Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 27: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (12)


8 tháng

trướctiếp

Cách Đới lập tức bùng nổ, khuôn mặt máy móc vẫn luôn bình tĩnh bỗng trở nên dữ tợn: "Cậu nói cái gì?! Cậu dám coi chúng tôi là cỗ máy?"

Gã không thể tin vào lỗ tai của mình.

Eugene cũng trừng lớn hai mắt, ánh mắt dại ra mà nhìn Hòa Ngọc.

Khoa học kỹ thuật ở Liên Bang vô cùng phát triển, hơn một ngàn năm trước đã xuất hiện robot tương tự như con người, một ngàn năm trước robot tạo phản, có một tinh cầu độc lập, gia nhập Liên Bang, trở thành công dân của Liên Bang.

Trong từng ấy năm đến nay, hành tinh Cơ Giới ở khu thứ hai gần như không có gì khác so với những tinh cầu khác, công dân của Liên Bang cũng xem bọn họ trở thành sự tồn tại vô cùng bình đẳng.

Thậm chí, kết hôn với người của hành tinh Cơ Giới cũng hoàn toàn không hiếm thấy.

Robot đã tách bản thân khỏi hàng ngũ "máy móc", đã rất lâu rồi không nghe thấy người ta nói đến chuyện bọn họ là cỗ máy cao cấp.

Trong mắt của Cách Đới, đây là khiêu khích!

Hòa Ngọc làm lơ sự phẫn nộ của gã, nhìn về phía Quỳnh: "Dùng hai cỗ máy cao cấp này có thể phá giải trí não không?"

Vẻ mặt của Quỳnh vẫn còn hơi dại ra.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Cách Đới, cô ta đột nhiên mỉm cười, nâng vành nón lên, đáy mắt tràn đầy gian xảo: "Vậy thì chắc chắn là được, có bọn họ phối hợp, không được thì tôi cũng có cách làm cho được!"

Nói xong, cô ta nhướng mày với Cách Đới, mười phần khiêu khích, Cách Đới tức giận đến mức mặt cũng tái đi.

Đôi mắt đen nhánh của gã trừng lên nhìn Hòa Ngọc, gần như muốn phun ra lửa: "Không thể nào, tôi không đồng ý!"

Hòa Ngọc: "Vậy là anh không muốn thoát khỏi phó bản này sao?"

Không đợi Cách Đới phản bác, cậu lại nói: "Cho dù anh có phiếu có thể rời đi, nhưng anh không muốn trang bị ư? Anh không muốn biết sự thật mà phó bản này đang che giấu sao?"

"Tôi không —"

Eugene cắt ngang lời Cách Đới, sâu kín nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cậu đảm bảo có thể thuận lợi lấy được trang bị để thoát khỏi phó bản? Cậu bảo đảm có thể phá giải trí não, biết được chân tướng của phó bản này?"

Hòa Ngọc đẩy gọng kính, nhàn nhạt nói: "Được, đừng nghi ngờ suy đoán của tôi."

Quỳnh cà lơ phất phơ mà lắc lắc đầu, ý cười trên mặt càng sâu: "Có thể, tôi cũng đảm bảo có thể phá vỡ trí não."

Năng lực chiến đấu của cô không bằng nhóm Trấn Tinh, chỉ số thông minh và năng lực phản ứng cũng không theo kịp Hòa Ngọc. Nhưng cô ta cũng có sở trường đặc biệt của mình, trong thế giới hacker, cô ta gần như không gì là không làm được.

Eugene: "Được, tôi phối hợp với hai người."

Cách Đới: "???"

Eugene đồng ý, Cách Đới không đồng ý thì cũng bị những người khác ép buộc phải đồng ý.

Tìm ra chân tướng của phó bản, vây bắt hung thủ, trước mắt thì đây là chuyện cấp bách nhất mà bọn họ cần phải làm, vì để đạt được mục đích này, cần phải hy sinh cũng là đúng.

Huống chi, chỉ là hủy hiệu dụng của Cách Đới, cũng không giết gã mà không phải sao?

Họ rất nhanh đã thương lượng xong trước vẻ mặt đen thui của Cách Đới, đạn mạc vẫn còn đang khiếp sợ —

"66666, mạch não này của Hòa Ngọc, tôi thật sự phục rồi!"

"Đỉnh lưu của show sống còn đến nay có nhiều phiên bản như vậy, đây là người đầu tiên sử dụng tuyển thủ của hành tinh Cơ Giới như thế."

"Hòa Ngọc đó còn là người đầu tiên trong nhiều phiên bản từ trước đến nay, có tám điểm năng lực chiến đấu mà đi đến tận bây giờ!"

"Tôi thật sự phục cậu ta rồi, mỗi lần đều đổi mới tam quan của tôi."

"Người ở hành tinh rác này có chút thú vị nha."

...

Không ai phát hiện, phiếu vote của Hòa Ngọc lại âm thầm tăng lên một đoạn.

Văn phòng hiệu trưởng.

"Cốc cốc —" Có người gõ cửa.

Hiệu trưởng mở cửa, trước cửa, Hòa Ngọc lười biếng dựa lên cạnh cửa, rõ ràng nhìn có vẻ gầy yếu nhưng trong mắt cậu lại có một sức hút khiến cho người ta không thể bỏ qua.

"Sao vậy...? Thực nghiệm của cậu có tiến triển?" Hiệu trưởng không kiên nhẫn nói.

Dưới mắt ông ấy xanh đen, hiển nhiên là chuyện gần đây đã làm cho ông ấy sứt đầu mẻ trán, cho nên tính tình cũng trở nên cáu kỉnh.

Hòa Ngọc khẽ cười: "Hiệu trưởng, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông, có thể vào nói không?"

Là một câu hỏi, nhưng thái độ nghiêm túc của cậu làm cho người ta khó có thể từ chối.

Hiệu trưởng không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến thực nghiệm của Hòa Ngọc cùng với rắc rối ở trường đào tạo Lê Minh, ông ta lùi về phía sau một bước, xoay người: "Được, mau vào đi."

Nhưng mà, ngay lúc ông ấy xoay người, cơ thể của Hòa Ngọc chợt lướt đi, một người khác xuất hiện, dùng một món trang bị đập vào đầu của hiệu trưởng, hiệu trưởng ngã xuống.

Trấn Tinh đón được hiệu trưởng, lấy trí não ném cho Quỳnh bước vào phía sau.

Quỳnh huýt sáo: "Đẹp tuyệt!"

Hòa Ngọc đứng thẳng: "Nắm chắc thời gian đi, thời gian của chúng ta không nhiều đâu."

Trí não có cơ chế bảo vệ, thậm chí bọn họ còn không dám đánh gục hiệu trưởng, chỉ có thể dùng trang bị đặc biệt của Trấn Tinh khiến ông ta tạm thời tê liệt, nhưng trí não thoát khỏi chủ nhân một tiếng thì cũng sẽ tự động báo nguy, kêu gọi chủ nhân.

— Thời gian khẩn cấp.

Quỳnh đã đoán được trước: "Yên tâm, cỗ máy của tôi vào đi."

Thành Chiêu, Nguyên Trạch đẩy "hai cỗ máy” tiến vào, cơ cấu của cỗ máy này vô cùng đẹp, có tay có chân, nhưng khi được tháo rời, còn có một vài sợi dây không biết từ chỗ nào kéo xuống, kết nối các linh kiện lại với nhau.

Annie và Đường Kha ôm đầu máy của Eugene và Cách Đới.

Đầu vẫn dùng sợi dây nối liền với hai cỗ máy, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Eugene đen mặt: "Hòa Ngọc, tốt nhất đề nghị của cậu nên hữu hiệu!"

Hòa Ngọc cầm lấy đầu của gã, ôm vào trong ngực cẩn thận cúi đầu nhìn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc.

Eugene bị nhìn đến mức sởn tóc gáy: "Cậu làm sao đó?"

Hòa Ngọc: "Tôi thấy người của tinh cầu các anh... cũng thật dễ dùng, vừa có thể đánh vừa có thể sử dụng, có thể ghép lại còn có thể tách ra, thứ tốt nha."

"Cậu mới là thứ gì đó!" Cái đầu của Cách Đới mắng.

Hòa Ngọc: "Ồ, vậy anh không phải thứ gì à?"

Cách Đới: "Tôi đương nhiên là thứ —" Giọng nói đột nhiên im bặt, gã trừng mắt nhìn Hòa Ngọc, giống như phun ra lửa.

Hòa Ngọc xoa xoa đầu Eugene: "Thân thể cũng không có nữa, thành thật chút đi."

Eugene không phục: "Ăn nói ngu xuẩn là Cách Đới, cậu xoa đầu của tôi làm gì!"

Vẻ mặt của Hòa Ngọc nghiêm túc: "Có lẽ là đầu của anh thông minh hơn một chút á."

Cách Đới: "???"

Eugene: "..." Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết là nên vui hay là nên tức giận.

Hai người bị nói đến mức nghẹn lời.

Hòa Ngọc: "Người của hành tinh Cơ Giới các anh có phải đều khá thông minh không? Trí nhớ đáng kinh ngạc?"

Cách Đới kiêu ngạo: "Đương nhiên."

Eugene muốn gật đầu, nhưng phát hiện không có thân thể thì không làm được, liền chớp chớp mắt tỏ vẻ tán đồng.

Hòa Ngọc: "Ồ... Vậy thì các anh ai thông minh hơn nhỉ?"

Eugene không chút do dự: "Tôi, khi có tôi ở đây, Cách Đới sẽ là vua về nhì, cho nên cậu ta rất có ý kiến với tôi."

"Ngu, người ta đang hỏi là ai thông minh hơn, anh chỉ là vận may tốt một chút thôi mà, trang bị tốt hơn tôi được à?" Cách Đới không phục, lập tức bị chọc tức.

Giống như Vạn Nhân Trảm đối mặt với Hòa Ngọc, khi gã đối mặt Eugene cũng là một chạm liền trúng.

Eugene: "Như nhau, tôi mạnh hơn cậu, cũng thông minh hơn cậu."

Cách Đới tức giận: "Eugene!! Trận thi đấu này tôi nhất định sẽ thắng anh!"

Hai người bắt đầu ồn ào.

— May thật, dời được lực chú ý của bọn họ rồi.

Hòa Ngọc yên tĩnh ôm đầu của Eugene, mỉm cười nhìn hai người cãi nhau, bình thường khi bọn họ muốn dừng lại, sẽ hạ hỏa.

Người xem: "..."

Người xem: "Hòa Ngọc này, quá, quá đáng sợ!"

Nhẹ nhàng khống chế chín kẻ mạnh trên tay, bọn họ cũng không phát hiện — trong vô hình, bọn họ đều nghe theo sắp xếp của Hòa Ngọc.

Hai cái đầu máy đang cãi nhau, Quỳnh thì đang phá giải trí não, ngón tay gõ trên bàn phím ảo tạo ra dư ảnh, những người khác nhìn khung cảnh quỷ dị trong văn phòng, tất cả đều ngậm miệng.

Ngay cả Vạn Nhân Trảm cũng sờ sờ cổ, xác định vẫn còn trên đó mới nhẹ nhàng thở ra, không nói chuyện.

Trấn Tinh đi đến trước mặt Hòa Ngọc, mái tóc xanh cực kỳ đẹp, một gương mặt tỷ lệ hoàn mỹ mang theo vẻ tò mò, gã hơi khom lưng: "Đầu của cậu rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào, tại sao có thể nghĩ mấy thứ kỳ lạ nhưng lại hữu dụng như vậy?"

Hòa Ngọc: "Có lẽ là suy nghĩ của tôi sáng suốt đó."

Cậu nhìn lại Trấn Tinh, khẽ cười: "Sau này nói chuyện với tôi, không cần phải khom lưng đâu, cảm ơn."

Tư thế khom lưng này, là đang thể hiện thái độ đối với chiều cao của cậu.

— Rõ ràng khi Trấn Tinh đứng thẳng, khí thế của Hòa Ngọc cũng có thể không thua gã.

Trấn Tinh mờ mịt: "Ồ..."

Hòa Ngọc hiếm khi lộ ra chút buồn bực trên mặt, cho dù là cậu của đời trước hay là cậu của đời này thì một mét tám ở Lam Tinh cũng không lùn, là chiều cao vô cùng thích hợp.

Nhưng mà bây giờ – trở thành lùn rồi.

Trấn Tinh có chút khó hiểu: "Cậu không vui à? Tôi thấy chiều cao này của cậu rất đáng yêu mà."

Nói xong, gã đứng thẳng, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của Hòa Ngọc.

Mặt của Hòa Ngọc thoáng chốc đen thui, âm hiểm nhìn Trấn Tinh, giọng nói lạnh băng: "Tay của anh, không cần nữa à?"

Trấn Tinh thu tay về, vẻ mặt vô tội.

Đạn mạc: "Ha ha ha, đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc biến sắc nhỉ?"

Đạn mạc: "Mẹ ơi, cười chết tôi rồi, không hiểu sao bộc phát cảm giác CP, không nói nữa, tôi lên thuyền trước đây."

Đạn mạc: "Không phải, một người của hành tinh rác thôi mà, các người làm gì vậy?"

Vạn Nhân Trảm cười nhạo một tiếng: "Đồ lùn."

Hòa Ngọc ôm đầu của Eugene, mặt vô cảm: "Đồ ngu."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã muốn đi đến phía trước, nhưng nhìn thấy Hòa Ngọc bình tĩnh ôm đầu của Eugene đứng ở chỗ đó, bỗng dưng có chút hèn nhác.

Quỳnh tuyệt đối là một thiên tài!

Tuyển thủ của hành tinh hỗn loạn mặc dù không phải chịu nhiều sự kỳ thị bằng tinh tuyển thủ của hành tinh rác rưởi, nhưng vẫn có rất nhiều người xem khinh thường bọn họ.

Sự nổi tiếng trong buổi tuyển chọn có thể chiến thắng Seattle, đủ để chứng tỏ năng lực của Quỳnh.

Mà trí não được các công dân của Liên Bang tín nhiệm, ở trước mặt Quỳnh cũng chỉ là một cỗ máy có thể phá giải mà thôi.

Suy đoán của Hòa Ngọc là đúng, Eugene và Cách Đới chính là hai cỗ máy cao cấp nhất, đặc biệt là khi dùng đầu của bọn họ làm phép tính, sử dụng còn tốt hơn thiết bị do bản thân Quỳnh quy định chế tạo ra.

Cô ta huýt sáo: "Hoàn mỹ, đúng là thân thể của kẻ mạnh ở hành tinh Cơ Giới dùng rất tốt."

Cô ta thu bàn tay đang gõ trên bàn phím ảo, nhìn màn hình ảo trước mặt: "Xong rồi, phá giải thành công."

"Vậy mà phá giải được thật ư?!" Annie kinh ngạc, tiến lên vài bước.

Cách Đới đen mặt, bị Đường Kha ôm đến gần.

Hòa Ngọc đã sớm ôm đầu của Eugene đến đứng ở bên cạnh, tất cả mấy người Vạn Nhân Trảm cũng đều vây đến.

— Quỳnh không hề nói dối, trí não cũng có thể phá giải.

Hòa Ngọc: "Cô rất cừ." Cậu không keo kiệt mà khích lệ.

Không biết vì sao khi được Hòa Ngọc khích lệ, luôn có một loại cảm giác được công nhận không thể giải thích được khiến Quỳnh rất vui vẻ, cô ta mất tự nhiên dời tầm mắt: "Còn hơn mười phút nữa, trước tiên chúng ta thử điều tra chân tướng xem."

Tám người cùng với hai cái đầu nhìn màn hình ảo. Quỳnh thẳng thưng mở đồ vật riêng tư nhất của hiệu trưởng ra, nội dung cực kỳ phong phú.

Nguyên Trạch cười lạnh: "Đây là hiệu trưởng của trường đào tạo, nhận hối lộ, mua bán trang bị, lén giao dịch danh sách... Đúng là việc gì cũng làm."

Eugene: "Rất bình thường thôi, mấy việc này không quan trọng, quan trọng là tin tức liên quan đến vụ án giết người."

Cũng rất nhiều chuyện như vậy ở Liên Bang, Eugene đã quá quen.

Thành Chiêu: "Chúng ta chỉ có mười mấy phút, không thể lãng phí."

Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng: "Có thể tìm kiếm không? Tìm tất cả tin tức liên quan đến Anna và Yumo vào ba tháng trước, xem các cô ấy trước."

Mọi người sửng sốt.

Nghe đến hai cái tên này, bọn họ lập tức nhận ra hàm ý của hai cái tên.

Trấn Tinh tán đồng: "Đúng vậy, dường như ngọn nguồn có liên quan đến hai cô gái đã chết này, chúng ta trực tiếp điều tra từ bọn họ."

Quỳnh lập tức tìm kiếm.

Chỉ là hai nữ sinh bình thường của trường, theo lý thì trong trí não của hiệu trưởng không có quá nhiều tin tức.

Nhưng mà, lại nhiều ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa, còn bị xóa đi không ít.

— Bị xóa rồi không thể tìm thấy nữa, nhưng tin tức còn lưu lại cũng làm sắc mặt của nhóm người Hòa Ngọc trầm xuống.

Bốn tháng trước, cũng chính là khi lớp 11A1 của trường đào tạo Lê Minh sắp nghỉ, trong trường học đã xảy ra một chuyện mang đến ảnh hưởng cực kỳ xấu.

Hai cô gái Anna và Yumo bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, thân thể bị phá hỏng đến mức không ra hình dạng, đặc biệt là ở vị trí nào đó làm tất cả những người nhìn thấy phải phẫn nộ.

Càng tức giận hơn chính là thi thể của họ bị treo trên một tòa nhà cũ trong trường học. Có lẽ là bị treo lên lúc nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau có không ít người trong trường học nhìn thấy, xung quanh ồn ào.

Sau khi hiệu trưởng biết được chuyện này, lập tức kêu người phong tỏa tin tức.

Rất nhanh đã tìm thấy hai hung thủ, là hai nam sinh cùng cấp, bởi vì Anna đắc tội một trong hai nam sinh đó nên hai người quyết định hành hạ Anna đến chết, Yumo là người đi ngăn cản khi phát hiện Anna bị bắt đi.

Cuối cùng, hai người đều bị giết hại.

Nhưng mà có thể phát hiện được từ trong trí não của hiệu trưởng – hung thủ không chỉ là hai người mà là tám người.

Đêm đó hai cô gái đã gặp phải chuyện không dám tưởng tượng nổi.

Sáu người còn lại hoàn toàn được che giấu, tiếp xúc với trường học, với người nhà Anna Yumo, đều chỉ có hai người bị lộ.

Kẻ coi trời bằng vung sau lưng luôn có người lớn chống lưng, có thể bao che sáu con người, ít nhất có một người có thế lực vô cùng lợi hại sau lưng giữa bọn họ.

Cũng vì vậy, sau khi có người nhận được tin tức đã chạy tới, phá hủy trí não của hai người Anna và Yumo.

Người nhà của hai hung thủ bị lộ diện đã ra mặt, đưa tiền bồi thường hậu hĩnh cho gia đình của Anna và Yumo.

Đương nhiên, hiệu trưởng cũng cầm một con số rất lớn của Liên Bang, cho nên mới phối hợp với bọn họ, hỗ trợ ngăn chặn tin tức.

Gia đình của Anna nhận tiền bồi thường, mà sau khi người nhà của Yumo xuất hiện, chỉ mang thi thể của Yumo đi, cũng đòi hiệu trưởng trí não của Yumo.

Trí não đã bị tiêu hủy, cũng chẳng còn gì nữa.

Bởi vì hai người bị treo ở toà nhà cũ ít có học sinh đặt chân đến, ngày đó người tận mắt nhìn thấy gần như đều là nhân viên làm việc ở trường, vì phong tỏa tin tức nên ba tháng trước hiệu trưởng đã tiến hành thay máu nhân viên công tác.

Lần khai giảng tiếp theo, hai hung thủ bị giết hại tàn nhẫn.

Mãi cho đến buổi tối hôm trước, đã chết tám người liên tục, vừa đúng tám người.

— Gần như có thể chắc chắn, đây là báo thù.

Hòa Ngọc trầm mặt, hít sâu một hơi. Trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Đây là thế giới của Liên Bang các người sao? Chỉ cần thực lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm?"

Eugene bất đắc dĩ: "Mặc dù nhìn có vẻ rất tàn nhẫn nhưng đúng là như vậy."

Đường Kha: "Chỉ cần có thực lực, cũng có thể báo thù, không phải tám người này đều chết ở trong trường sao? Có người báo thù cho các cô bé ấy."

Hòa Ngọc cười lạnh, nhàn nhạt đánh giá: "Có thể tùy ý phá vỡ quy tắc, phá vỡ trật tự, khiến cho một số người muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể nhẹ nhàng thoát thân. Báo thù, không thể đổi lại được sinh mệnh, thậm chí có thể là một sự phá vỡ trật tự khác."

Những người khác đều không nói gì.

Lời Hòa Ngọc nói là thật, quy tắc sinh tồn của Liên Bang chính là như vậy, thực lực là trên hết.

Chỉ cần thực lực của bạn đủ mạnh thì bạn có thể làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ cần mạnh đến mức một mình sánh với toàn bộ Liên Bang thì có thể đặt ra quy tắc.

Họ đã quen với thế giới như vậy.

Nhưng khi nhìn bi kịch như vậy xảy ra, tâm trạng của bọn họ cũng sẽ có vài phần phức tạp.

Giết người thì thường thấy, nhưng không thù không oán, loại hành vi hành hạ người vô tội đến chết này vẫn khiến cho người phản cảm, chán ghét.

Đạn mạc —

"Bảo sao hung thủ có người che chở, thì ra là thế."

"Hai cô bé này thảm thật."

"NPC mà thôi, đừng xem là thật quá, hơn nữa cho dù ở Liên Bang thì loại chuyện như vậy cũng không hiếm thấy."

"Đúng đó, trong nhà có người mạnh còn có thể trả thù lại, trong nhà không có người mạnh thì chỉ có thể nhịn xuống hết, cho nên mọi người đều theo đuổi thực lực."

...

Hòa Ngọc lẩm bẩm: "Thực lực, thật đúng là thứ tốt."

Có lẽ người xem đã bị chuyện này làm bất đắc dĩ, cho nên không ai nói nhảm mấy câu như Hòa Ngọc tám điểm năng lực chiến đấu nữa.

Còn lại vài phút, nhóm người Hòa Ngọc tiếp tục xem xét.

Xem xong chuyện liên quan đến Anna Yumo, bọn họ tìm manh mối ba tháng trước ra xem, trong đó hai chỗ khiến cho họ chú ý —

Một, sau khi sự việc xảy ra, chủ nhiệm khối đã nộp đơn xin từ chức, nhưng bởi vì thực lực của ông ấy mạnh mẽ nên hiệu trưởng không muốn thả, ngày hôm sau chủ nhiệm khối chủ động hủy đơn xin từ chức.

Ông ấy viết thư trả lời cho hiệu trưởng: “Là tôi không bảo vệ tốt học sinh của tôi, tôi sẽ ở lại trường học, che chở cho từng học sinh một, tuyệt đối không để chuyện như thế này lại xảy ra lần nữa!”

Thấy thế, vẻ mặt của mọi người phức tạp, Trấn Tinh, Eugene và Quỳnh đều nhìn về phía Hòa Ngọc.

Hóa ra, nguyên nhân chủ nhiệm khối luôn nhìn chằm chằm vào học sinh là như thế?

Thành Chiêu: "Cậu đã biết mục đích của chủ nhiệm khối là bảo vệ học sinh từ lâu?"

Chắc chắn chủ nhiệm khối không phải hung thủ.

Nếu như ông ấy là hung thủ thì lúc trước sẽ không muốn từ chức, ông ấy sẽ trực tiếp giết người.

Hòa Ngọc đẩy gọng kính: "Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được chủ nhiệm khối luôn lo lắng cho học sinh, bảo vệ học sinh, hẳn là sẽ không dùng cách thức này để giết người."

Hành hạ đến chết, cách thức này chỉ có thể là báo thù.

Còn có thông tin thứ hai, lớp phó học tập đi tìm hiệu trưởng gây sự, hơn nữa không chỉ một lần.

Lúc hung thủ chưa chết, hơn nữa sau khi trở lại trường học, lớp phó học tập đã đấu khẩu với hai người rất nhiều, cũng nhiều lần cậu ta tìm hiệu trưởng để gây sự nhưng đều bị khống chế.

– Lớp phó học tập và Yumo là thanh mai trúc mã.

Ba tháng trước sau khi hai tên hung thủ chết, lớp phó học tập đã không tiếp tục gây sự nữa.

Giọng điệu chắc chắn của Vạn Nhân: "Chắc chắn hung thủ là bảo vệ!"

Nguyên Trạch gật đầu: "Khả năng rất lớn, vì con trai hoặc là vì cô bé mà ông ấy nhìn lớn lên nên ra tay với hung thủ là rất bình thường, nếu là tôi, tôi cũng sẽ báo thù."

Ít nhất, chắc chắn sẽ không chỉ đứng yên nhìn.

Đường Kha nhìn về phía Hòa Ngọc: "Bây giờ có thể xác định hung thủ là bảo vệ rồi nhỉ? Nếu là ông ta thì có phải chúng ta đã có thể trực tiếp ra tay rồi không?"

Dựa theo suy đoán của Hòa Ngọc, giết nhầm người sẽ gặp rắc rối với cao thủ cấp S, nhưng giết đúng rồi thì không cần phải lo lắng bất cứ phiền phức gì nữa!

Hòa Ngọc xoa cằm nhìn màn hình, không trả lời.

Thời gian đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn lại một phút.

"Còn muốn kiểm tra cái gì sao?" Quỳnh hỏi.

Hòa Ngọc ôm đầu của Eugene, nhắm ngay màn hình: "Mở hết toàn bộ tin tức về tám người đã chết ra, bối cảnh xã hội của Anna và Yumo, mối quan hệ cá nhân, cái gì có thể tra thì tra hết tất cả, cũng tìm cả người lúc trước đã liên lạc với hiệu trưởng đòi trí não của Yumo."

Tay của Quỳnh vừa nhanh chóng thao tác, vừa nói: "Lượng thông tin này quá nhiều, căn bản là không xem hết!"

Thời gian chỉ còn lại có 50 giây.

Hòa Ngọc vỗ vỗ đầu của Eugene: "Nhớ kỹ hết đi, lát nữa đưa cho tôi."

Eugene: "???"

Coi ông đây như máy quét mà dùng? Cậu lịch sử dữ chưa??

Eugene oán giận một câu ở trong lòng, nhưng thời gian không đợi người, đôi mắt của gã đã nhìn chằm chằm màn hình, tròng mắt màu đen chuyển đỏ, nhanh chóng rà soát tất cả tin tức mà Quỳnh tra ra.

Năm giây, Quỳnh gỡ trí não xuống.

Ba giây, Quỳnh gắn trí não về lại người hiệu trưởng.

Hai giây, mọi người nhanh chóng rời khỏi, đầu của Eugene và Cách Đới cũng không kịp lắp lại.

Một giây, khép cửa lại.

Không giây, hiệu trưởng mở to mắt, Hòa Ngọc đỡ hiệu trưởng: "Hiệu trưởng? Ông có nghe thấy tôi vừa nói gì không?"

Hiệu trưởng sửng sốt.

Ánh mắt Hòa Ngọc lộ vẻ lo lắng: "Vừa nãy ông hơi lảo đảo một chút, có phải gần đây nghỉ ngơi không được tốt không?"

Biểu hiện của cậu quá bình thường, nếu như không phải người xem đã xem toàn bộ quá trình thì cũng sẽ theo bản năng tin tưởng lời cậu nói!

"Đã ba tháng chưa được một giấc ngủ ngon!" Hiệu trưởng không thấy có chỗ nào không đúng, bực bội nói: "Tiến độ thực nghiệm của cậu thế nào rồi? Rốt cuộc có thể tiến hành không?"

Tình hình ở trường học vô cùng tồi tệ, sau khi tin tức hôm nay bị đưa ra thì trường học này sẽ bị hủy hoại ngay lập tức rồi.

Cho dù hiệu trưởng cảm thấy suy nghĩ của Hòa Ngọc không đáng tin, nhưng cũng chỉ có thể trông cậy vào một chút.

Hòa Ngọc khẽ cười: "Đương nhiên là có tiến triển, vừa nãy tôi mới báo cáo với ông đó."

Cười vô cùng ôn hòa, làm lòng người ta sinh ra hảo cảm.

— nhưng nụ cười không đến đáy mắt.

Sau khi Hòa Ngọc rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, rẽ vào một nơi yên ắng phía sau tòa nhà.

Chín người khác đều ở đây.

Eugene và Cách Đới đã được lắp ráp hoàn chỉnh lại, đang hoạt động cơ thể, sắc mặt của Cách Đới rất khó coi, thấy Hòa Ngọc đến đây, hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt.

Eugene vặn cổ, hỏi: "Hung thủ gần như gói gọn lại là bảo vệ rồi nhỉ?"

Dừng một chút, gã tiếp tục: "Có điều để đề phòng thì sáng hôm nay theo dõi bảo vệ và lớp phó học tập, cố gắng để nắm được manh mối xác thực, buổi tối trực tiếp ra tay."

Thành Chiêu: "Tôi không có ý kiến."

Trấn Tinh: "Đồng ý."

Những người khác cũng đều gật đầu, dù sao thì nếu đúng như lời Hòa Ngọc phân tích thì bọn họ tuyệt đối không thể giết nhầm người.

Hòa Ngọc: "Tôi không đi theo dõi ông ấy."

Cậu gõ gõ Eugene: "Chiếu thông tin quét được từ màn hình ra đi, tôi xem thử thông tin của tám học sinh bị giết."

Eugene sửng sốt: "Còn xem cái này để làm gì?"

Nhưng gã vẫn thành thật chiếu ảnh ra.

Hòa Ngọc nghiêm túc xem, cau mày lướt qua từng cái, khi đến tờ thứ tám, thì hơi dừng lại, sau đó liền đẩy gọng kính, nhìn tin tức liên quan đến người này với vẻ mặt suy tư.

Một lúc lâu sau, cậu phất tay, kêu Eugene tắt chiếu.

"Đi thôi." Hòa Ngọc nói.

"Nhóm chúng ta vẫn chia thành hai đường, Quỳnh cô và –" Cách Đới sắp xếp.

Hòa Ngọc dừng chân lại: "Ý tôi nói là – đi thôi, nên vào lớp rồi."

Cách Đới: "???"

Mọi người: "???"

Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Đi học?!"

 

Hòa Ngọc gật đầu chắc chắn như lẽ đương nhiên: "Ừ, đi học, lớp thực hành Khoa học cơ bản của tôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp