu, về sau những người này có cơ hội ra tay với cậu ấy, nhất định sẽ giải quyết cậu ấy trước.”

“Lầu trên đang nói cái gì vậy? Đồng đội trong phó bản này không thể nào ra tay với cậu ấy, các đội khác cũng không biết năng lực chiến đấu của cậu ấy. Còn phó bản tiếp theo thì giờ đã là ngày tận thế của cậu ấy, liệu cậu ấy có thể vào được phó bản tiếp theo sao?”

Người xem thảo luận vô cùng sôi nổi, mà ở hiện trường vẫn im lìm như cũ.

Một thời gian rất lâu sau, Đoàn Vu Thần cảm thấy giọng nói bình tĩnh của Hòa Ngọc đọc ra con số “tám” thỉnh thoảng vẫn vang vọng trong đầu mình, vô cùng rõ ràng.

Cái trị số này dường như đã trở thành cơn ác mộng đối với tất cả bọn họ.

Khi biết được năng lực chiến đấu của Lăng Bất Thần là chín mươi chín điểm, bọn họ đã muốn giết người, muốn giết cái kẻ kéo chân sau này.

Bởi vì trong cuộc đấu này, năng lực chiến đấu mang hai con số là không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng bây giờ biết năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc là tám điểm.

Ngay cả Early cũng không có loại xúc động muốn đánh người, nắm tay không thể nào cử động được, bọn họ chỉ cảm thấy sụp đổ và bất lực.

Từ nơi sâu thẳm trong linh hồn sinh ra một suy nghĩ.

Bỏ cuộc đi, chờ chết đi.

Lăng Bất Thần là người đầu tiên lên tiếng, cậu ấy có chút kinh ngạc: “Sao năng lực chiến đấu của cậu chỉ mới ở mức tám thôi vậy? Cậu không có trang bị để gia tăng năng lực chiến đấu à?”

Hòa Ngọc: “Tôi có.”

Mọi người: “?” Vãi cức thế mà đã được trang bị nâng cấp rồi.

Lăng Bất Thần: “Vậy năng lực chiến đấu ban đầu của cậu là bao nhiêu?”

Hòa Ngọc: “Hai.”

Lăng Bất Thần trợn tròn mắt: “Năng lực chiến đầu ban đầu của cậu thấp hơn của tôi nữa, tôi ban đầu là mười chín điểm, có tám mươi điểm trang bị, điểm trang bị của cậu có hơi thấp.”

Hóa Ngọc: “Đúng vậy, hai trang bị, sáu điểm.”

Lăng Bất Thần: “Không sao đâu, sau khi nhặt được nhiều trang bị hơn, năng lực chiến đấu sẽ tăng lên nhanh chóng.”

Hòa Ngọc: “Tôi thấy trang bị cũng không quan trọng lắm.”

Lăng Bất Thần: “Hình như đúng là vậy, tôi thấy tôi không cần quá nhiều trang bị cũng có thể thăng cấp.”

Mọi người: “??”

Đám người Đoàn Vu Thần nghi hoặc nhìn Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.

Bọn họ thực sự không thể tin được, một tuyển thủ có năng lực chiến đấu tám điểm cùng với một tuyển thủ có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm vậy mà đang nghiêm túc thảo luận về chuyện thăng cấp.

Nghe thử xem đây có giống tiếng người không?

Cái gì mà năng lực chiến đấu ban đầu hai điểm rồi mười chín điểm?

Cái gì mà điểm trang bị tăng lên mức sáu điểm với tám mươi điểm?

Cái gì mà trang bị không quan trọng cho lắm?

Những thứ này mẹ nó thật khiến cho người ta bực bội mà.

Họ đã làm sai cái gì hả? Sao lại để một người đồng đội như vậy đến làm tổn thương bọn họ?

Seattle - người luôn luôn tươi cười, tràn đầy sức sống vào giờ phút này cũng chìm trong tuyệt vọng, cô ta bực bội nắm lấy đầu tóc xinh đẹp của mình: “Mẹ nó, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao sống nổi qua vòng này đây?”

Cô ta hoàn toàn đánh mất hình tượng, đối mặt với cái chết mọi thứ đều không còn quan trọng.

Kiều Viễn lẩm bẩm: “Lần đấu loại trực tiếp này, chúng ta không có cơ hội rồi.”

Harvey: “Không sống được.”

Early: “Bỏ cuộc đi, chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

Quỳnh: “Tiêu rồi.”

Vạn Nhân Trảm quay đầu lại với vẻ mặt cứng đờ: “Năng lực chiến đấu của mày thực sự chỉ được tám điểm thôi sao?” Gã vẫn không thể nào tiếp thu được.

Trái tim Trảm Đặc như tro tàn, anh ta nhìn về phía Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần, thở dài một hơi, chân thành nói: “Thật sự, đời này tôi không muốn gặp lại bất kỳ tuyển thủ nào của Lam Tinh nữa.”

Một Lăng Bất Thần với năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm đã đánh bại anh ta trong hai trận thi đấu.

Một Hòa Ngọc điểm năng lực chiến đấu tám thậm chí còn tàn khốc hơn cả Lăng Bất Thần.

Anh ta nhớ rất rõ Lam Tinh.

Hành tinh này có rất nhiều tuyển thủ kỳ lạ.

Ngón tay Đoàn Vu Thần khẽ run, cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng, hít sâu một hơi nói: “Vòng này mỗi người chúng ta nghĩ một cách, có thể kéo được bao nhiêu phiếu bình chọn từ khán giả thì kéo, còn không kéo được thì cứ chờ chết đi.”

Lăng Bất Thần: “Đừng bi quan như vậy chứ?”

Early rít gào: “Mày câm miệng đi!”

Đôi mắt gã đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần: “Bọn mày một tên có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm, một tên thì tám điểm, chỉ cần giáng một đòn thì bất kỳ ai cũng có thể giết chết cả hai người.”

Tám người bọn họ không được tính là quá mạnh, không thể nào so được với Eugene và Trấn Tinh.

Dưới tình huống chín đội đối địch liên thủ lại với nhau, bọn họ muốn bảo toàn mạng sống là rất khó, càng đừng nói đến việc bảo vệ “đồng đội” có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm và tám điểm, điều này căn bản là không có khả năng!

Lăng Bất Thần rụt cổ lại, không dám nói gì thêm.

Seattle như là nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Mọi người nói xem, có khi nào bọn họ không phải là nội gián không?”

Trong ánh mắt của vài người lóe lên tia hy vọng, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất.

Muốn đánh cược bằng việc loại bỏ đi tất cả các thành viên sao?

Hòa Ngọc: “Tôi là nội gián.”

Early hung hãn trừng mắt liếc cậu một cái: “Hừ, mày nghĩ nếu mày nói mày là nội gián thì bọn tao sẽ bảo vệ mày sao? Nằm mơ đi!”

Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Hòa Ngọc, chuyện này có nói cũng vô dụng.”

Cô ta nhớ lại vòng thi đấu cuối cùng của bọn họ, thật sự rất khó để tin rằng năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có tám điểm.

Nhưng thực ra khi suy nghĩ lại cẩn thận, vẫn có dấu vết để lại.

Ví dụ như chỉ cần động đến cậu, cậu sẽ lập tức bị thương nặng, ví dụ như cậu chưa từng ra tay một lần nào.

Một người có năng lực chiến đấu bằng tám có thể sống được đến bây giờ, có thể nói đã là một kỳ tích rồi.

Nhưng đối với bọn họ, đó chính là một thảm họa.

Không ai tin rằng Hòa Ngọc sẽ tự thừa nhận rằng bản thân là nội gián.

Bây giờ cậu nói như vậy, đơn giản chỉ là vì muốn mọi người bảo vệ cậu ở vòng đầu tiên mà thôi.

Đạn mạc: “Cậu ấy nói thật đó!”

Đạn mạc: “Tại sao mấy người lại không tin?”

Nhưng mà mấy người Vạn Nhân Trảm lại không nhìn đạn mạc, cho nên từ tận đáy lòng bọn họ đều không tin.

Đoàn Vu Thần nhìn về phía Seattle, bình tĩnh trả lời: “Hai người bọn họ vì để bảo toàn mạng sống, nhất định sẽ nói bản thân là nội gián. Nếu nội gián đang ở trong chúng ta, cũng sẽ không nhảy ra vạch trần bọn họ, cho nên vòng thi đấu này không có biện pháp nào khác.”

Anh ta đưa tay lên xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Ít nhất tôi không nghĩ ra được chúng ta còn có cách nào khác.”

Chẳng lẽ những cao thủ như bọn họ, thật sự phải chết non ở vòng loại trực tiếp này sao?

Hối hận.

Thật sự hối hận.

Tại sao bọn họ lại lập tổ đội với Hòa Ngọc chứ!

Bầu không khí suy sụp và lo lắng tràn ngập xung quanh bọn họ, không ai có tâm trạng để nói chuyện, càng đừng nói đến việc vực dậy tinh thần.

Lăng Bất Thần quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, hạ giọng: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cậu ấy hạ thấp giọng, nhưng ở trong một hốc cây như thế này cũng đủ để mọi người nghe thấy.

Ngay cả khi bọn họ không nhìn qua đây thì họ vẫn lắng tai nghe theo bản năng.

Sau khi Hòa Ngọc nói ra việc bản thân là nội gián thì bắt đầu ngẩn người, ánh mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.

Nghe vậy, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên: “Tôi đang nghĩ cách giải quyết.”

Early cười chế nhạo: “Nghĩ cách giải quyết? Như thế nào, mày có thể cầu hòa với Eugene và Trấn Tinh à? Để bọn họ đảm bảo rằng trong trận thi đấu này sẽ không làm tổn thương bọn mày?”

Hòa Ngọc không thèm để ý đến lời chế nhạo của gã, chỉ lẩm bẩm: “Mọi người đã nhận được thông tin chi tiết về vòng đấu này rồi phải không?”

Không ai đáp lại cậu.

Chỉ có Lăng Bất Thần gật đầu: “Đều nhận được rồi, tổng cộng có sáu ải, đấu trường thi đấu là một ngọn núi cao chót vót, ải thứ nhất và thứ hai được xây dựng dưới chân núi, ải thứ ba và thứ tư là ở sườn núi, ải thứ năm ở gần đỉnh núi, ải thứ sáu ở trên đỉnh núi. Ải đầu tiên được gọi là Vượt cửa núi, ải thứ hai là…”

Thông tin về cửa ải được gửi vào trạm kiểm soát tin tức khi họ tiến vào phó bản, sau khi biết được quy tắc, sẽ gửi nó đến trí não của bọn họ, mọi người đều biết được thông tin giống nhau.

Hòa Ngọc nghe thấy vậy, cậu giơ tay đẩy đẩy chiếc kính không gọng ở trên mũi, khóe miệng cong lên.

“Tôi nghĩ, tôi có một cách này.”

Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.

Hòa Ngọc đứng lên, khi cậu ngồi thì không dễ thấy, nhưng khi cậu đứng lên, trong nháy mắt cả người cậu như thể trở nên cao lớn vô hạn, tỏa ra loại khí thế kinh người.

Cậu rũ mắt liếc nhìn mọi người, mang theo tâm thái tự tin cùng kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ.

Khiến cho mọi người theo bản năng mà tập trung ánh mắt vào cậu, tựa hồ trong toàn bộ bức tranh, chỉ có mình cậu trở nên nổi bật, còn những người khác thì bắt đầu mờ nhạt đi.

Ống kính tập trung vào trên người cậu.

“Nếu muốn an toàn vượt qua cửa ải thứ nhất, mọi người phải nghe tôi nói.”

Ải thứ nhất vòng thứ hai của trận đấu vòng loại Show sống còn đỉnh lưu có tên là Vượt cửa núi, vô cùng vô vùng khó khăn.

Eugene chửi ầm lên: “Chết tiệt! Mẹ nó, đây là thứ mà con người có thể vượt qua sao?”

Bên cạnh, vẻ mặt Cách Đới ủ rũ, lần đầu tiên không lên tiếng phụ họa.

Ở phía trước bọn họ là một ngọn núi cao lớn sừng sững, dưới cửa núi là một mảnh đất trống, ở giữa mảnh đất trống là hai người đá, hai người đá tay cầm mã tấu, yên lặng mà đứng dưới cửa núi.

Trông có vẻ như không có gì ghê gớm, nhưng bọn họ đã mất một ngày ở ải này rồi.

Đội thứ hai của Trấn Tinh vượt ải thất bại, đứng ở vị trí cách đội thứ ba của Eugene không quá xa, tất cả bọn họ đều bị thương.

Dù là đội của Trấn Tinh hay là đội của Eugene, tất cả đều bắt đầu từ buổi sáng thì giương cung bạt kiếm, đến bây giờ chỉ còn có thể nhìn thẳng.

Nguyên Trạch và Thành Chiêu dẫn đội đến cửa núi, một đội mười người bây giờ chỉ còn lại tám người, bốn người đứng chung với nhau để canh gác, còn Nguyên Trạch dẫn theo ba người khác vào đấu trường.

Khi bọn họ đến gần hai người đá thì chúng bắt đầu di chuyển.

Bọn họ đều là cao thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, bốn người đồng thời lao về phía người đá.

“Ầm!”

“Keng!”

“Bùm!”

Chưa đầy nửa giờ, Nguyên Trạch phun máu tươi, gã dùng giọng điệu vững vàng hét lên: “Rút lui!”

Bốn người mang theo vết thương rút lui, người đá ngừng di chuyển, lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.

Nhưng sẽ không một ai quên được bộ dạng hung hãn vừa rồi của bọn nó.

Sau khi Nguyên Trạch rút lui, bốn người canh gác ở bên ngoài tiến lên đỡ lấy bọn họ, vô cùng đề phòng mà nhìn chằm chằm vào những người khác, sợ có người nhân cơ hội này xông tới.

Cách Đới mang vẻ mặt vô cảm: “Không ai có sức để mà động thủ đâu.”

Nguyên Trạch thở dài một hơi, ngồi xuống: “Các đội trưởng ngồi xuống cùng mở một cuộc họp đi.”

Dường như chỉ chờ có câu nói này, Trấn Tinh, Eugene và các đội trưởng khác lập tức nhảy dựng lên, đi về phía Nguyên Trạch, cất hết tất cả vũ khí.

Đội trưởng mở cuộc họp ở vị trí trung tâm, những người khác đứng sau lưng của các đội trưởng.

Bọn họ đứng cách một khoảng đủ để có thể nghe được cuộc đối thoại, hỗ trợ nhanh chóng mà không khiến cho các đội khác cảm thấy lo lắng.

Rõ ràng là đôi bên đều không muốn đánh nhau.

Eugene ngồi xuống, thở dài một hơi: “Đáng lẽ nên ngồi xuống nói chuyện sớm hơn, giết được đối thủ cũng không quan trọng bằng việc thăng cấp, nếu không thể thăng cấp, có giết được nhiều người cũng vô dụng.”

Trấn Tinh gật đầu.

Đội trưởng đội số tám cũng thở dài: “Đây chỉ mới là ải đầu tiên mà đã khó như vậy.”

Nguyên Trạch cố gắng chịu đựng việc không sử dụng thuốc phục hồi, đáp lại: “Đúng vậy, người đá kia quá mạnh, bốn, năm người hoàn toàn không thể đấu lại.”

Đội trưởng đội số tám: “Nhưng những người đá này sẽ căn cứ vào số lượng người tiến vào để điều chỉnh giá trị vũ lực, anh cũng thấy kết quả của đội số sáu và số bảy rồi đấy.”

Đội số sáu và số bảy đều tham gia chiến đấu với mười người.

Sau khi đội số sáu tiến vào, các đội khác đã nhân lúc bọn họ đang chiến đấu, đánh lén thành công, trực tiếp giết chết toàn đội, toàn bộ bị loại bỏ.

Sau đó không có đội nào toàn thể cùng tiến vào, dù cho thế nào thì cũng phải để lại một số người ở bên ngoài để canh gác.

Nhưng suốt một ngày, họ không thành công vượt qua được bất cứ ải nào.

Một giờ trước, tất cả đội số bảy tiến vào, không ai đánh lén.

Nhưng người đá đã nâng cao năng lực chiến đấu, một tuyển thủ của đội số bảy đã chết dưới tay của người đá ngoài ý muốn, rõ ràng là vì vận may không tốt, nội gián đã chết, cả đội đều bị loại.

Giờ bọn họ chỉ còn lại bảy đội, hơn nữa hầu như tất cả các đội đều không đầy đủ quân số.

Có người chết dưới tay của người đá, cũng có người chết dưới tay các đội khác.

Đến khi tất cả mọi người đều kiệt sức, cuối cùng bọn họ mới có thể hơi hơi yên tâm với đối thủ, lúc này mới dám ngồi lại nói chuyện với nhau.

Đương nhiên, cũng là vì vào giờ phút này bọn họ không có cách nào khác.

Trấn Tinh đột nhiên nói: “Tôi vẫn luôn theo dõi, việc có khả năng chiến thắng lớn nhất là khi cả đội cùng tiến vào chiến đấu.”

Đội trưởng đội số chín nói: “Nhưng đội số bảy đã thất bại.”

Eugene: “Chỉ toàn là kẻ yếu mà thôi, nếu toàn đội của chúng ta tiến vào, nhất định sẽ không thua.”

Toàn đội tiến vào chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng lại có một vấn đề.

Làm sao có thể đảm bảo được những đội ngũ khác sẽ không nhân cơ hội này để ra tay?

Ai sẽ là đội vượt ải đầu tiên?

Đội trưởng đội số mười: “Điều đầu tiên miễn cưỡng thì cũng có thể làm được, dù sao thì chúng ta đều muốn thăng cấp, nhưng còn điều thứ hai.”

Quy tắc đã nói rất rõ, chỉ có nào vượt ải thành công đầu tiên mới được thưởng trang bị.

Nói cách khác, chỉ có đội đầu tiên vượt ải thành công mới nhận được trang bị.

Ai trong số bọn họ sẽ sẵn sàng từ bỏ trang bị?

Nếu thay phiên nhau ra trận như bây giờ, ai thắng thì người đó lấy trang bị còn ổn, dù sao ai cũng biết, còn muốn một nửa số người có thể chiến thắng người đá, gần như không có khả năng.

Nhưng nếu cả đội có thể cùng thành công, vậy thì vị trí đầu tiên này rất đáng để tranh đấu.

Ở sau lưng, giọng nói máy móc của Cách Đới vang lên: “Không còn cách nào đâu, trừ phi có người từ bỏ trước, hay là chúng ta cùng liên thủ giải quyết một số đội trước rồi cùng nhau thương lượng.”

“Không được!” Eugene lập tức phản đối: “Không thể bắt đầu trận chiến, nếu không sẽ không thể nào dừng lại được.”

Hai đội yếu đều đã bị loại, hiện tại chỉ còn lại đội mạnh. Hơn nữa bởi vì Hòa Ngọc, các thành viên trong đội ngũ quá phức tạp, rất khó để đồng lòng.

Một khi bắt đầu công cuộc tiêu diệt, ai mà biết được liệu đội ngũ của mình có trở thành mục tiêu bị tiêu diệt hay không?

Cho dù bản thân rất mạnh, cũng không thể đánh lại sáu đội liên thủ với nhau.

Hiện trường lại lần nữa rơi vào im lặng.

Liên quan đến vấn đề tranh chấp lợi ích, nó luôn trở nên vô cùng gấp gáp.

Có người đột nhiên trong lòng lóe lên: “Mấy người nói xem, nếu chúng ta cùng tiến vào thì thế nào?”

Mọi người đều mang gương mặt vô cảm nhìn về phía cậu ta.

Người nọ: “Không được sao?”

Cách Đới cười lạnh: “Mày dám kề vai sát cánh chiến đấu với kẻ mà mày không tin tưởng?”

Người nọ: “…”

Những người khác cũng không nói gì thêm.

Bọn họ có vô vàn lý do để tin rằng nếu một số đội ngũ cùng tiến vào, khi có ai đó đang chiến đấu với người đá, nhất định sẽ có người liên thủ với những người khác để gây khó dễ.

Nếu như may mắn giết được nội gián, đó sẽ là một cơ hội tốt để loại bỏ một đội!

Đây là bản chất của vòng này, giữa tuyển thủ với tuyển thủ, không có chút sự tin tưởng nào.

Không gian lại trở nên im lặng.

Sau một lúc lâu, Nguyên Trạch nghiến răng: “Tôi không muốn lãng phí thời gian ở ải thứ nhất này, tiêu diệt nội gián, thăng cấp mới là mấu chốt.”

Gã nhìn lướt qua những người khác: “Về việc đội nào tham gia vượt ải đầu tiên, rút thăm quyết định.”

Những người khác hơi ngừng lại một chút, nhưng không ai phản đối.

Đây là cách duy nhất và cũng là cách tốt nhất, nếu không sẽ không ai phục ai, chỉ có cùng nhau vào chỗ chết mới là kết quả tồi tệ nhất.

“Vậy thì phải làm sao để đảm bảo an toàn?” Đội số năm hỏi.

Trấn Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngoại trừ đội áp chót ra, những đội khác chắc sẽ có thể đảm bảo được sự an toàn.”

Ý của gã khá dễ hiểu, mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được.

Khi đội đầu tiên tiến vào thì những đội phía sau không dám động thủ, nếu không khi bọn họ tiến vào, rất khó để đảm bảo được đội sau sẽ không ra tay.

Dưới tình huống có sự giám sát của những đội phía sau, vì an toàn của bản thân, mọi người sẽ không dám làm gì khi người khác đang vượt ải.

Nhưng đội áp chót sẽ rất nguy hiểm.

Bởi vì đội cuối cùng không có ai giám sát, nên bọn họ có thể không kiêng nể gì mà ra tay.

Eugene xoa cằm: “Cho nên một đội cuối cùng này cần phải làm cho mọi người có cảm giác an toàn? Chọn một đội yếu là được.”

Đội số năm: “Hiện tại không còn đội nào yếu cả.”

Annie mang ánh mắt thâm độc đứng sau Trấn Tinh: “Vậy thì hãy biến một đội nào đó thành đội yếu đi!”

Như thể nghĩ đến điều gì đó, Thành Chiêu đột nhiên hỏi: “Đội của mấy người Hòa Ngọc đâu rồi?”

Mọi người đều sửng sốt.

Đúng rồi, đội số một đâu?

Buổi sáng bọn họ đều đến tìm đội số một, nhưng qua một ngày hôm nay, tinh lực và thể lực đều tiêu hao, bọn họ đã quên mất việc muốn đi tìm đội của Hòa Ngọc.

Eugene: “Biến mất cả ngày, từ lúc vào thi đấu tôi đã không thấy bọn họ, mấy người thì sao?”

Trấn Tinh lắc đầu, Nguyên Trạch lắc đầu, đội trưởng của những đội khác cũng lắc đầu.

Cách Đới hừ lạnh một tiếng: “Đây chắc là đang lo lắng chúng ta sẽ trả thù bọn họ, muốn chờ chúng ta vượt ải thành công mới xuất hiện. Ha, trốn được ải thứ nhất, về sau cũng không thể nào trốn tiếp, làm con rùa rụt cổ cũng vô dụng thôi.”

Annie: “Nếu có đội số một ở đó, trước tiên hãy liên thủ làm cho đội của bọn Hòa Ngọc biến thành đội yếu, giữ lại cuối cùng, chờ đến ải tiếp theo thì sẽ tiêu diệt bọn họ.”

“Nhưng mấy người đó chạy đi đâu rồi?” Đường Kha tò mò.

Thành Chiêu dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bọn họ tới rồi!”

Eugene trợn tròn mắt.

Gã và Trấn Tinh liếc mắt nhìn nhau, thì thầm: “Tên Hòa Ngọc này đúng là gian trá, chờ chúng ta chiến đấu suốt một ngày, toàn thể đều suy yếu rồi mới xuất hiện, muốn nhân cơ hội này giải quyết tôi.”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Bời vì lúc quay đầu lại, Eugene thấy đội số một so với đội của bọn họ còn chật vật hơn.

Eugene mở to mắt, thiếu chút nữa đã không nhận ra bọn họ.

Mặc dù bọn họ vẫn luôn thua cuộc, nhưng ít nhất vẫn còn chút sức lực, vẫn còn có thể chiến đấu.

Nhưng vào giờ phút này, Hòa Ngọc và những người khác đúng nghĩa là phải bò lại đây!

Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Early, Trảm Đặc, Quỳnh.

Những người được xứng danh là cao thủ này, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa mới đi đến trước mặt bọn họ, lập tức tê liệt mà ngã nhào xuống đất, hơn nữa cả người đều dính đầy bùn đất, quần áo rách tơi tả.

Ngay cả ngôi sao của Liên Bang vẫn luôn kiêu ngạo và quyến rũ như Seattle, quần chiến đấu cũng bị cắt thành quần đùi, khóe mắt sưng húp, đánh mất hình tượng ngồi trên mặt đất thở dốc.

Người duy nhất được tính vẫn còn khá tốt là Hòa Ngọc.

Cậu dẫm lên cây chổi của mình, quần áo chỉnh tề, chỉ là có dính chút bùn, trên má cũng bị dính vài vết nhưng không hề xấu xí, ngược lại còn mang một loại xinh đẹp khó nói thành lời.

Nhưng dù có xinh đẹp cũng không thể che giấu được sự thật rằng bọn họ đang vô cùng chật vật!

Eugene trừng lớn mắt: “Mấy người bị làm sao vậy?”

Early cũng trợn trắng mắt: “Hỏi Hòa Ngọc đi, mẹ nó, vào chung đội với cậu ta đúng là vận xui tám kiếp!”

Mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, nhưng Hòa Ngọc lại mang vẻ mặt thâm sâu khó lường, không nói lời nào.

Cách Đới lấy vũ khí ra, cười lạnh: “Ồ, mặc kệ, trực tiếp đánh đi.”

Giọng nói vừa dứt, một số tuyển thủ còn khá khỏe lao về phía họ.

Tục ngữ có câu: “Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi*”, những người thuộc đội số một giờcòn thảm hơn bọn họ, có thể giải quyết những người này một cách nhẹ nhàng, vì cớ gì mà bọn họ lại không ra tay?

*Là một câu tục ngữ của Trung Quốc: Nhân lúc người khác gặp khó khăn hoạn nạn để ra tay với họ.

Hơn nữa, việc bao vây và tiêu diệt đội số một này đã là quyết định của những đội khác ngay khi mà bọn họ vừa mới tiến vào phó bản.

Đoàn Vu Thần và những người khác nằm liệt trên mặt đất, vẫn không hề động đậy, lòng như tro tàn.

Cũng không biết là bọn họ đã từ bỏ chống cự hay là đã không còn sức lực để chiến đấu.

Ngay khi cánh tay máy của Cách Đới chuẩn bị chém về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đã điều chỉnh lại hô hấp của mình, nói một cách bình tĩnh.

“Mọi người, nói chuyện đi.”

“Tôi có thể giúp cho mọi người cùng thăng cấp, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhận được trang bị.”

Cánh tay máy của Cách Đới khựng lại, tất cả những người khác cũng đều dừng lại, nhìn về phía cậu.

Hòa Ngọc nhảy xuống đất, thu chổi lại, cậu chỉnh lại quần áo, bình tĩnh nhìn về phía mọi người: “Cho tôi mười phút, nghe thử kiến nghị của tôi, dùng mười phút đổi lấy việc vượt được ải thứ nhất, không lỗ chứ?”

Eugene: “…”

Mặc dù biết người này là người lòng dạ khó lường, nhưng ý kiến này thật sự rất dụ người thì biết làm sao đây?

Trấn Tinh: “Được.”

Cách Đới và những người khác lùi lại, không ai có ý kiến gì.

Dù sao thì Hòa Ngọc nói cũng đúng, hiện tại đội số một đã là cá nằm trên thớt, không thể chạy thoát được, cứ cho cậu thời gian, nghe thử biện pháp của cậu xem sẽ như thế nào.

Hòa Ngọc lấy quyển sổ và cây bút quen thuộc ra, đi đến khu vực mở cuộc họp ở vị trí trung tâm.

Vừa đi vừa quét mắt nhìn qua đám người, tặc lưỡi hai cái: “Xem ra mọi người đã tổn thất cũng khá nhiều người đấy.”

Thành Chiêu mặt vô cảm: “Không phải các cậu cũng chỉ có chín người thôi sao?”

Hòa Ngọc kinh ngạc nhìn về phía gã: “Tất cả mười người chúng tôi đều ở đây mà.”

Mọi người đều sửng sốt.

Thành Chiêu lại càng mờ mịt nhìn lướt qua lần nữa.

Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Seattle, Early, Quỳnh, Kiều Viễn, Trảm Đặc, Harvey, cộng cả Hòa Ngọc, không phải chỉ có chín người thôi sao?

Gã đếm đếm.

Từ từ!

“Đm, sao lại có người ở đây?”

Lăng Bất Thần đi theo phía sau Hòa Ngọc, còn sạch sẽ hơn cả cậu, đứng trước mặt bọn họ, nở một nụ cười chân thành với bọn họ.

Mọi người: “…”

Cảm giác tồn tại của người này thực sự rất thấp.

Cần phải nhìn chằm chằm vào cậu ấy, nếu không một khi chỉ quay đầu lướt qua sẽ vô thức mà bỏ qua cậu ấy.

Mọi người đều nhìn Lăng Bất Thần, vô cùng khó hiểu.

Hòa Ngọc vỗ tay một cái, gõ gõ cây bút lên quyển sổ: “Mọi người, muốn nghe thử cách của tôi không?”

Nghe!

Mọi người lập tức tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Hòa Ngọc.

Lăng Bất Thần bình thường trông không quá mạnh mẽ, cho nên không cần phải để ý đến.

Eugene không yên tâm cảnh cáo: “Hòa Ngọc, đừng gài bẫy bọn tôi, nếu không nhất định chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, không chỉ sáu ải của vòng này, tương lai còn dài.”

Hòa Ngọc giơ tay đẩy gọng kính, để lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Sao tôi có thể chơi xấu các anh được chứ? Tôi đến đây là để tham gia cùng mọi người, mang hòa bình đến cho tất cả mọi người.”

Eugene: “…”

Gã không nhịn được mà xoa xoa ót, chỉ cảm thấy ớn lạnh, cảm giác như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, sởn tóc gáy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp