Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 26: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (11)


8 tháng

trướctiếp

Đạn mạc cười sắp điên rồi.

Còn có người xem bày tỏ —

"Nếu tôi là Hòa Ngọc có lẽ đã sắp tức phát điên rồi. Cây chổi là đồ của mấy trăm năm trước, hơn nữa vừa nhìn đã thấy chẳng có năng lực chiến đấu gì, rốt cuộc là kỳ tài nào trong chương trình chế tạo ra vậy? Hay là trang bị kỳ lạ do ban tổ chức thiết kế?"

"Hòa Ngọc hãy mặc kệ đi, đừng nhận đồ bỏ đi, nếu như là Vạn Nhân Trảm có lẽ đã chửi ầm lên thứ rác rưởi rồi."

Cây chổi chỉ to bằng một nửa cây chổi ở Lam Tinh, nhỏ nhắn tinh xảo, không tính là quá xấu.

Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một cây chổi.

Đối với công dân Liên Bang có khoa học kỹ thuật phát triển thì ai lại quét dọn vệ sinh mà vẫn dùng cây chổi?

Nhân viên vệ sinh có chút xấu hổ, thu tay lại: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có cái này…"

Bàn tay đẹp đẽ của Hòa Ngọc chặn trang bị lại, cầm cây chổi trên tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn, tôi rất thích, cũng sẽ sử dụng thật tốt. Bất cứ món trang bị nào cũng đều có giá trị tương ứng với nó, đều xứng đáng được tôn trọng."

Cậu nói rất nghiêm túc, bên trong đôi mắt tựa như có ánh sáng.

Tiếng cười nhạo đầy rẫy trên đạn mạc đột nhiên ngừng lại ngay lập tức, ngay sau đó, một lần nữa tiếp tục —

"Thái độ của Hòa Ngọc... rất khiến cho người ta thích."

"Nói thật nha, càng ngày tôi càng cảm thấy Hòa Ngọc có sức hút."

"??? Vậy thì cũng không thể thay đổi được sự thật đây là một cây chổi quét rác!"

"Phục rồi, lời hay ý đẹp thì ai mà không nói được? Không chừng bây giờ trong lòng cậu ta đang rất ảo não đó."

...

Nhân viên vệ sinh ngẩn người, mặt tràn đầy vui mừng: "Ai da, thầy Hòa không chê là tốt rồi."

Giống như nghĩ đến gì đó, bà lại nói: "Có phải thầy Hòa đang bận không, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, vừa hay cũng đã lau xong, tôi đi nghỉ ngơi một chút."

Hòa Ngọc: "Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay hiệu trưởng và chủ nhiệm khối đều bận, sẽ không thêm chuyện."

Nhân viên vệ sinh nghe vậy, đắc ý nói: "Chủ nhiệm khối cũng bận à? Vậy hôm nay tôi sẽ kết thúc công việc sớm để về nhà."

Nói xong, nhân viên vệ sinh cầm theo máy hút bụi, vô cùng vui vẻ rời đi.

Hòa Ngọc nhìn cây chổi trên tay, khóe mắt lại nhìn châu chuyển vận đen nhánh yên tĩnh treo trên cổ.

— Dường như sau khi nguy hiểm giảm bớt thì vận may lại trở nên tệ đi.

Hòa Ngọc lắc đầu, cất cây chổi vào ba lô, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu khách sáo chào hỏi từng giáo viên, lãnh đạo, cũng ôn hòa gật đầu với học sinh chào hỏi cậu, các nhân viên công tác của trường học cần trợ giúp, cậu cũng thuận tay phụ một chút.

Cho dù bọn họ đều là NPC.

Đương nhiên, sau đó đều không nhận được trang bị gì khác.

Ngay lúc đó.

"Em không sao đâu thầy chủ nhiệm." Lớp phó học tập nở một nụ cười.

Cư xử với chủ nhiệm khối, thái độ của cậu ta có vẻ rất tốt, không phải là vẻ tối tăm vừa rồi khi đối mặt nhóm người Vạn Nhân Trảm.

Chủ nhiệm khối vươn tay, xoa đầu cậu ta: "Thật ra tôi có biết em."

Lớp phó học tập sửng sốt.

Bên ngoài, Quỳnh đi theo cũng hơi kinh ngạc, trang bị do Trấn Tinh cung cấp trên tay cô ta giúp cho nhóm người Vạn Nhân Trảm không đến gần thì cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Năng lực chiến đấu của Quỳnh không phải là cao nhất, nhưng thủ đoạn rất nhiều, cũng am hiểu theo dõi.

Dù sao thì chủ nhiệm khối cũng là cao thủ cấp S, nhóm Eugene không tiếp cận quá gần nên phái Quỳnh đi theo dõi, đồng thời Trấn Tinh sẽ cung cấp trang bị để có thể nghe lén thuận lợi hơn.

Cho nên, nhóm Vạn Nhân Trảm cũng nghe thấy.

Chủ nhiệm khối vậy mà biết lớp phó học tập!

Lớp phó học tập lại rất có vấn đề, dường như có một sợi dây liên kết các nhân vật lại.

Giọng nói của chủ nhiệm khối rất dịu dàng, cũng không có một chút hung hãn như hồi trước: "Tôi sẽ bảo vệ các em, không ai được tiếp tục ức hiếp bạn học, lòng dạ như thế không xứng làm người."

Một câu cuối cùng, giọng nói lại trở nên sắc bén lần nữa.

Hốc mắt của lớp phó học tập đỏ lên.

Hai người chưa nói được mấy câu nhưng lượng tin tức rất lớn.

Sau khi chủ nhiệm khối rời đi, bởi vì lý do sức khỏe, lớp phó học tập vẫn nằm ở phòng y tế nghỉ ngơi, tạm thời cũng không định rời đi.

Quỳnh lặng lẽ rời đi.

Khi cô ta trở lại chỗ của nhóm Trấn Tinh thì bọn họ đang thảo luận quyết liệt.

Vạn Nhân Trảm: "Không cần phải nghi ngờ gì nữa, chủ nhiệm khối chính là hung thủ!"

Eugene học theo Hòa Ngọc sờ cằm: "Nhưng mà Hòa Ngọc rất chắc chắn."

Vạn Nhân Trảm tức giận nói: "Nó nói cái gì thì là cái đó ư? Chúng mày ngẫm lại lời nói của chủ nhiệm khối đi, ông ta chính là hung thủ."

Mặt Cách Đới không biểu cảm: "Tôi cũng thấy không nhất định phải nghe theo Hòa Ngọc, một tuyển thủ tham gia thi đấu không biết tên, chúng ta quá xem trọng cậu ta rồi."

Gã lý trí phân tích: "Đúng là chủ nhiệm khối rất giống hung thủ, buổi tối chúng ta có thể liên thủ giết chết ông ta, giết nhầm thì không sao cả, cứ tiếp tục tìm hung thủ."

Nếu không phải do Hòa Ngọc thì ngay từ buổi tối đầu tiên bọn họ đã bắt đầu tùy tiện giết người rồi.

Người có hiềm nghi đều có thể bị đâm chết.

—-— Thăng cấp mới là chuyện quan trọng nhất.

Cách Đới đưa ra đề nghị, những người khác cũng không phản đối.

Vạn Nhân Trảm nhàn nhạt nói: "Buổi tối chín người chúng ta hành động đi, loại Hòa Ngọc!"

-

"Phía Vạn Nhân Trảm đã định sẽ hành động vào buổi tối để loại Hòa Ngọc ra rồi, vậy mà cậu ta vẫn còn đi dạo khắp nơi!"

"Chắc là đang tìm trang bị, cái vận may đó của cậu ta thì cũng không chiếm được trang bị gì tốt, bị loại ra mới là đáng sợ nhất đó được không."

"Chậc chậc, quả nhiên đây là tuyển thủ số 2333 của hành tinh rác, cho dù có tốt với NPC thì cũng vẫn bị loại bỏ."

"Cậu ta quá yếu, hơn nữa còn một hai phải lên lớp tra tấn nhóm Vạn Nhân Trảm, khiến cho nhiều người tức giận."

...

Người xem châm chọc mỉa mai.

Hòa Ngọc có thể nhìn thấy đạn mạc đang vô cùng hả hê hay không nhưng lúc này hoàn toàn không nhìn thấy.

Nhưng cậu cũng không thèm để ý.

— Thậm chí, cậu có thể đoán được nhóm Vạn Nhân Trảm đang tính toán gì.

Hòa Ngọc cũng không sốt sắng chút nào.

Cậu tựa lên cửa sổ phòng bảo vệ, hơi nghiêng đầu: "Chú, có báo của hôm nay không?"

Chú bảo vệ không giống ông chú căng tin cười như Phật Di Lặc, cũng không treo một khuôn mặt giống như chủ nhiệm khối, ông ở giữa hai vế, có một vẻ đầy chính trực.

Nghe vậy, ông lịch sự đưa tờ báo trên tay cho Hòa Ngọc, cười nói: "Đây là báo của hôm nay."

Hòa Ngọc nhận lấy, nhanh chóng lật xem.

Nhìn thấy một tin tức ở góc báo —

[Trường đào tạo Lê Minh lại xảy ra án giết người, nghe nói đã là học sinh thứ tám bị giết, chưa điều tra được hung thủ. Chính phủ Liên Bang rất không cao tay, bảo vệ trưởng tinh cầu của chúng ta nói: "Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, phải nhanh chóng điều tra rõ." Tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả.]

Hòa Ngọc hơi nhướng mày.

Ở chỗ chú bảo vệ thích đọc báo này, quả nhiên có thể tìm được không ít tin tức.

Cậu nói với chú bảo vệ: "Chuyện này thật sự ảnh hưởng rất lớn."

Chú bảo vệ gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: "Đúng đó, đã là học sinh thứ tám rồi, hơn nữa còn không có chút manh mối nào."

Ngón tay của Hòa Ngọc vuốt ve tờ báo: "Cũng không biết là ai có thù oán với học sinh, nghe nói là một cao thủ, một cao thủ như vậy thì làm khó học sinh để làm gì?"

Chú bảo vệ lắc đầu: "Đúng đó, ai mà biết được."

Hòa Ngọc trả lại tờ báo cho chú bảo vệ: "Chú, chú cũng được tuyển vào trường học này vào ba tháng trước ư?"

Chú bảo vệ gật đầu: "Đúng vậy, tiền lương không tệ, nếu không thì tôi sẽ không đến làm việc ở cái trường có kẻ giết người đâu."

Khi chú bảo vệ nhận lấy tờ báo, Hòa Ngọc không buông tay, ngược lại còn nhìn chằm chằm ông ấy, đột nhiên nói: "Chú, nếu đã khiến cho Liên Bang chú ý rồi thì cho dù là cao thủ cấp S, lần này cũng sẽ bị bắt lại nhỉ?"

Chú bảo vệ gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi."

Ông nhìn Hòa Ngọc cười cười: "Cho nên thầy Hòa đừng sợ hãi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn định thôi."

Hòa Ngọc cũng cười rộ lên, buông tay ra: "Đúng nhỉ, hung thủ sẽ nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước."

Cậu vẫy tay: "Chú làm việc tiếp đi, tôi đi trước đây."

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Chú bảo vệ không hiểu gì mà thu mắt lại, tiếp tục đọc báo.

Sau khi Hòa Ngọc đi xa thì quay đầu lại nhìn, ý vị sâu xa nói —

"Người có thân hình tương tự với hung thủ, cũng nhiều thật."

Màn đêm có thể giết người đang lặng lẽ tiến đến, tám học sinh đã chết đều chết vào ban đêm, cho nên hiện tại ban đêm ở trường đào tạo Lê Minh vô cùng yên tĩnh, không ai dám ra ngoài.

Bên ngoài ký túc xá của học sinh, chủ nhiệm khối đi bộ xung quanh ký túc xá.

Phía xa, trong bóng đêm đen kịt.

Vạn Nhân Trảm: "Chắc chắn là ông ta đến để giết người, như thế là đang tìm kiếm học sinh có thể giết!"

Annie gật đầu: "Đúng là ông ta rất khả nghi, vô cùng tương tự với bóng người Hòa Ngọc vẽ ra, khi nào thì chúng ta ra tay."

Gã nhìn về phía Trấn Tinh và Eugene.

— Là hai người có năng lực chiến đấu cao nhất trong đội, quyền lên tiếng của bọn họ rất lớn.

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm khó coi, trong lòng lại hận Hòa Ngọc lần nữa.

Nếu không phải do Hòa Ngọc, gã sẽ chọn được nhiều trang bị hơn, chắc chắn có thể đánh bại hai người này, trong nhóm bọn họ, khi ở ngoài Vạn Nhân Trảm là người có khả năng đánh tốt nhất.

Đương nhiên, Trấn Tinh có mánh khóe, hơn nữa lại may mắn có nhiều trang bị cho nên Vạn Nhân Trảm mới bại bởi Trấn Tinh.

Trấn Tinh: "Nếu muốn ra tay, vậy phải tốc chiến tốc thắng."

Nói xong, Trấn Tinh đứng lên, khối rubik xuất hiện ở trên tay.

Cánh tay máy móc Eugene lập tức lộ ra.

Nhưng mà, tiếng vỗ cánh chấn động quen thuộc lại xuất hiện.

Mặt của Vạn Nhân Trảm trầm xuống.

Đạn mạc: "Hòa Ngọc tới rồi, chắc chắn cậu ta sẽ yêu cầu gia nhập với bọn họ, chắc là bọn họ sẽ không có cách nào loại bỏ Hòa Ngọc."

Đạn mạc: "Lỡ như bọn họ đều không đồng ý để Hòa Ngọc gia nhập thì sao?"

Hòa Ngọc đáp xuống đất.

Eugene nhìn đôi cánh xinh đẹp của cậu, không nhịn được nói: "Cậu đưa cánh cho tôi mượn chơi một chút, tôi sẽ để cậu tiếp tục tham gia với bọn tôi, không thì sẽ loại bỏ cậu."

Khóe miệng của Hòa Ngọc hơi cong lên, trên mặt cậu không có một chút gì là sốt ruột và khẩn cấp.

Ngược lại còn nhàn nhạt nói: "Các anh không được giết ông ấy, ông ấy không phải hung thủ, chắc chắn các anh sẽ giết sai."

Tầm mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên cánh mũi đặt gọng kính lạnh băng: "Mà tôi, nhất định sẽ báo cáo các anh."

"Mày nói ông ta không phải hung thủ thì là không phải à?!" Vạn Nhân Trảm giận dữ nói: "Ông ta là hung thủ, hôm nay bọn tao giết ông ta, ngay cả cơ hội báo cáo bọn tao mày cũng không có đâu!"

Hòa Ngọc không tỏ ý kiến: "Vậy cơ? Vậy thì các anh có thể thử xem."

Tất cả mọi người đều trầm mặt, bao gồm cả Eugene, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc cũng dần dần trở nên không tốt.

— Giết chết chủ nhiệm khối có một nửa khả năng có thể là hung thủ, là chuyện nên làm nhất trước mắt bọn họ, Hòa Ngọc cứ ngăn cản bọn họ mãi, rốt cuộc là vì sao?

Sắc mặt Hòa Ngọc không thay đổi, vẫn khăng khăng đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định.

Hiển nhiên, cậu sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Cậu sẽ không báo cáo bọn tôi, hung thủ là cao thủ cấp S, một mình cậu không đánh lại hắn, báo cáo bọn tôi cậu cũng không giết được hung thủ, không qua được ải này."

Đạn mạc: "Đúng đúng đúng, Hòa Ngọc căn bản không dám."

Đạn mạc: "Hơn nữa năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm, cậu ta chỉ có thể hợp tác với mấy người, không thể nào loại bỏ mấy người trước khi hung thủ còn chưa chết!"

Hòa Ngọc nghe vậy mỉm cười, cậu vươn ngón tay khớp xương rõ ràng lên đẩy gọng kính, cho dù ở trong đêm đen, gương mặt đẹp trai của cậu cũng vô cùng chói mắt, giọng nói của cậu mang ý cười —

"Vậy sao? Nhưng mà, hình như tôi cũng không cần chín đồng đội."

"Hung thủ là cấp S, nhưng tôi chỉ cần Eugene, Thành Chiêu, Quỳnh, hoặc là Trấn Tinh, Cách Đới, Nguyên Trạch, hoặc là tổ hợp bất kỳ từ ba đến bốn người trong các anh, những người khác, hình như không cần dùng đến đâu."

Hòa Ngọc cười càng thêm rạng rỡ, giọng nói tràn đầy dụ hoặc: "Eugene không muốn loại bỏ Trấn Tinh sao? Cách Đới không muốn giết chết Eugene ư? Quỳnh không muốn xử lý Vạn Nhân Trảm à? Hay là Nguyên Trạch không muốn giết chết những cao thủ hành tinh chính của các anh?"

Sắc mặt của chín người lập tức thay đổi.

— Không phải Hòa Ngọc nói trúng tâm tư của bọn họ mà là bọn họ thật sự lo lắng có người sẽ vì giết chết mình mà hợp tác với Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc hơi nghiêng đầu: "So với một tuyển thủ không có tên tuổi như tôi thì các anh đều có khả năng trở thành người đỉnh lưu nhất, các anh thật sự không nghĩ đến chuyện loại bỏ người bên cạnh ư?"

Cậu lắc đầu: "Nhìn sắc mặt của các người là biết, tôi nói đúng rồi, so với chuyện loại bỏ tôi thì người mà các anh càng muốn loại bỏ hơn là người bên cạnh."

Sắc mặt của chín người đều trầm xuống, âm hiểm nhìn Hòa Ngọc, rồi cũng phòng bị người bên cạnh.

So với việc loại bỏ một tuyển thủ không biết từ đâu xuất hiện như Hòa Ngọc thì Eugene càng muốn loại bỏ kẻ địch lớn nhất của mình là Trấn Tinh hơn, ý định muốn giết Eugene của Cách Đới cũng không che giấu chút nào, Nguyên Trạch không thích tất cả các tuyển thủ của hành tinh chính, Quỳnh rất muốn loại bỏ Vạn Nhân Trảm, Thành Chiêu, Annie, Đường Kha thì đều muốn loại bỏ tuyển thủ lợi hại hơn bản thân mình...

Ồ, Vạn Nhân Trảm là một ngoại lệ, gã chỉ muốn giết Hòa Ngọc.

Nhưng dưới tình huống như vậy thì không có tác dụng nữa.

Người đủ một trăm nghìn phiếu là số ít, cho dù có đủ thì dưới tình huống có thể thăng cấp, bọn họ đều không muốn tiêu hao phiếu đánh đầu, càng về sau, phiếu đánh đầu càng quan trọng.

Đạn mạc lập tức nổ tung chảo —

"Mẹ nó, Hòa Ngọc quá độc ác, trực tiếp nhéo trúng mạch máu luôn."

"Làn sóng ly gián này quá độc ác!"

"Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm, nhưng mà những người khác không biết nha."

"Biết cũng vô dụng, so với Hòa Ngọc năng lực chiến đấu chỉ có tám điểm, thì khẳng định là bọn họ vẫn phải đề phòng người bên cạnh hơn."

"Trận thi đấu này, thật ra không có sự tin tưởng."

...

Đúng vậy, trận thi đấu này không có sự tin tưởng.

Một khi bản thân bọn họ đã tự nghi ngờ thì suy nghĩ sẽ sinh ra dao động, không tin tưởng bất cứ một người nào bên cạnh, đây mới là mạch máu của bọn họ bị Hòa Ngọc nhéo trúng.

Cũng chính ngay lúc bọn họ bất đồng ý kiến này, bóng dáng của chủ nhiệm khối đã biến mất không còn.

— Ông ta đi rồi.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Vậy nên, cho dù ông ta không phải hung thủ thì giết chết có vấn đề gì sao?!"

Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Nếu như ông ấy không phải hung thủ thì sao lại muốn giết ông ấy?"

Vạn Nhân Trảm: "..."

Đạn mạc: "Mẹ nó! Cái cách nhân từ nương tay này của Hòa Ngọc, ông đây nghẹn chết!"

Đạn mạc: "Ha ha, trong trận thi đấu này, người nhân từ nương tay căn bản không sống nổi đâu."

Cách Đới nén lửa giận: "Tại sao không muốn dựa vào suy nghĩ của chúng tôi, bây giờ hung thủ gần như đã bị phong tỏa ở một phạm vi nào đó rồi, mỗi tối chúng ta giết mười người, không mất hai đêm là có thể thăng cấp rồi."

Hòa Ngọc: "Tôi muốn biết chân tướng."

Vạn Nhân Trảm không thể hiểu nổi: "Tại sao? Chân tướng có lợi ích gì?"

Hòa Ngọc chớp chớp hai mắt: "Tò mò đó, anh không tò mò ư?"

Vạn Nhân Trảm: "..."

— Mẹ nó, ông đây không tò mò, ông đây chỉ muốn thăng cấp!!

Nhưng thật ra Trấn Tinh và Eugene lại tò mò, Trấn Tinh: "Có phải cậu lại biết được gì rồi không?"

Eugene: "Chắc đã biết rồi, nếu không thì cậu ta sẽ không tò mò chân tướng, nói đi, cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi."

Dù sao đêm nay cũng không giết người được, bọn họ định nghe một chút tin tức.

Hòa Ngọc sờ cằm, gật đầu: "Được, vậy thì nói phân tích của tôi cho mọi người."

Cánh của Hòa Ngọc chuyển động, ngồi lên cái cây ở gần đó.

Tám người khác đuổi theo, xếp hàng ngồi tò mò nhìn Hòa Ngọc, chờ nghe phân tích.

Vạn Nhân Trảm đen mặt không đến gần, nhưng cũng dựng lỗ tai lên.

Đạn mạc: "... Mẹ nó, tôi cũng tò mò quá."

Đạn mạc: "Chỗ kỳ lạ của vụ án này đúng là rất nhiều, mọi người đều có trí não rất ít người sẽ điều tra, lần đầu tiên nhìn thấy người ta tra án, nói chứ, rất xuất sắc."

Đạn mạc: "Đặt ghế rồi, hàng đầu."

Hòa Ngọc liếc mắt nhìn mọi người một cái, đẩy gọng kính, trực tiếp nói ra tin tức chấn động —

"Lúc đầu tôi cho rằng chuyện này chỉ có một hung thủ, cũng cho rằng tất cả mọi người rất sợ hãi hung thủ, muốn tìm ra hung thủ, nhưng trên thực tế lại không phải vậy."

Mọi người sửng sốt.

Người xem: "Vãi nhái!"

Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Kẻ giết người có lẽ chỉ có một, nhưng đánh yểm trợ rất nhiều, nếu hôm nay mọi người dám giết chủ nhiệm khối thì buổi tối ngày mai sẽ không chỉ có một cao thủ cấp S tới giết chúng ta đâu."

Mọi người: "???"

Người xem: "Mẹ nó!"

Eugene trừng to hai mắt: "Thật sao?!"

Hòa Ngọc gật đầu.

Dưới tàng cây, Vạn Nhân Trảm ngửa đầu, không thể tin được: "Vậy tại sao vừa nãy mày lại không nói?!"

—- Bọn họ suýt chút nữa đã giết chủ nhiệm khối!

Nếu như thật sự không chỉ có một cao thủ cấp S tìm đến bọn họ thì cho dù bọn họ không bị giết hết, cũng sẽ không sống được mấy mống.

Hòa Ngọc vô tội chớp chớp mắt: "Quan trọng lắm à?"

Mọi người: "..."

Chuyện này mẹ nó còn không quan trọng ư?!

Trấn Tinh truy hỏi, đáy mắt trong veo sạch sẽ ẩn giấu sự tò mò: "Sau đó thì sao?"

Hòa Ngọc thả tay: "Hết rồi, những chuyện khác còn cần phải xác minh."

Mọi người hít sâu một hơi.

Mặc dù hết rồi, nhưng lời Hòa Ngọc vừa nói cũng đã rất đáng sợ.

Nếu là nói thật, thì phó bản này của bọn họ không dễ vượt.

Đúng lúc này, lỗ tai của Eugene giật giật, tất cả những người khác đều nhìn về một hướng.

— Có người!

Ký túc xá của học sinh, lớp phó học tập đi ra từ bên trong.

Cậu ta nhìn quanh khắp nơi, thấy không có ai liền đi nhanh về phía trước, dáng vẻ vô cùng có mục đích.

"Cậu ta làm gì vậy?" An Ni nhíu mày.

Trấn Tinh nhảy xuống khỏi cái cây: "Đuổi theo."

Chín người giống như bay nhanh chóng chạy theo lớp phó học tập, Hòa Ngọc theo sau cùng, bay rất chậm, vô cùng nhàn nhã.

Đạn mạc: "... Không biết vì sao, cứ luôn cảm thấy Hòa Ngọc có vẻ rất, rất trâu bò."

Đạn mạc: "Còn không phải à, những người khác đều điên cuồng chạy theo, cậu ta thì chỉ chậm rãi bay."

Hòa Ngọc cũng không dám bay quá nhanh, bay trước rất dễ rút dây động rừng.

Cậu chỉ cần biết phương hướng của nhóm Eugene là có thể đuổi theo rồi, chỉ là càng bay càng cảm thấy quen thuộc.

Hòa Ngọc nhướng mày.

Rất nhanh, người phía trước ngừng lại, bọn họ đã đến nơi.

— Phòng bảo vệ.

Lớp phó học tập đi vào phòng bảo vệ, khi Hòa Ngọc đáp xuống đất, Quỳnh vừa mới lén lút đến gần, bọn họ có thể nghe thấy âm thanh từ thiết bị trên tay Trấn Tinh.

Khi Hòa Ngọc đến gần thì lớp phó học tập mới nói câu nói đầu tiên, cũng vì câu này làm cho cậu lại nhướng mày lần nữa.

"Cha." Lớp phó học tập nói.

Chín người còn lại thì không có phản ứng gì khác, chỉ có Eugene nói: "Bảo vệ là cha của lớp phó học tập, vậy ông ấy cũng có thể là hung thủ, dù sao thì dường như lớp phó học tập biết một chút manh mối, mà người thân thiết với cậu ta, đều có khả năng."

Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn.

"Sao con lại tới đây? Không phải cha đã nói đừng để người khác biết quan hệ của chúng ta sao?" Giọng nói của chú bảo vệ có chút bất đắc dĩ.

Lớp phó học tập: "Con đến là có việc muốn nói với cha, bọn họ đang điều tra vụ án giết người, chín người mới chuyển đến kia cùng với thầy Hòa Ngọc môn Khoa học cơ bản, đều đang điều tra."

Chú bảo vệ sửng sốt, sau đó liền nhíu mày: "Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Con về đi, xem như chưa phát hiện ra cái gì."

Lớp phó học tập: "Nhưng mà con lo lắng..."

Vẻ mặt của vài người dần nghiêm túc, nhìn chằm chằm về hướng phòng bảo vệ.

Chú bảo vệ thở dài: "Không có gì phải lo lắng cả, con đi học cho giỏi đi, cha canh cổng thật tốt, con phải nhìn về phía trước chứ."

Lớp phó học tập cắn răng: "Con không nhìn được, con vừa nhắm mắt lại thì chính là cảnh tượng đó."

"Đừng nghĩ nữa!" Chú bảo vệ xoa đầu lớp phó học tập: "Con trai, đêm nay ngủ ở đây đi, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, cha sẽ trông chừng con."

Lúc sau, hai người không nói gì nữa.

Quỳnh lặng lẽ lui ra, mọi người đều lùi xa hơn một chút.

Đường Kha gần như chắc chắn nói: "Bảo vệ rất đáng nghi!"

Những người khác sôi nổi nhìn về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc không nói gì, tầm mắt cắm xuống mặt đất, dường như đang lâm vào trầm tư.

Eugene bước đến, tò mò hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"

Hòa Ngọc ngẩng đầu, cười: "Quả nhiên, suy đoán của tôi lại chính xác ở một hướng."

Eugene: "Cái gì?"

Đạn mạc: "... Cái gì?"

Đạn mạc: "Mẹ nó chứ, rốt cuộc tên Hòa Ngọc này đã biết cái gì, cậu ta thật sự khiến cho người ta không nắm bắt được!"

Vạn Nhân Trảm bực bội: "Cái gì chứ, rốt cuộc bảo vệ có phải hung thủ hay không? Nếu là ông ta, vậy thì bây giờ chúng ta ra tay đi!"

Trấn Tinh bình tĩnh trả lời: "Nếu hung thủ thật sự còn có đồng lõa cấp S thì trước khi không xác định được một trăm phần trăm, chúng ta không thể giết người khả nghi, một khi giết nhầm, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy, còn phải tiếp tục điều tra."

Annie cũng bực bội: "Điều tra điều tra, rốt cuộc còn phải điều tra bao lâu nữa."

Eugene sắp xếp: "Chủ nhiệm khối, lớp phó học tập, bảo vệ, bây giờ có ba người khả nghi, ngày mai chúng ta tách ra theo dõi ba người bọn họ, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tụ họp lại tổng hợp tin tức."

Những người khác sôi nổi gật đầu.

Mọi người lại thương lượng một vài chi tiết, đêm nay không thể giết người, hung thủ cũng không có hành động gì, vậy thì đến đây cũng xem như là kết thúc rồi.

"Mọi người về hết đi." Eugene nói.

Sau đó Hòa Ngọc lại không nói, nhưng khi sắp tách ra, cậu đột nhiên mở miệng —

"Tôi nghĩ, ngày mai chúng ta có thể đẩy nhanh tiến trình rồi."

Mọi người sửng sốt.

Từ khi Hòa Ngọc mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.

Cậu có ma lực như thế, khiến cho bọn họ theo bản năng muốn nghe lời cậu nói.

Đương nhiên cho đến bây giờ, cậu đúng là người nắm giữ nhiều tin tức nhất.

Nghe vậy, Vạn Nhân Trảm cắn răng: "Cậu còn biết đẩy nhanh tiến độ? Cậu ngăn cản bọn tôi giết người, giày vò bọn tôi trên cái Khoa học cơ bản gì đó, đây chính là đẩy mạnh tiến độ của cậu sao?!"

Nhóm Eugene không để ý đến gã, tò mò hỏi Hòa Ngọc: "Đẩy nhanh tiến độ Như thế nào?"

Hòa Ngọc: "Chắc chắn ở chỗ của hiệu trưởng có nhiều manh mối nhất, hơn nữa ông ta tuyệt đối không liên quan đến hung thủ, năng lực chiến đấu chỉ ở cấp A, ngày mai chúng ta sẽ đột phá từ chỗ ông ta."

Hòa Ngọc tự nhiên sắp xếp vậy nói: "Ngày mai Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đánh gục hiệu trưởng, Quỳnh dựa vào trí não của ông ta, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất phá giải."

Quỳnh bất đắc dĩ buông tay: "Cái khác cũng không có vấn đề gì, nhưng mà, không phá giải được."

Cách Đới châm chọc: "Sản phẩm của hành tinh Cơ Giới không phải dễ phá giải như vậy!"

Quỳnh: "Nếu như có cái cỗ máy cao cấp do tôi quy định chế tạo thì tôi có thể phá, trí não hành tinh Cơ Giới của các người cũng chỉ có như vậy!"

Cách Đới cười lạnh: "Chỗ này không có cỗ máy cao cấp, cô không phá được chính là không phá được."

Bên cạnh, Hòa Ngọc mỉm cười.

Tức khắc, tất cả mọi người nhìn về phía cậu, không rõ cậu đang cười cái gì.

Hòa Ngọc đẩy gọng kính, dưới mắt kính là hai tròng mắt sáng ngời: "Ai nói không có máy móc cao cấp?"

Cậu vươn tay, kéo Eugene và Cách Đới đến trước mặt Quỳnh.

Người của hành tinh Cơ Giới rất nhẹ, Hòa Ngọc cũng có thể kéo đi.

Rồi sau đó, trong tầm mắt mờ mịt của mọi người cậu bình tĩnh nói —

"Chỗ này đã có hai cỗ máy cao cấp nhất rồi."

Còn có thiết bị máy móc nào cao cấp, tiên tiến hơn so với robot ư?

Quỳnh: "?"

Cách Đới: "??"

Eugene: "???"

Người xem của toàn Liên Bang: "???"

— Mẹ nó!

 

— Cái ý tưởng này, thật mẹ nó quá đáng mà!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp