Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 7: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (07)


9 tháng

trướctiếp

Chóng mặt quá....

Bồn rửa.....

Tống Ngôn Trần tắm nước nóng xong một lần nữa nằm trên giường, tựa như một con thiên nga bị quật ngã, sống chết không chịu cúi đầu cao quý, rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng lại kiên cường như vậy.

Đau đầu quá.....

Tống Ngôn Trần choáng váng nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc mê man.

Có lẽ là quá mức khó chịu, khóe mắt cậu không thể kiềm được mà chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt trong vắt, nước mắt mặn mà theo đường nét trên mặt cậu, trượt vào trong chăn, rơi lên ga giường.

Đèn trong phòng bị người khác im lặng tắt đi, một bóng đen lặng yên không một tiếng động lại xuất hiện trong phòng.

Bóng đen chậm rãi di chuyển, đứng ở bên giường, ánh mắt khóa chặt, nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng, khi gã nhìn thấy khóe mắt đối phương tràn đầy nước mắt, đáy mắt gã hiện lên một tia đau lòng, lại mang theo một loại oán khí giận dữ không thể vãn hồi.

Ngón tay lạnh lẽo lặng lẽ tới gần trán nóng bỏng của mỹ nhân, người nằm trên giường phảng phất cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo này, lại chủ động cọ cọ vào đối phương, muốn dựa vào gần hơn.

----------- Sau khi uống thuốc, tắm nước nóng, nhưng vẫn không hạ sốt.

Bóng đen trầm mắt lại, nhìn đối phương đang chịu đựng khó chịu, đáy mắt ẩn chứa cảm giác đau đớn không thể xua đi được.

Gã vừa muốn thu tay về, Tống Ngôn Trần chìm sâu trong mộng cảnh liền như có cảm giác mất mát, lẩm bẩm há miệng,".... Đừng, đừng đi."

"...." Bóng đen biểu cảm trên mặt hơi dừng lại.

Giờ phút này Tống Ngôn Trần tựa như một vị mỹ nhân đang ngủ, làn da trắng nõn, hai bên má hiện ra hai vệt hồng hào, môi khẽ mở, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái thật mạnh.

Cuối cùng, bóng đen chậm rãi bò lên giường, lặng lẽ ôm chặt mỹ nhân nóng bỏng trong ngực mình, bắt đầu khống chế nhiệt độ cơ thể của mình, hình thành trạng thái lò sưởi.

“.... Ta sẽ không đi...."

Bóng đen không tiếng động vuốt ve gáy Tống Ngôn Trần, trong mắt mang theo tham lam cùng yêu thương, ngoài ra, còn có dục vọng chiếm hữu không rõ ràng.

Thật muốn bẻ gãy cổ em, như vậy sẽ không cần phải chịu đủ tra tấn đau khổ....

Có lẽ là nghe được bóng đen đáp lại, hoặc có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp, cậu vốn còn nhíu chặt mày bỗng đôi mắt bắt đầu giãn ra, thậm chí theo bản năng đem mình chôn càng sâu, hiện ra trạng thái như đang ỷ lại.

Vừa ngoan vừa ngọt, hận không thể làm tan chảy người khác.

Bóng đen hiện ra một vẻ mặt đắc ý mà lại si mê, gã ôm người càng chặt hơn.

"Ngủ đi..."

"Nước...." Cũng không biết là do nóng, hay là khát, Tống Ngôn Trần đột nhiên cau mày, gian nan giật giật đôi môi khô khốc, ngay cả hơi thở cũng mang theo sức nóng, cả người cậu nhịn không được mà làm loạn.

Bóng đen nhìn chằm chằm màu đỏ tươi khẽ phun ra của gã, trực tiếp cúi người xuống, ngậm lấy đối phương, giống như thực khách đói khát cạy hàu ra, cẩn thận mà lại tham lam liếm mút từng chút.

Lông mi dày đặc của Tống Ngôn Trần bối rối chớp chớp, nghênh đón mở miệng mình ra, tựa như du khách đi trong sa mạc đột nhiên phát hiện ra một con suối, hận không thể nếm được nhiều hương vị ngọt ngào.

Gã cảm nhận được đối phương đang ra sức phối hợp, hôn cũng càng ngày càng dùng sức, mỗi một lần liếm láp đều sẽ khơi dậy run rẩy của người trong ngực, hơi thở dốc, mang theo cảm xúc không thể che giấu cùng ánh mắt say mê không cách nào che đậy.

Tại sao em vẫn không biết cách chăm sóc bản thân.

..........................................................

Tống Ngôn Trần mê man hơn nửa ngày chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn ở trong trạng thái mê ly như trước, nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch, tâm trạng của cậu phảng phất vẫn còn trong mộng cảnh.

Anh ta.

Đêm qua, dường như cậu mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ…

Trong mơ có một người đàn ông ôm cậu, chăm sóc cậu cả đêm…

Cậu còn không ngừng rụt vào trong lồng ngực đối phương, hai người thậm chí còn hôn lấy nhau…

Vừa nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần liền cảm thấy có phần không đúng, vội vàng gõ đầu mình, đem hình ảnh kỳ quái trong đầu bỏ lại phía sau, mặt cũng có chút đỏ bừng.

 Không biết mấy giờ rồi....

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần đi lấy điện thoại di động giấu dưới gối.

[10:54]

"Bang Bang!!"

Ngay khi Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tống Ngôn Trần hơi dừng lại, mặt lộ vẻ hoài nghi.

Tại sao đột nhiên có người gõ cửa …

Tống Ngôn Trần cũng không nghĩ nhiều, mệt mỏi cầm áo khoác bên cạnh khoác lên vai gầy gò của mình, sau đó giẫm lên dép lê, vịn tường chậm rãi đứng lên.

Có lẽ là do ngủ mê man một đêm, cho dù là đến giờ phút này, cậu vẫn cảm thấy não bộ còn có vài phần choáng váng, đi lại cũng nhẹ nhàng, trọng tâm cơ thể vẫn không ngừng nghiêng về phía trước.

Mắt thấy ngoài cửa gõ càng mạnh, Tống Ngôn Trần vội vàng chống đỡ cơ thể mềm nhũn này, hô lên một tiếng.

"Chờ một chút!"

Người ngoài phòng giống như là nghe được Tống Ngôn Trần đáp lại, tiếng gõ cửa quả nhiên nhẹ xuống.

Làm sao có thể có người gõ cửa....

Là ai đang tìm cậu?

Nghĩ như thế, biểu cảm của Tống Ngôn Trần cũng lập tức thay đổi.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa và đưa mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa.

Còn chưa nhìn kỹ, cậu đã bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen tròn trịa, nhìn thấy tơ máu đỏ dày đặc giống như mạng nhện, đáng sợ như một đàn rắn.

!!!!!!!!!!!!!!!!

"Ah-------!"

Đồng tử Tống Ngôn Trần giãn ra hết cỡ, lòng ngực run lên, bịt miệng lại, lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Có gì ngoài đó vậy?

Người bên ngoài giống như ý thức được mình bị phát hiện, mạnh mẽ lui về phía sau, truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, máu cả người dường như ngưng tụ trong mạch máu, ngay cả trái tim cũng sắp không chịu nổi nhịp đập kịch liệt này.

Chờ cậu lần thứ hai ghé vào lỗ nhỏ nhìn ra ngoài cửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy các loại đồ vật đủ màu sắc chặn ở cửa, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên ngoài.

Cậu có nên mở cửa không....

Thôi nào…

Ban ngày, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đâu.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí, trái tim đập nhanh, mạnh mẽ mở cửa ra.

Người phụ nữ áo trắng ôm bó hoa hồng trong khoảnh khắc Tống Ngôn Trần mở cửa, đáy mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, ngay cả tiếng tim đập thình thịch cũng không ngừng đập vào bên tai cô, đánh thẳng vào lồng ngực mỏng manh của cô.

Gió nóng thổi lên mái tóc trên trán cô, khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt lộ ra một chút đỏ ửng.

Tống Ngôn Trần nhìn bó hoa hồng trước mặt, dường như nó còn lớn hơn nửa người của cậu, thiếu niên cứng đờ tại chỗ, ánh mắt sáng ngời lóe lên một chút ngại ngùng.

"Cô...."

Người phụ nữ hoàn hồn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể phát hiện, vội vàng đưa bó hoa hồng trong tay cho Tống Ngôn Trần, "Xin chào, đây là hoa có người đặt hàng trong cửa hàng của chúng tôi. ”

Tống Ngôn Trần không vội đưa tay, trên mặt lộ ra một tia mê man, khuôn mặt trắng bệch khẽ nhíu mày, "Cô có chắc là không đưa nhầm chỗ chứ?"

Người phụ nữ vươn bàn tay trắng nõn thon dài của mình ra, đem bó hoa đưa đến trước mắt Tống Ngôn Trần, đầu ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay Tống Ngôn Trần, khóe môi cô cong lên, ngữ khí thanh lệ mà mạnh mẽ, "Tôi chắc chắn. ”

Tống Ngôn Trần bình thường chính là một tên mọt sách sợ giao tiếp chính hiệu, căn bản không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác giới, mắt thấy người phụ nữ mơ hồ muốn rút ngắn khoảng cách an toàn của cậu, mặt Tống Ngôn Trần ầm ầm đỏ lên, lập tức lui về phía sau vài bước.

"Cô, cô đừng đứng gần tôi như vậy."

Phản ứng của Tống Ngôn Trần thật sự quá kỳ lạ, người phụ nữ không những không bị những lời này mạo phạm, mí mắt cũng hơi nâng lên, trong mắt mang theo ý cười.

"Cậu lo lắng hả?"

Tống Ngôn Trần cứng đờ, vội vàng mở to mắt để hai người có thể giao tiếp với nhau, biểu cảm hơi phức tạp, tránh được câu hỏi vừa rồi, cậu chủ động hỏi, "Đây, hoa này là ai tặng vậy?"

Đôi môi của người phụ nữ nở lên nụ cười, lộ ra ánh sáng đỏ tươi, nhếch khóe miệng bảo, "Khách hàng nói không thể tiết lộ thông tin cá nhân của mình. ”

"......" Đến lúc này, Tống Ngôn Trần đột nhiên trở nên trầm mặc, cả người thoạt nhìn vẫn xấu hổ như trước.

Thấy người phụ nữ đối diện vẫn dùng đôi mắt sáng như tuyết kia gắt gao nhìn mình, ánh mắt mang theo cảm giác quỷ dị không rõ. Tống Ngôn Trần căng thẳng, vội vàng nhận lấy bó hoa, không hỏi thêm nữa.

"Cám ơn."

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền nóng lòng muốn đóng cửa.

Đúng vào lúc này, mũi chân người phụ nữ hơi chống cửa, ngăn cản động tác của Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía đối phương.

Người phụ nữ híp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tống Ngôn Trần, khóe miệng cười như có như không, ánh mắt kéo dài, mang theo khiêu khích, "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"......" Tống Ngôn Trần nhất thời cảnh giác, từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn người phụ nữ quyến rũ động lòng người trước mặt.

Cũng trong phút chốc này, độ cảnh giác của Tống Ngôn Trần càng trở nên mạnh mẽ hơn lúc vừa nãy.

“.... Không tiện lắm." Biểu cảm Tống Ngôn Trần có vài phần xấu hổ, mơ hồ nói ra từng chữ từng chữ từ trong miệng, giọng nói đều đều rất không có khí lực.

"Không tiện?" Người phụ nữ cúi đầu, con ngươi lạnh lùng như thủy tinh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tống Ngôn Trần, âm cuối kéo dài, dường như mang theo một nụ cười.

Mí mắt Tống Ngôn Trần giật giật, đáy lòng sinh ra một trận giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Giờ phút này Tống Ngôn Trần tựa như Đường Tăng lạc vào động bàn tơ, cảm giác cả người mình đều muốn thiêu đốt.

"Cô, cô mau đi đi."

Người phụ nữ nhìn đối phương gấp đến độ cảm giác một giây sau sẽ khóc, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, vô thức lùi về phía sau một bước, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt không hề giảm đi.

"Cậu thật đáng yêu."

"......" Biểu cảm Tống Ngôn Trần chậm chạp, cả người cứng đờ, cơ thể đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Người phụ nữ đem mái tóc bay ra kéo ra sau tai, lộ ra một nụ cười yếu ớt lại ranh mãnh, "Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. ”

Tống Ngôn Trần không muốn nghe tiếp những lời này, tầm mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào chân đang chắn cửa của đối phương, cả người mang theo vẻ sốt sắng.

Người phụ nữ thấy cậu như vậy cũng vui vẻ không trêu chọc cậu nữa.

Tống Ngôn Trần thấy thế nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm, còn không đợi người phụ nữ nói gì nữa, cậu liền mạnh mẽ đóng cửa lại, cả người giống như rùa nhỏ, rụt vào trong vỏ.

....................

Người phụ nữ đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi thu lại.

Hóa ra là một con thỏ trắng sống một mình....

Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra khỏi túi của mình và từ từ gọi điện.

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam, "Anh Viễn, khi nào anh về, cửa hàng hoa vừa về một nhóm hoa mới. ”

Giọng nói vừa rồi của nữ nhân còn vui vẻ trong nháy mắt biến trở lại giọng nam trầm thấp trước sau như một, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói vẫn mang theo một nụ cười không giấu được.(QCMX X T Y T)

"Tôi chuẩn bị về.”

"Anh Viễn, hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao? Tôi cảm thấy anh đang có tâm trạng rất tốt. ”

Nói tới đây, "người phụ nữ" liền bày ra vẻ đang suy nghĩ gì đó, “cô” quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lại cười khẽ một tiếng, "Ừm, quả thật, vừa gặp được một người rất thú vị.”

Nói xong, biểu tình "người phụ nữ" hơi dừng một chút, "Đúng rồi, giúp tôi xem một chút, cái người hôm nay liên hệ đặt bó hoa lớn kia là ai?"

Đầu dây bên kia rõ ràng hơi ngưng lại động tác, không rõ nguyên nhân hỏi, "Là có vấn đề gì sao?"

"Người phụ nữ" hơi nhướng mày, biểu cảm như có điều suy nghĩ, "Không có vấn đề gì. ”

Nói xong, anh ta cười khẽ một tiếng.

".... Tôi chỉ muốn biết người tặng hoa cho vị khách này...."

“.... Cảm thấy rất hứng thú..."

Đúng là…sự quyến rũ chết tiệt.... ( truyện trên app T Y T )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp