Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 42: AI LÀ NỘI GIÁN (1)


8 tháng

trướctiếp

Cậu là nội gián.

Những tuyển thủ bình thường rất khó chơi được vòng này, dù gì lúc vượt ải họ phải chuẩn bị để đề phòng chín đội còn lại, đồng thời còn phải tìm ra nội gián trong đội mình.

Vừa không thể bảo vệ đồng đội cũng không thể tin tưởng đồng đội, vô cùng khó khăn.

Danh sách chỉ có mười ngàn người, chỉ cần số lượng tuyển thủ thành công thăng cấp đạt đến con số mười ngàn thì những người khác không còn cơ hội nữa.

Còn nội gián của vòng này cũng không dễ dàng gì.

Vòng thi có tổng cộng sáu ải, trước khi vượt qua sáu ải thì ít nhất có thể bầu chọn năm lần, có một nửa xác suất.

Càng đừng nói đến trong quá trình vượt ải, tất cả tuyển thủ đều đặt việc “tìm nội gián” lên hàng đầu.

Nếu nội gián bất cẩn bị những đồng đội của mình giết thì sẽ bị loại.

Nội gián ẩn mình đến cuối cùng thì toàn bộ thành viên đều cũng bị loại.

Nội gián có thể ra tay với họ bất cứ lúc nào.

Dưới tình hình như thế, làm sao họ có thể không ưu tiên tìm ra nội gián trước được.

Chỉ cần tìm được nội gián rồi loại đi thì ít nhất lúc bị những đội khác nhắm vào thì họ cũng không cần cẩn thận bảo vệ bản thân đồng thời còn phải bảo vệ đồng đội.

Trừ nội gián ra thì sống chết của những đồng đội khác không liên quan đến mình.

Thật là làm khó cho tổ tiết mục của Show sống còn đỉnh lưu khi phải nghĩ ra một quy tắc tàn nhẫn, còn phải tính kế và nghi ngờ lẫn nhau như vậy.

Hòa Ngọc nhếch miệng.

Lần loại bỏ của vòng hai thú vị hơn vòng một nhiều.

Sự thẫn thờ của Hòa Ngọc rất rõ ràng, Đoàn Vu Thần đang quan sát cậu, lập tức phát hiện ra.

Ánh mắt Đoàn Vu Thần nghi ngờ: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

Một câu nhắc nhở của anh ta khiến những người khác cũng nghi ngờ nhìn sang, cẩn thận quan sát sắc mặt của Hòa Ngọc.

Sau khi nghe xong quy tắc, Hòa Ngọc thẫn thờ gì chứ?

Trừ nội gián ra thì còn có chuyện gì đáng thẫn thờ chứ?

Chẳng lẽ họ lại tìm ra nội gián một cách dễ dàng như vậy sao?

Hòa Ngọc ngẩng đầu lên nhưng vẫn còn thẫn thờ, một lúc lâu mới chau mày đáp: “Mười đội cùng tiến vào một trận thi đấu như thế, vậy trừ chúng ta ra còn có chín đội nữa.”

Vẻ mặt cậu vô cùng phức tạp, nhỏ giọng nói: “Hình như lúc nãy tôi đã đắc tội hết những người mạnh của các đội khác rồi.”

Mọi người: “...”

Nghi ngờ lập tức biến mất, bởi vì đây đúng là vấn đề hoàn toàn xứng đáng để sững người.

Đ*ch.

Trước khi chưa xác định được ai là nội gián thì giữa mọi người trong đội phải bảo vệ lẫn nhau, tuyệt đối không thể để đồng đội của mình chết, cũng đồng nghĩa họ bắt buộc phải bảo vệ Hòa Ngọc.

Loạt hành động lúc nãy của cậu đã khiến tất cả những cao thủ mang hận, cũng có nghĩa họ cũng phải chịu khổ theo.

Trong trận đấu này, rất có khả năng họ phải một chọi chín.

Đây là sự thật, mẹ nó chứ quá đau khổ rồi.

Sắc mặt Đoàn Vu Thần trở nên hỗn loạn, Seattle đang nghịch tóc bỗng khựng lại, tay nắm chặt lấy tóc, nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt không thể tin được.

Trảm Đặc há hốc miệng, một lúc lâu mới nói với Lăng Bất Thần: “Đây là đồng đội mà mày muốn sao?”

Năng lực còn chưa thấy nhưng bản lĩnh gây chuyện thì quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Ngay vào lúc này hệ thống thông báo.

Thành viên đội hai tiến vào cuộc thi là Trấn Tinh, Đường Kha, Annie.

Thành viên đội ba tiến vào cuộc thi là Eugene, Cách Đới.

Thành viên đội bốn tiến vào cuộc thi là Thành Chiêu và Nguyên Trạch.

Mọi người: “...”

Đoàn Vu Thần nhớ lại lúc nãy Hòa Ngọc đã dùng thẻ tổ đội cho ai.

Rất tốt, chín đội trước mắt có bảy đội đều bị thẻ tổ đội của Hòa Ngọc gài bẫy, còn hai đội còn lại thì khá yếu, không đáng nhắc đến.

Mặt Đoàn Vu Thần đã không còn cảm xúc nữa, ngay vào giây phút này anh ta vô cùng tuyệt vọng và hối hận.

Anh ta sai rồi.

Ngay từ lúc bắt đầu anh ta không nên trói mình với Hòa Ngọc.

Nếu cho anh ta thêm một cơ hội, đánh chết anh ta cũng sẽ không muốn chung đội với Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo Hòa Ngọc: “Hòa Ngọc, mẹ nó mày đúng là biết gây sự mà, mày nói cho tao biết bây giờ chúng tao phải làm thế nào đây, chắc chắn bọn họ sẽ bao vây giết chết chúng ta.”

Kiều Viễn mà Quỳnh mời hít sâu một hơi, mặt u ám nói với Quỳnh: “Sau này, nếu như còn chung đội với Hòa Ngọc nữa thì ĐỪNG MỜI TÔI VÀO.”

Quỳnh cũng muốn khóc.

Với tình hình này ai lại không nói một câu hối hận chứ.

Gài bẫy người ta xong chạy đúng là rất thoải mái, nhưng người bị hãm hại lại hoàn toàn không vui vẻ chút nào.

Early hung ác trừng mắt nhìn Hòa Ngọc: “Đợi lát nữa khi ải đầu tiên kết thúc thì mày sẽ là người đầu tiên bị loại, mẹ nó chứ.”

Trảm Đặc càng đau khổ hơn.

Anh ta luôn cảm thấy Lăng Bất Thần là người rắc rối nhất, cho đến khi Hòa Ngọc xuất hiện.

Mẹ nó đây không phải gây phiền phức nữa mà chính bản thân cậu là phiền phức.

Anh ta sụp đổ nhìn sang Lăng Bất Thần đang bình tĩnh đứng bên cạnh: “Tại sao mày lại có thể bình tĩnh không hoảng loạn như thế chứ?”

Trấn Tinh, Annie, Đường Kha, Eugene, Cách Đới, Thành Chiêu, Nguyên Trạch,… những cao thủ từng bị gài bẫy đều tới hết rồi.

Dưới sự bao vây của chín đội này thì họ có thể sống sót được sao?

Lăng Bất Thần chầm chậm quay đầu, từ đầu đến cuối đều không cảm xúc, một lúc lâu đáp: “Cũng không còn cách nào khác.”

Trảm Đặc: “…”

Đúng vậy, họ có thể làm gì được, chẳng lẽ còn có thể gỡ bỏ sự ràng buộc này sao?

Hòa Ngọc đưa tay lên, bình tĩnh vỗ lên bàn tay Vạn Nhân Trảm, vào ngay thời khắc ngón tay lạnh lẽo thon dài của cậu chạm vào bàn tay của Vạn Nhân Trảm, đối phương lập tức cứng đờ.

Hòa Ngọc: “Buông tay ra.”

Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm trông rất đẹp, không một gợn sóng.

Tim Vạn Nhân Trảm đập loạn xạ, vô thức buông tay ra.

Hòa Ngọc: “Nếu như được làm lại một lần thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Cậu bình tĩnh đẩy mắt kính lên: “Đây là cuộc thi đấu, là cuộc thi chỉ có một người sống sót, giữa các tuyển thủ với nhau đều có mối thù sinh tử, không ai hơn ai cả. Lúc có thể gài bẫy nhau thì các người có thể bỏ qua cơ hội này được sao?”

Mọi người không ai lên tiếng.

Ai nấy đều nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt phức tạp.

Lúc nghe đến chín đội còn lại thì họ lập tức nghĩ ngay đến số phận bị vây lấy, chỉ còn lại sự tuyệt vọng tột cùng.

Một người đang bị vây trong nguy hiểm nhưng Hòa Ngọc lại có thể bình tĩnh như vậy sao?

Hơn nữa cậu nói đúng, lúc có thể gài bẫy thì ai lại bỏ qua cơ hội này cơ chứ.

Đoàn Vu Thần hít sâu một hơi: “Chúng ta vào đó trước đi, nhân lúc những đội khác mới vào không có thời gian kiếm chuyện tìm một nơi ẩn nấp trước, bàn bạc phương án đối phó tiếp theo. Ải này rất khó qua, chúng ta phải cẩn thận mọi nơi.”

Anh ta quay đầu nhìn Early và Seattle, trong lòng đã có phán đoán riêng.

Ải thi đấu này vô cùng vô cùng khó khăn.

Họ bắt buộc phải sống sót vượt qua ải này, đợi đến khi ải đầu tiên kết thúc thì sẽ loại Hòa Ngọc đầu tiên.

Cho dù cậu có phải là hung thủ hay không, chỉ cần loại được cậu ta thì ít nhất trong đội cũng không còn người gây thù với những đội khác nữa.

Hơn nữa đây là cơ hội tốt nhất để loại Hòa Ngọc.

Đoàn Vu Thần tin sau này, cho dù là Quỳnh, Kiều Viễn, Trảm Đặc hay là Vạn Nhân Trảm, Harvey thì họ cũng đều sẽ chọn Hòa Ngọc là người bị loại đầu tiên.

Cho nên sự việc cấp bách trước mắt là an toàn qua được ải đầu tiên.

Còn về Hòa Ngọc thì để cậu ta sống ở ải đầu, sau khi ải đầu tiên kết thúc thì cho dù thế nào cũng phải loại cậu ta.

Trảm Đặc: “Tao không có ý kiến, đi thôi, tìm nơi ẩn nấp trước.”

Cả đám người rời khỏi vị trí ban đầu.

Hòa Ngọc rất bình tĩnh đi sau cùng, không nhìn ra cậu đang hoảng loạn hay gì cả.

Đạn mạc trên phòng phát sóng trực tiếp của cậu sớm đã bùng nổ.

“Lần này Hòa Ngọc xong đời rồi.”

“Đúng vậy, cậu ta là nội gián, hơn nữa cho dù cậu ta không phải là nội gián đi nữa nhưng đám người Đoàn Vu Thần đã quyết định loại cậu ta rồi.”

“Thật sự tôi không nghĩ ra Hòa Ngọc còn có cơ hội trở mình nào nữa.”

“Ải này đúng là để giết Hòa Ngọc mà, năng lực chiến đấu của cậu ta quá thấp, thậm chí còn không có cách giết những người khác để bảo vệ mình.”

“Haiz, nghĩ đến việc Hòa Ngọc sắp chết thì cảm thấy rất tiếc nuối.”

“Một người của hành tinh rác thì có gì phải tiếc nuối chứ, tỏa sáng một khoảng thời gian ngắn là được rồi, còn muốn đi đến cuối cùng hay sao?”

“Ha ha ha đáng đời, ai bảo lúc nãy cậu ta gài bẫy những cao thủ khác, bây giờ gặp phải báo ứng rồi chứ gì, đúng là đáng đời.”

“Tôi cũng không ngờ những người này lại vào chung một trờng thi, quả thật ngay cả ý trời cũng đang làm khó Hòa Ngọc.”

Quảng trường trò chuyện của Show sống còn đỉnh lưu, “Joe” - cao thủ của Liên Bang luôn không ủng hộ Hòa Ngọc đột nhiên xuất hiện, vòng ra trước mặt, ra giấu với  người mạnh luôn xem trọng Hòa Ngọc – “Larry”.

“Lần này Hòa Ngọc thật sự không sống tiếp được nữa, quyết định ngay sau khi ải đầu tiên kết thúc sẽ loại Hòa Ngọc của đám người Đoàn Vu Thần vô cùng kiên định, năng lực chiến đấu của cậu ta cũng không giết được kẻ khác, chỉ có thể chờ chết. Còn bây giờ, khán giả Liên Bang của chúng ta vô cùng lý trí, kể từ lúc bắt đầu vòng thứ hai cho đến bây giờ không có bao nhiêu người bỏ phiếu cho cậu ta cả, muốn gom đủ một trăm ngàn phiếu là điều không thể.

Thật sự tôi không nghĩ ra được cậu ta còn cách nào để phá bỏ cục diện này, năng lực chiến đấu cực thấp của một người hành tinh rác như cậu ta đã được định trước chỉ có thể đi đến bước đường này, hãy để chúng ta mặc niệm cho ngôi sao băng đoản mệnh này.

Larry, cho đến bây giờ ông vẫn xem trọng cậu ta sao?”

Rất lâu sau người mạnh tên “Larry” mới bước ra, chỉ nói một câu.

“Nếu ải này Hòa Ngọc vẫn thăng cấp được vậy chúng ta bắt buộc phải thừa nhận là tuyển thủ của hành tinh rác đã đè bẹp, chà đạp cao thủ của hành tinh chính, đây là một viên minh châu sáng giá.”

Lời của Larry có vẻ đang ủng hộ Hòa Ngọc, nhưng thực tế cũng chỉ là giả thiết mà thôi, cũng không hề có thái độ ủng hộ gì cả.

Dù gì vòng này trông có vẻ đã được định trước kết cục.

Lam Tinh.

Ánh mắt của Vệ Gia Quốc thẫn thờ nhìn lên màn hình.

Bên cạnh, Diệp Khai Quân khàn giọng nói: “Hòa Ngọc phải làm sao đây? Cậu ta còn có cách nào khác để phá vỡ cục diện này sao?”

Trịnh Khắc lắc đầu: “Tôi không nghĩ ra, họ đã quyết định phải loại cậu ta ngay từ vòng đầu tiên. Trước mắt vòng này không có NPC, thậm chí cậu ta còn không thể lặp lại thao tác của vòng trước được.”

Không có sơ hở nào cả.

Tay Diệp Khai Quân nắm chặt thành nắm đấm: “Tất cả cao thủ của vòng thi đấu này hoàn toàn đều nhắm hết vào Hòa Ngọc, xác suất nhỏ như thế mà vẫn để cậu ta gặp phải, hơn nữa với năng lực chiến đấu tám điểm còn phải làm nội gián, thật sự muốn loại bỏ cậu ta.”

Ông ấy hít sâu một hơi: “Biểu hiện của Hòa Ngọc ở vòng trước có thể nói là vô cùng tuyệt vời, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới được một trăm ngàn phiếu, vòng này có thể cậu ta sẽ chết nên những khán giả kia mới keo kiệt bầu vài phiếu cho cậu, nếu như Lam Tinh chúng ta có thể bỏ phiếu thì với đầu óc này của Hòa Ngọc chắc chắn có thể đi đến cuối cùng.”

Trịnh Khắc cười khổ: “Nếu như Hòa Ngọc là người của hành tinh chính thì với biểu hiện, sự thông minh, ưu tú của cậu ta thì sẽ được người ta nhìn thấy thôi. Họ sẽ bảo vệ cậu ta thăng cấp đến cuối cùng.”

Rõ ràng biểu hiện của cậu không tệ hơn Trấn Tinh và Eugene, cậu luôn sở hữu độ quan tâm và bàn luận ngay từ vòng đầu tiên.

Nhưng do cậu đến từ Lam Tinh, do năng lực chiến đấu thấp nên bị kỳ thị.

Trịnh Khắc đã tức đến không nói nên lời, ông ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng thôi.

Vệ Gia Quốc mãi không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt mình, màn hình nằm ngay trung tâm thuộc về Hòa Ngọc, người trong trong phòng phát sóng trực tiếp mãi mãi bình tĩnh ung dung như thế.

Vệ Gia Quốc lại lấy điện thoại mở hot search lên.

Quả nhiên lúc này hai hot search đầu tiên của Lam Tinh là:

#Giúp đỡ Hòa Ngọc.

#Cậu ấy không nên bị thua bởi quy tắc.

Giọng nói Vệ Gia Quốc khàn đặc: “Tôi không tin Hòa Ngọc không còn cách, cậu ta không phải là người dễ chịu thua như thế.”

Ông ta nghiêng đầu, hạ thấp giọng nói với người bên cạnh: “Chúng tôi không có quyền bỏ phiếu thì sẽ dùng tài nguyên để mua lấy, đổi lấy số lượng lớn nhất có thể cho Hòa Ngọc, để cậu ta thăng cấp, cậu ta không nên ngừng lại ở đây.”

Vòng tuyển chọn đầu tiên, tất cả biểu hiện của Hòa Ngọc đều khiến người Lam Tinh hãnh diện.

Nền văn minh của họ phát triển quá muộn, sự kết nối của họ với vũ trụ cũng quá muộn, nhưng những người “muộn một bước” như họ cũng có thể cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ Hòa Ngọc.

Nhà khoa học của họ đang ngày đêm nghiên cứu “năng lực chiến đấu” không ngừng, họ có thể dùng nguồn tài nguyên có hạn để giúp đỡ, để tuyển thủ của Lam Tinh hãnh diện.

Trong trận đấu này việc bỏ phiếu có thể bảo vệ cho tuyển thủ tăng cấp.

Nhưng trận quyết đấu cuối cùng thì việc bỏ phiếu không có tác dụng gì nhiều, cho nên tổ tiết mục của Show sống còn đỉnh lưu trước giờ chưa bao giờ hạn số lượng giao dịch phiếu bầu.

Chỉ là thế giới của các hành tinh rất tàn khốc, ai lại đồng ý hao tốn tài nguyên của mình vì người khác chứ.

Mười năm có thể đưa một nhóm người vào nên không cần phải tiêu tốn tài nguyên như thế, nhưng Lam Tinh lại muốn thử xem sao.

“Chúng ta cứ trốn ở đây, những người khác sẽ không tìm thấy đâu.” Vạn Nhân Trảm dừng chân dưới một gốc cây.

Tán cây che hết cả bầu trời, mười người họ đứng dưới gốc cây trông rất nhỏ bé không đáng để mắt đến, là một nơi kín đáo.

Đoàn Vu Thần: “Cứ ở đây đi, chúng ta…”

Hòa Ngọc thờ ơ nói: “Đi lên đó, ở đó có một hốc cây, ở trong đó an toàn hơn.”

Mọi người: “...”

Vạn Nhân Trảm vô thức ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

“Hốc cây gì, ở đâu chứ?” Quỳnh cũng ngẩng đầu lên, nhưng cái cây này quá to quá cao, căn bản không nhìn rõ được.

Hòa Ngọc đạp lên cây chổi dưới chân bay lên.

Món trang bị bay này của cậu cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng thật sự rất hữu dụng, về tốc độ, độ linh hoạt đã từng áp chế biết bao nhiêu trang bị bay.

Cái cây này rất cao, nhưng những tuyển thủ tham gia thi đấu có năng lực chiến đấu cực cao thì căn bản không cần trang bị bay để bay lên, họ chỉ cần nhẹ nhàng bò lên đó là được.

Đợi khi lên đến trên cây, họ mới nhìn thấy trên đó một hốc cây lớn.

Lối vào của hốc cây này rất lớn, cũng không sâu lắm, nhìn vào là có thể thấy hết nhưng lại phải đứng từ hướng song song nó.

Hốc cây này nằm rất cao, từ dưới gốc cây nhìn lên căn bản không thấy gì cả.

Hòa Ngọc chui vào đó, chín người còn lại cũng miễn cưỡng đi vào theo.

Lăng Bất Thần và Hòa Ngọc ngồi chung một góc, cậu ấy thấp giọng hỏi: “Cậu định làm thế nào?”

Cậu ấy đang hỏi Hòa Ngọc ải này nên làm thế nào.

Trước mắt dường như không còn hy vọng gì cả.

Hòa Ngọc lạnh lùng chau mày: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Nhất thời Lăng Bất Thần không hiểu, kinh ngạc nhìn Hòa Ngọc, rất rõ ràng trong lòng đối phương đã có quyết định rồi.

Vạn Nhân Trảm lạnh lùng nhìn hai người họ chau mày: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Quỳnh ngắt ngang lời gã: “Có người đến.”

Họ lập tức im miệng, không phát ra tiếng động, thu lại cảm giác tồn tại của mình.

Vài phút trôi qua, tiếng bước chân loạn xạ vang lên, giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

Cách Đới mắng: “Đám người này bị điên rồi sao? Vừa vào trận đấu là đã động tay rồi.”

Mặt Eugene không cảm xúc: “Phải ra tay ngay vào lúc này, nếu không thì làm sao có thể khiến chúng ta không kịp trở tay.”

Một tuyển thủ của hành tinh Cơ Giới trong đội của họ chen lời: “Họ giải thích là do hiểu nhầm chúng ta là đội một.”

“Hơ.” Eugene cười lạnh lùng: “Cậu tin à?’

Trong đội của họ dường như có hơn một nửa là người của hành tinh Cơ Giới, rất dễ phân biệt được.

Mặc dù Hòa Ngọc đã làm rối loạn sự nhịp nhàng của họ nhưng cho dù là Eugene hay Cách Đới thì người trong đội đều là người của hành tinh Cơ Giới.

Hiện tại trong đội là năm chọi năm, miễn cưỡng có thể gọi là cân bằng.

Họ đi đến dưới một gốc cây to, Cách Đới dừng lại: “Ở đây khá kín đáo, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”

Trên cây.

Vạn Nhân Trảm: “...”

Gã không dám đưa đầu ra nhìn nhưng vẫn vểnh tai lên, nghe được nội dung những người bên dưới nói.

Gã nghiêng đầu nhìn Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đang đứng ở vị trí không những có thể nghe được mà còn có thể nhìn thấy được, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy tất cả.

Đối thủ đã đến nơi mà lúc nãy họ thấy kín đáo.

Đối thủ của họ đang bày mưu ở phía dưới, còn cả đội họ thì đang đứng phía trên nghe lén.

Không biết vì sao nhưng đột nhiên gã cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.

Đạn mạc.

“Ha ha ha cảnh tượng được tái hiện lại.”

“Cười chết tôi rồi, lúc vòng tuyển chọn kết thúc, Vạn Nhân Trảm họ đã bàn bạc với nhau, Hòa Ngọc đứng phía trên nghe không sót thứ gì.”

“Biểu hiện của Vạn Nhân Trảm như đang nhớ lại, nảy sinh nghi ngờ, còn hơi không dám tin nữa.”

“Thật sự tôi cười ra nước mắt rồi, không hổ là Hòa Ngọc.”

“Nghĩ đến chuyện vòng này chắc chắn cậu ta bị loại thì thấy hơi tiếc.”

“Chỉ là một tuyển thủ tham dự của hành tinh rác mà thôi, có gì mà phải luyến tiếc chứ?”

“Kế hoạch” bên dưới vẫn đang tiếp tục.

Cách Đới: “Eugene, anh có phải là nội gián không?”

Eugene trợn mắt, tức giận nói: “Tôi nghi ngờ nội gián chính là cậu đấy?”

Cách Đới: “...”

“Eugene, Cách Đới, hai người đừng ồn ào nữa, vốn có nội gián đã không có lòng tin với nhau rồi, bây giờ nếu hai người còn tranh chấp nữa thì vòng này coi như xong, lúc đó các người xem như hoàn toàn đã trúng kế của Hòa Ngọc.”

Mặt Cách Đới đen lại, sắc mặt Eugene cũng rất khó coi.

“Vòng này sẽ chém giết lẫn nhau, giữa mười đội chắc chắn không chết không thôi, chúng ta cần phải nghĩ ra cách, ít nhất trước khi tìm ra nội gián, chúng ta không thể thiếu một ai cả.” Eugene hít sâu một hơi, dần trở nên lý trí.

Cách Đới cũng không tranh luận.

“Mười đội đã có tám đội đều có cao thủ, lại phải vượt ải nên ai cũng muốn nhân cơ hội này giết chết cao thủ của những đội khác, dọn dẹp những chướng ngại cho phần thi sau này.” Có người nói.

Eugene gật đầu: “Đúng, nhưng ở ải thứ nhất chúng ta có cơ hội ngừng chiến.”

Cách Đới phản ứng lại, tiếp lời: “Tập hợp mâu thuẫn lên hết một đội, một đội có Vạn Nhân Trảm, Hòa Ngọc, Đoàn Vu Thần, Early, Seattle, Quỳnh, thậm chí còn có Kiều Viễn, Trảm Đặc, Harvey, không ai là yếu cả, thêm vào đó là một Lăng Bất Thần không rõ lai lịch.”

Eugene: “Hòa Ngọc vừa gài bẫy tất cả mọi người, bây giờ đội nào cũng đều không ổn định.”

Nói đến đây thì sắc mặt của gã hơi khó coi: “Nhưng đây cũng là một cơ hội, họ đều đồng ý bắt tay với nhau để xử lý đội một trước.”

Không cần nói đến Eugene, ngay cả Trấn Tinh cũng muốn giết Hòa Ngọc đã gài bẫy bọn họ.

Mượn cơ hội lần này để đánh hội đồng Hòa Ngọc và đội một, bảo đảm sự hòa bình cho chín đội còn lại.

Ải này quá nhiều bẫy, không thể sai sót dù chỉ một bước.

Ải thứ nhất kết thúc, có được quyền bỏ phiếu, họ có thể tiếp tục.

Nói cách khác cho dù không có Hòa Ngọc thì cũng sẽ tìm được đối tượng để đánh hội đồng, chỉ là lúc đó sợ là sẽ không đồng nhất ý kiến.

Nhưng bởi vì có Hòa Ngọc nên ý kiến của họ mới được thống nhất.

Cũng xem như Hòa Ngọc xui xẻo.

Đám người dưới cây vẫn đang bàn bạc, người trên cây thì nhìn sang Hòa Ngọc với ánh mắt không mấy thân thiện.

Sắc mặt đám người Đoàn Vu Thần trầm xuống.

Quả nhiên chín đội còn lại chuẩn bị tấn công hội đồng họ.

Rất nhanh đám người dưới cây đã bàn bạc xong kế hoạch, sốt ruột vượt ải nên trao đổi với những đội khác về việc bao vây một đội xong thì vội vàng rời khỏi.

Đám người trên cây vẫn giữ yên lặng không dám thò đầu ra.

Đợi sau khi xác định đám người Eugene đã rời đi thì Early mới u ám nói lên tiếng: “Hòa, Ngọc, tao nhất định phải giết mày.”

Giọng nói của gã mang đầy sát khí.

Hòa Ngọc nhìn lên, bình tĩnh nhìn gã, không quan tâm đến sự uy hiếp của gã.

Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm: “Bàn bạc đối sách đi.”

Gã liếc nhìn mọi người, nhanh chóng suy nghĩ: “Chúng ta báo năng lực chiến đấu của nhau trước, ải này bắt buộc phải tin tưởng lẫn nhau, hiểu rõ năng lực chiến đấu của đồng đội vô cùng quan trọng, có lợi cho trận chiến kế tiếp.”

Nếu như có người có năng lực chiến đấu thấp mà họ không biết thì rất có thể trong lúc chiến đấu sẽ không bảo vệ được người đó.

Gây nên hậu quả về sau thì xong ngay.

Những người khác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nếu như không chuẩn bị ẩn nấp thì việc giấu năng lực chiến đấu của mình là vô dụng, hơn nữa khi tăng cấp, nâng cấp trang bị thì năng lực chiến đấu cũng sẽ thay đổi, lúc này thì họ cũng không cần thiết phải giấu làm gì.

Biết năng lực chiến đấu của nhau là kế hoạch, thao tác hợp lý, tìm kiếm cơ hội sinh tồn.

Vạn Nhân Trảm: “Tao trước, năng lực chiến đấu bốn trăm.”

Năng lực chiến đấu của gã không được xem là cao, một trong những nguyên nhân là do ở vòng tuyển chọn trừ rìu ra thì không vớt được trang bị nào khác, may là vòng thi trước nhờ có Hòa Ngọc nên gã có được một mảnh khoáng thạch nâng cao năng lực chiến đấu.

Loại khoáng thạch có thể nâng cao năng lực chiến đấu có thể dùng để dung hợp vào trong vũ khí, bản thân họ có thể thao tác.

Cho nên năng lực chiến đấu của gã mới được nâng cao đến thế.

Early hơi kinh ngạc: “Năng lực chiến đấu của mày lại chỉ có bốn trăm thôi sao?”

Vạn Nhân Trảm đen mặt nhìn gã.

Early cười lớn: “Ha ha ha, xem ra vận may trước đây của mày rất tệ, năng lực chiến đấu của tao là bốn trăm chín mươi, sắp tiến vào cấp S rồi.”

Vạn Nhân Trảm lạnh lùng cười: “Mày cho rằng như vậy rất cao sao? Năng lực chiến đấu của Eugene tận gần sáu trăm, thậm chí còn vượt hơn sáu trăm, năng lực chiến đấu của Trấn Tinh cũng chắc chắn hơn sáu trăm.”

Nụ cười của Early đông cứng lại, lập tức trở nên âm u.

Sắc mặt của Đoàn Vu Thần cũng rất khó coi, anh ta hít sâu một hơi: “Năng lực chiến đấu của họ đã đáng sợ đến mức này rồi sao? Trước mắt người có năng lực chiến đấu cao nhất của đội chúng ta sợ là Early rồi, tôi cũng chỉ có bốn trăm.”

Mặc dù anh ta là thợ rèn nhưng không có gạo thì làm sao thổi cơm.

Năng lực chiến đấu vũ khí của anh ta cũng không tệ nhưng năng lực chiến đấu của bản thân thì lại không so được với đám người Vạn Nhân Trảm của hành tinh Chiến Đấu.

Seattle: “Của tôi bốn trăm hai mươi.”

Đặt giữa tất cả đội viên thì có thể xếp top một trăm, nhưng còn cách vị trí top mười khá xa.

Quỳnh: “Bốn trăm ba mươi.”

Seattle nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin được, sắc mặt rất khó coi.

Rõ ràng vòng thi đấu trước Quỳnh không thu hoạch được gì, nhưng bây giờ năng lực chiến đấu lại cao hơn cả mình.

Ngay từ vòng tuyển chọn hai người họ đã kết thù với nhau, hơn nữa Quỳnh là người của hành tinh hỗn loạn nhưng độ nổi tiếng còn cao hơn một người ở hành tinh chính như cô ta, Seattle không hài lòng.

Kiều Viễn: “Bốn trăm ba mươi.”

Trảm Đặc: “Bốn trăm tám mươi.”

Cáp Duy: “Bốn trăm.”

Lăng Bất Thần: “Chín mươi chín.”

Giọng nói của cậu ấy vừa thốt ra thì mọi người đều chìm vào trầm tư, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt không thể tin được, tất cả đội viên trừng mắt, nghi ngờ có phải tai mình nghe nhầm rồi không.

Dưới một trăm mà vẫn có thể thông qua vòng tuyển chọn.

Dưới hai trăm mà vẫn có thể vượt qua vòng đấu loại đầu tiên.

“Thật hay giả đấy?” Seattle khoa trương trợn to hai mắt.

Lăng Bất Thần gật đầu, yếu ớt đáp: “Thật đấy, năng lực chiến đấu của tôi chỉ có chín mươi chín.”

Early trợn tròn mắt, mắt cũng sắp nứt cả ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ hung dữ như muốn giết chết cậu ấy: “Năng lực chiến đấu chín mươi chín mà mày cũng dám vào vòng hai, mày là nội gián đúng không?”

Mặt Vạn Nhân Trảm cũng trở nên u ám.

Gã nhìn sang Hòa Ngọc, cắn chặt răng: “Đây là đồng đội của mày à?”

Năng lực chiến đấu chỉ chí có chín mươi chín, đùa kiểu gì thế.

Loại gà này đừng nói là trong cuộc thi, cho dù là ở ngoài thì họ cũng không muốn ngó ngàng đến.

Thật sự quá yếu.

Sao lại có người yếu như vậy nhưng lại có thể tiến vào vòng hai được chứ?

Mà bây giờ họ và một người yếu như thế lại trở thành một đội thì bắt buộc họ phải bảo vệ cậu ấy.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn hộc máu.

Trảm Đặc đứng bên cạnh, yếu ớt lên tiếng: “Lúc tao quen biết cậu ta trong vòng tuyển chọn thì năng lực chiến đấu còn thấp hơn, nhưng tao khuyên bọn mày đừng xem thường cậu ấy, có một số người bẩm sinh đã lơ ngơ.”

Đây là bài học phải đổ biết bao nhiêu máu và nước mắt.

Có thể khiến một cao thủ bốn trăm tám mươi điểm, gần đạt đến cấp S nói như vậy, có thể thấy gã đã gặp phải gì đó trong hai vòng thi trước đây.

Early không quan tâm, bắt lấy Lăng Bất Thần kéo đến trước mặt mình, cắn chặt răng nói: “Nếu như không phải không thể giết người thì ông đây đã làm thịt mày rồi.”

Gã híp mắt lại, vẻ mặt thâm độc: “Nhiều nhất thì tao sẽ giữ mày đến vòng thứ hai, vòng thứ hai sẽ bỏ phiếu chết cho một người gây cản trở như mày.”

Cho dù thế nào vòng đầu tiên cũng phải bỏ phiếu loại Hòa Ngọc, vòng thứ hai sẽ loại tên rác rưởi có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm này.

Động tác của gã vô cùng thô lỗ, Lăng Bất Thần khẽ chau mày, đưa tay lên muốn hất tay gã ra, nhưng tố chất cơ thể lại chênh lệch nhau quá nhiều nên cậu ấy không thể ngăn được gã.

Trong tay của một tên phạm nhân giết người tàn ác và hung dữ của hành tinh chính, trông Lăng Bất Thần vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.

Hòa Ngọc đẩy kính, bình tĩnh đáp: “Tôi không quan tâm các người muốn làm gì nhưng Early, nếu như anh còn giữ thái độ này để vượt ải thì chúng ta không cần qua ải đầu tiên làm gì nữa.”

Chắc chắn sẽ thất bại.

Một đội nhóm không hề có sức mạnh đoàn kết, giữa các đội viên lại ghét bỏ, phòng bị, căm hận lẫn nhau thì làm sao đi tiếp được.

Early trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, tay càng ra sức mạnh hơn: “Mày không nghe thấy năng lực chiến đấu của nó chỉ có chín mươi chín thôi sao, đây là một tên gây cản trở, tên rác rưởi này lại…”

Hòa Ngọc cắt ngang: “Nếu như anh không thích thì cứ việc giết cậu ấy đi.”

Early: “…”

Gã cắn chặt răng: “Tao cũng muốn lắm đây.”

Dứt lời gã buông tay ra, ném Lăng Bất Thần sang bên cạnh Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc đưa tay đỡ lấy Lăng Bất Thần, khẽ đưa mắt lên nhìn Early, dưới cặp kính không độ kia là một đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương.

Lăng Bất Thần lại không tức giận, sau khi ho khan vài cái thì ngại ngùng cười: “Xin lỗi nhé, năng lực chiến đấu của tôi chỉ có bấy nhiêu đấy thôi.”

Mọi người: “…”

Vạn Nhân Trảm: “Tên phế vật nhà mày không phải cũng không được cao sao?”

Gã cảm thấy sụp đổ.

Rốt cuộc gã đã làm sai chuyện gì mà lại phải chịu trừng phạt như thế?

Đội này của gã lại không có một người cấp S nào cả, như vậy làm sao đấu lại với đám người Trấn Tinh, Eugene được đây? Mẹ nó chứ có phần thắng sao?”

Hơn nữa trừ Lăng Bất Thần ra thì họ còn phải chín chọi tất cả những người còn lại.

Như vậy còn chiến đấu gì nữa, đợi chết thôi vậy.

Vạn Nhân Trảm để bản thân thật bình tĩnh, gã hít sâu một hơi nhìn Hòa Ngọc, đây là lần đầu tiên ánh mắt của gã nhìn Hòa Ngọc lại tràn ngập hy vọng như thế.

“Còn năng lực chiến đấu của mày thì sao, có đạt cấp S không?”

Hòa Ngọc chỉ đẩy nhẹ một cái là có thể đánh bay một người, cảnh tượng lúc đó khiến gã có ấn tượng rất sâu sắc.

Chắc chắn là cấp S.

Người có thể trông mong được trong đội này có lẽ chỉ còn Hòa Ngọc thôi.

Mặc dù ngày nào gã cũng la hét nói muốn giết Hòa Ngọc nhưng thật ra cũng không để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy mình không đánh lại Hòa Ngọc nữa.

Bây giờ Hòa Ngọc chính là niềm hy vọng của họ. Ánh mắt của gã đầy mong chờ.

Hòa Ngọc: “Năng lực chiến đấu của tôi là tám điểm.”

Vạn Nhân Trảm móc lỗ tai mình: “Mày nói gì?”

Hòa Ngọc: “Năng lực chiến đấu của tôi là tám.”

“Mày nói gì nói lại lần nữa nào.”

“Năng lực chiến đấu của tôi là tám.”

“Năng lực chiến đấu của mày là bao nhiêu?”

“Tám.”

“Năng lực chiến đấu của ai là tám?”

“Tôi.”

“Năng lực chiến đấu bao nhiêu?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp