Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 1: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (01)


9 tháng

trướctiếp

Đêm bên ngoài tối đen như mực, nhìn vào không thấy một ngôi sao nào, ngay cả trăng tròn cũng bị tầng tầng mây đen che kín, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua.

Cuối cùng cũng viết xong.

Tống Ngôn Trần ngồi trước máy tính, mơ mơ màng màng gõ xuống phím dấu chấm cuối cùng.

Màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính của cậu, thoạt nhìn càng khiến khuôn mặt cậu thêm phần tái nhợt ốm yếu, tựa như một búp bê sứ để người ta ngắm nhìn, làn da ở phần gò má chợt ửng lên vài phần ửng đỏ, vừa xinh đẹp vừa tinh xảo.

Cửa sổ nửa mở rộng, thỉnh thoảng sẽ thổi vào vài luồng gió lạnh, ngay cả rèm cửa sổ cũng nhẹ nhàng di chuyển theo.

Một đôi mắt đen nhánh núp sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trong phòng, giống như con rắn độc săn mồi, hai mắt gã dựng thẳng lên, như thể đang trong trạng thái cảnh giác.

Gã gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, tham lam cùng si mê nhìn chằm chằm vào cặp đùi để lộ ra của đối phương, như thể đang thưởng thức bức tranh nổi tiếng thế giới.

Tống Ngôn Trần chỉ mặc một chiếc quần đùi đen, và một chiếc áo phông trắng hình chữ T, cả người cậu trắng nõn như được ngâm trong sữa, lộ ra đôi chân thon dài mà thẳng tắp, giẫm lên đó là thảm lông trắng muốt. Những ngón chân nhỏ gọn và hơi tròn, uốn cong thành một hình vô cùng gợi cảm. Độ cong của màu sắc, giống như một tác phẩm được chạm khắc cẩn thận bởi Thiên Chúa, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu không thôi.

Người đàn ông không kiểm soát được nuốt nước miếng một cái, gã lặng lẽ phát ra một tiếng thở dài.

Khà khà, thật muốn liếm một ngụm.

Tống Ngôn Trần đóng tài tệp liệu lại, duỗi người lười biếng một phát.

Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi.

Tống Ngôn Trần cảm nhận được cảm giác đau đớn do dạ dày đói cồn cào, vội vàng đứng dậy, khó khăn mà nhón chân lên, đưa tay chạm vào mì tôm đặt trên tủ sách, mí mắt màu nâu nhạt hơi lóe lên.

Eo cũng thật mềm mại.

Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt hơi lóe lên, giống như thực khách đói khát, nóng lòng muốn cày miệng hàu, ánh mắt gã mang theo tham lam không hề che dấu.

Tống Ngôn Trần sờ nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, gói mì tôm cuối cùng đã sớm bị cậu ăn hết vào ngày hôm qua rồi, bịch mì gói còn đang để bên cạnh bàn, chưa vứt.

Tống Ngôn Trần nhìn xung quanh một cái, có rất nhiều thứ đồ đạt làm không gian căn phòng trở nên chật hẹp hơn, trên chiếc giường lớn là một bãi bừa bộn ngổn ngang, ghế sô pha ném đầy quần áo, bàn ghế máy tính cũng giống y hết, chất đầy những quyển sách cũ mà cậu đã tốn cả đống tiền vào đó.

Thùng rác nằm bên cạnh bàn máy tính sớm đã được lấp đầy từ lâu, các thùng mì ăn liền thì ném đầy dưới đất, trong phòng sớm đã không còn chỗ để ăn nữa.

Đã là nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối cậu bước chân ra khỏi nhà.

Tống Ngôn Trần hít hít mũi, dạ dày thời gian dài không ăn đã nhăn nhúm thành một đoàn, phát ra âm thanh phản kháng không thành tiếng nhưng khiến cậu đau muốn xỉu.

Người đàn ông chú ý tới hành động nhỏ của Tống Ngôn Trần, ánh mắt gã chợt tối sầm xuống.

Thật không ngoan, chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả.

Cuối cùng, Tống Ngôn Trần đứng tại chỗ chần chờ thật lâu, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, cậu từ trong tủ lấy ra một cái mũ lưỡi trai che đầu mình, lại từ trong tủ lấy ra một cái quần jean rồi thay vào.

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu trở nên dồn dập và mạnh mẽ, khoảng cách giữa các nhịp thở giống như mang theo sự nhẫn nhịn.

Sao em không đóng cửa sổ lại? Em không sợ bị phát hiện sao?

Sắc mặt người đàn ông mang theo sự say sưa, ánh mắt gã tham lam lại cẩn thận đảo qua từng tấc da của thiếu niên, ngay cả khóe miệng cũng âm thầm nhếch ra một nụ cười si hán.

Em không biết ư, những tên biến thái thích nhất là nhắm mục tiêu vào những

người sống một mình?

Đặc biệt là một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn như em.

Khà khà.

Xử lý đơn giản nhưng vật rác rưởi trong phòng một hồi, buộc thành mấy cái túi, Tống Ngôn Trần liền chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.

Trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt Tống Ngôn Trần vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trực tiếp nhìn thẳng vào một đôi mắt màu đỏ tươi.

Nhưng người kia phản ứng cực nhanh, chẳng mấy chốc liền biến mất tại chỗ.

Biểu tình trên khuôn mặt Tống Ngôn Trần hơi dừng lại, hai mắt  cậu vô tội chớp chớp, sắc mặt đờ đẫn.

Ảo giác, phải không? Vừa rồi hình như cậu vừa thấy ai đó ngoài cửa sổ? Nhưng đây không phải là tầng 13 sao?

Cũng may ánh mắt Tống Ngôn Trần có chút cận thị, nhìn cũng không được rõ ràng lắm, cho nên cũng không quá để ở trong lòng.

Cậu cẩn thận đóng cửa lại và chuẩn bị đi kiếm chỗ ăn.

Người đàn ông lại chậm rãi thò đầu lên, nhìn căn phòng đã tối đen không chút ánh sáng, khóe miệng gã treo lên nụ cười càng lúc càng sâu.

Chỉ chốc lát sau, gã liền biến thành một bóng đen, vô thanh vô tức cùng chiếc bóng trên tường dung hợp thành một thể, sau đó chậm rãi bò vào phòng, chen qua khe cửa, đuổi theo bước chân Tống Ngôn Trần.

Khà khà.

***

"Ông chủ, cho tôi một bát phở chay." Tống Ngôn Trần có chút sợ hãi nhìn bốn phía, chần chờ thật lâu, cậu mới chậm rãi chỉ vào thực đơn, nhỏ giọng nói ra nhu cầu của mình.

“Còn hai người nữa, lập tức tới ngay."

Tống Ngôn Trần sờ vào cái bụng đói meo của mình, cậu sợ hãi gật gật đầu, yên lặng đứng ở một bên, cũng không thúc giục gì, mười ngón tay trắng bệch đặt trước ngực cẩn thận cọ xát qua lại, thoạt nhìn trông rất dè dặt.

Bóng đen cùng bóng dáng của Tống Ngôn Trần lặng lẽ không một tiếng động dung hợp một chỗ, gã đi theo phía sau cậu, tỉ mỉ không một tiếng động đánh giá nhất cử nhất động của đối phương.

Chậc, mông vểnh thật.

"Đm, trong chén này có cái mẹ gì vậy, là sâu đúng không?" Đột nhiên, một thực khách ngồi ở quầy hàng đập mạnh bàn, phát ra tiếng nổ lớn , bắt đầu hùng hùng hổ hổ kêu lên.

Tiếng kêu ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thực khách quầy hàng, động tác kẹp đũa của mọi người trong nháy mắt như bị định chú.

Ông chủ thấy thế, nóng nảy quát tháo, "Đừng có ăn nói lung tung, quầy hàng của chúng tôi đã buôn bán hơn mười năm rồi, chưa từng bị ai khiếu nại vì vấn đề vệ sinh đó. ”

Thực khách lập tức tranh đấu, hắn ta đỏ mắt, gắp con sâu trong chén ra, "Ông qua đây mà nhìn đi, nhìn cho kỹ vào, đây không phải là sâu thì là cái mẹ gì?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao, toàn bộ thực khách quầy hàng đều hít một hơi khí lạnh, quay mặt sang bắt đầu nôn khan, thậm chí còn hô to "Hoàn tiền đi!" Toàn bộ cảnh tượng hỗn loạn không thôi.

Ông chủ trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, cũng không rảnh tay làm tiếp nữa, ông ta vội vàng đi tới để nói chuyện, "Cậu đừng nói bậy, trong cửa hàng chúng tôi có camera giám sát".

Đôi tình nhân vốn xếp hàng trước Tống Ngôn Trần thấy thế, lập tức nhíu chặt mày lại, biểu tình lộ ra vẻ chán ghét, ngay cả bát mỳ chay làm xong cũng không cần, xì xào bàn tán vài câu, liền lắc đầu bỏ đi.

Để lại Tống Ngôn Trần một mình đứng tại chỗ, cậu có chút luống cuống, sắc mặt vẫn rất trắng bệch.

Chóng mặt.... Dạ dày đau quá....

Còn bao lâu nữa...

Bóng đen chú ý tới biểu tình của Tống Ngôn Trần biến hóa, ánh mắt gã dần lạnh đi, mang theo nét âm u chậm rãi tập trung vào thực khách đang la hét.

Thứ đáng chết này.

Một giây sau, thực khách kia liền cảm giác mình giống như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, cơ thể không khống chế được mà ngã về phía sau, ngay cả cái ghế của hắn ta cũng vì động tác hài hước đấy mà trực tiếp ngã lên mặt đất, mặt hắn lắm lem hệt như dính phải c*t ch*.

Người xem kịch ở bên cạnh còn tưởng mình mới là người ngã xuống, liền lập tức cười rộ lên.

Ngay cả biểu tình của ông chủ sạp hàng cũng thiếu chút nữa thất thố.

Đầu tiên, Tống Ngôn Trần nhìn thoáng qua bát mỳ bị đôi tình nhân bỏ lại, sau đó cậu nhìn thoáng qua ông chủ còn đang cố gắng nói lý với người thực khách kia, cậu chần chờ một hồi lâu, bưng bát mỳ lên, cũng mặc kệ vấn đề vệ sinh hay không, ngồi vào trong góc, yên lặng ăn vài miếng.

Bóng đen thấy thế, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, gã chậm rãi đuổi theo bước chân của cậu.

Đột nhiên, bóng đen cảm ứng được cái gì đó, tầm mắt chậm rãi nâng lên, ánh mắt sắc bén nhanh chóng tập trung vào thân ảnh lung lay sắp đổ ở tòa cao ốc bên cạnh.

Nháy mắt biểu tình gã thay đổi.

Không tốt!

***

Chỉ có vị trí này trống rỗng.

Tống Ngôn Trần bưng mỳ, cậu tính đi về phía chỗ trống kia, mắt thấy còn cách một thước nữa là tới, bỗng từ một hàng chữ đỏ bắt mắt xuất hiện trong tầm mắt của cậu, lơ lửng trên không trung, mà phía sau cậu cũng nhanh chóng xuất hiện một bàn tay vô hình giữ chặt lấy vòng eo cậu.

“Đừng đến! Sẽ chết!'

Tống Ngôn Trần giật mình, hai tay giữ chặt bát mỳ, trong nháy mắt liền dừng tại chỗ, đầu tiên cậu luống cuống nhìn về phía sau, phát hiện không có gì, lại thu hồi ánh mắt.

Một giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, một vật gì đó từ trên trời giáng xuống, lướt qua thân thể cậu, thẳng tắp nện trên mặt đất.

Chất lỏng màu đỏ chót bắn tung tóe khắp toàn thân Tống Ngôn Trần.

Tiếng động kinh thiên động địa, ngay cả mặt đất cũng văng lên một tầng bụi

bặm, bốn phía vốn ồn ào cũng bởi vì tiếng động bất thình lình này mà kinh hãi đến tắc mạch.

"......"

Đồng tử Tống Ngôn Trần khẽ run rẩy, đại não giống như bị bạch quang đánh trúng mà xuất hiện ảo giác, thân thể cậu bắt đầu run rẩy không khống chế được, bát mỳ cầm trong tay cũng đồng loạt rơi xuống đất.

- A a a a a a a--------.

Trong phút chốc, đám người kia mới hậu tri hậu giác từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, một người phụ nữ ôm đứa nhỏ vào lòng sụp đổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó tất cả mọi người chung quanh bắt đầu điên cuồng chạy trốn, tiếng kêu la kinh động đất trời.

Ai đó đã nhảy lầu tự tử và chết ngay tức thì.

Nạn nhân là một phụ nữ với một con dao được cắm trước ngực.

Cơ thể Tống Ngôn Trần vẫn cứng ngắc như cũ, hai chân giống như bị đính trên mặt đất có làm thế nào cũng không dời đi được, cậu chậm rãi quay đầu lại, hai con mắt đỏ đến lợi hại, cậu như bị ma xui quỷ khiến, run rẩy sờ mặt mình.

Tất cả ------ đều là máu.

Tống Ngôn Trần chậm rãi nghiêng đầu, lỗ tai cậu tựa như bị hỏng, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, cùng cả thế giới trở nên bất đồng.

Mà tất cả mọi thứ xung quanh giống như bị người ta ấn nút phóng chậm, cậu có thể nhìn thấy ông chủ sạp hàng nóng lòng la ối trong điện thoại, nước bọt bắn tung tóe, còn có thể nhìn thấy người qua đường đang hoảng hốt lần lượt lui về phía sau, miệng há hốc khép lại, giống như là đang nói cái gì đó...

Bóng đen giờ phút này lại ngây người, vẻ mặt gã si ngốc nhìn khuôn mặt bị máu nhiễm bẩn của Tống Ngôn Trần, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm không cần suy nghĩ.(QCMX X T Y T)

Khuôn mặt của thiếu niên tươi sáng. Màu đỏ của quả mần cùng làn da trắng sữa của thiếu niên hình thành một loại tương phản cực lớn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cả người thiếu niên giống như đang phát sáng, mang theo một loại cảm

giác kích thích thị giác khó nói thành lời.

Đẹp quá...

Cơn gió thấu xương thổi qua bên tai Tống Ngôn Trần, cơn ớn lạnh bất thình lình kéo tới làm cả người cậu không nhịn được rùng mình một cái, giống như bị một thể lực mạnh mẽ nào đó kéo khỏi giấc mộng. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời thanh âm ồn ào huyên náo đều truyền vào lỗ tai cậu, cảm giác rung động của thế giới dần len lỏi vào trong tim cậu.

Nhìn thi thể bị văng tứ tung trên mặt đất, còn có đại tràng chậm rãi lòi ra khỏi bụng, phản ứng sinh lý mãnh liệt chậm rãi lên men trong đại não Tống Ngôn Trần, thân thể cậu lung lay như sắp đổ về phía trước.

Tống Ngôn Trần cố nén cơn ghê tởm lại, cậu run rẩy ấn ngực mình, lùi về phía sau vài bước, một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa mình và thi thể, sau đó ngồi xổm xuống điên cuồng nôn khan.

Cậu tựa như một con cá mất nước, dồn dập mà lại dùng sức nôn ói, máu trong người đều đang chìm xuống, ngay cả trái tim cũng đập điên loạn như đoàn tàu xe lửa trật bánh không ngừng càn quét, một giây sau liền có thể lao ra khỏi lồng ngực cậu.

Dòng chữ đỏ nguyên bản cũng từ từ biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tựa như bãi cát bị sóng biển rửa sạch, hết thảy trở về dáng vẻ ban đầu.

Sau khi nét chữ đó bị cuốn trôi đi thì dần để lộ ra những ký tự màu trắng, nó phiêu phiêu đứng trước mắt Tống Ngôn Trần, chậm rãi lướt qua.

( truyện đăng trên app TᎽT )

“ Ngay cả khi bị dọa, sao em vẫn xinh đẹp như thế?'

“ Mông của em thật vểnh, lúc ngồi xổm xuống trông còn tròn trịa hơn”

“Ta thực sự rất muốn cắn em một cái.”

  ‘.........’

Từng dòng chữ một, được viết một cách thô tục, mang theo sự si mê, dâm dục và biến thái.

Cái quái gì thế này? Có phải nó đã cứu cậu không?

Nhưng nếu vừa rồi bước chân của cậu không kịp thời dừng lại, kết quả căn bản không dám nghĩ tới.

Tống Ngôn Trần run rẩy càng lúc càng nhanh, lông mi dày đặc bối rối khẽ rung lên vì hoảng sợ.

Những hình ảnh chấn động vừa rồi lại lần nữa không ngừng lên men, các cơn đau đớn từ dạ dày liên tiếp truyền đến, giống như một miếng giẻ bị người ta siết chặt, nhăn lại thành một nhóm, làm cho cậu không tài nào thở nổi.

Cuối cùng, hai mắt cậu trợn tròn một chút, không chịu nổi kích thích, hai đầu gối vô lực xụi lơ, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Tống Ngôn Trần mơ mơ màng màng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn bất thình lình xuất hiện ở một bên của cậu, một phen đem cậu kéo vào trong ngực.

Nhưng cậu sớm đã choáng váng đến ngất đi, chỉ cảm thấy cả người mình như rơi vào một cái ôm mạnh mẽ và lạnh lẽo như băng, còn chưa kịp nhìn mặt đối phương, liền hai mắt đã không chịu nổi liền nhắm lại, trực tiếp ngất đi.

Người đàn ông vững vàng ôm Tống Ngôn Trần bê bết đầy máu vào trong ngực, ánh mắt gã tàn độc nhìn lướt qua thi thể người nữ máu còn đang chảy trên nền đất, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười không rõ.

Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông lướt qua đường nét trên khuôn mặt Tống Ngôn Trần, ngón tay gã lặng lẽ lau đi vết máu trên mặt mặt.

Cậu bé ngoan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp