Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 6: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (06)


9 tháng

trướctiếp

Hai mắt Tống Ngôn Trần ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, mơ hồ một giây sau sẽ khóc ra mất, cậu lập tức ôm chặt eo người đàn ông kia, mí mắt bối rối nhìn từ trên xuống dưới, "Giúp, giúp tôi...."

Tống Ngôn Trần vừa nói, vừa nhìn về phía sau, cơ thể mảnh khảnh của cậu không khống chế được mà run rẩy, tựa như mèo con lưu lạc khắp nơi vào mùa đông giá rét, hai con mắt to ngập nước, rất đáng thương.

Ánh mắt người đàn ông âm u thâm trầm nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần trong ngực, hai bên cánh mũi mở rộng tầm nhìn.

Thiếu niên trong ngực hắn mặc một chiếc áo T trắng đơn giản, quần áo quá lớn lại còn đeo khẩu trang, lộ ra cổ thon dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn trơn tru, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.

Yết hầu người đàn ông bất giác lên xuống, trong mắt lóe lên suy nghĩ khó có thể nói thành lời, ánh mắt tối tăm của hắn đang nóng rực nhìn lên làn da trắng nõn trần trụi của Tống Ngôn Trần, tay cũng giống như một con mãng xà ướt át lạnh lẽo chậm rãi nắm vào vòng eo cậu.

Thật tinh xảo.

Một chùm ánh sáng chiếu lên mắt người đàn ông, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám chậm rãi rơi vào trên mặt bảo vệ đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén, tay cầm đèn pin của tên bảo vệ cũng cứng đờ theo.

Trong nháy mắt bước chân của tên bảo vệ không thể làm chủ được, trên mặt vốn mang theo nét lười nhác cùng nụ cười xấu xa rất nhanh liền tiêu tan không còn, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo khó đoán.

Ghê tởm.

Làm thế nào vẫn còn có người ở đây.

Bảo vệ trong lòng nhịn không được hùng hùng hổ hổ.

Do dự một lát, bảo vệ mới giơ điện thoại, miệng huýt sáo, xoay một vòng, đi sang bên cạnh, ngang nhiên làm bộ đi ngang qua.

Trước khi đi, hắn còn mờ mịt nhìn lướt qua toàn thân Tống Ngôn Trần, mang theo ánh nhìn của sói đói xông vào cậu. 

Ý nghĩa của sự bẩn thỉu.

Vẫn còn nhiều có cơ hội để bắt được cậu ta.

......................

Sau khi nhiều lần xác nhận bảo vệ rời đi, trái tim Tống Ngôn Trần lập tức rơi xuống lồng ngực, ngay cả làn da trắng bệch cũng chậm rãi ấm áp dần, đuôi mắt đỏ bừng.

Trải qua một lần vừa rồi, Tống Ngôn Trần nói chuyện sẽ có chút nghẹn ngào, hốc mắt đều chứa hơi nước, cậu cảm kích nhìn về phía đối phương, vừa thở hổn hển vừa nói, "Cảm ơn, cảm ơn anh. ”

Gần như giây sau sẽ khóc.

"Thở dốc cũng rất dễ nghe." Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cậu mà nổi lên ham muốn, đôi mắt hắn lộ ra một màu đỏ tươi, lời nói không đầu không đuôi mà đáp, giọng nói của hắn giống như được ngâm trong nước, khàn đến mức làm cho người ta cảm thấy quá sức chịu đựng.

Tống Ngôn Trần nhìn gương mặt không chút thay đổi của người đàn ông, có chút hoảng hốt, cho rằng mình nghe lầm, cậu điên cuồng nháy mắt, giọng nói run rẩy, "Cái gì, cái gì?"

Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt tựa như đang thưởng thức một món châu báu, mang theo vài phần ý nghĩ không rõ mà đánh giá, hai người dính lấy nhau với một loại tư thế cực kỳ ái muội cùng thân mật, hai tay người đàn ông vào giờ phút này cũng lặng lẽ lướt qua thắt lưng Tống Ngôn Trần, động tác bất thình lình, ngứa đến mức cả người Tống Ngôn Trần giật nảy lên, thiếu chút nữa kêu lên tiếng.

Tống Ngôn Trần mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, với tư thế mập mờ giữa cậu và người đàn ông này, ngay cả cách nói chuyện của hắn, chưa kể đến động tác kỳ quái vừa rồi. Cậu ngay lập tức nhận ra đây là một vết xe đổ, ngay lập tức liền hoảng hốt từ trong ngực người đàn ông vùng ra, cố nén choáng váng, vừa cúi đầu vừa lui về phía sau, "Cám ơn anh đã giúp tôi. ”

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền rụt bả vai lại, không nói nhiều nữa, bịt tai chạy về phía trước, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Người đàn ông cũng không đuổi theo cậu, hắn như đang suy nghĩ gì đó mà đứng yên tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi, tay dừng ở giữa không trung, tiếp tục duy trì tư thế ôm người kia.

Thật lâu sau, người đàn ông mới thu tay lại, đầu ngón tay hắn chậm rãi ma sát, còn chưa thỏa mãn mà hồi tưởng lại cảm giác mềm mại vừa rồi, trong miệng cũng phát ra một tiếng thỏa mãn, biểu cảm ẩn dưới vành mũ cũng trở nên điên cuồng, nóng bỏng, mang theo hưng phấn vặn vẹo bất thường.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh....

Người đàn ông cất bước, lộ ra một nụ cười như kẻ chiến thắng mà chậm rãi đi theo.

........................................................................

Cậu chạy một mạch vào hiệu thuốc, Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ở cửa.

May mắn là nhà thuốc mở cửa 24 giờ....

Cậu ở hiệu thuốc uống thuốc hạ sốt, sau đó mới kéo thân thể miễn cưỡng không bị choáng váng mà trở về nhà.

Dọc theo đường đi, cậu lo lắng đến kinh hồn bạt vía mà nhìn xung quanh, sợ lại gặp phải tình huống bất ngờ gì đó, cho nên cả người đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Thẳng đến khi thật sự đi vào cầu thang tiểu khu, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của cậu mới chậm rãi hạ xuống.

Không gặp phải nhân viên bảo vệ kỳ lạ đó.... Cũng không đụng phải người đàn ông kỳ quái vừa rồi....

Một bước vào tòa nhà, có thể nhìn thấy vách tường lâu năm không sửa chữa đến ố vàng vỡ vụn, tràn ngập các loại vết đen và nấm mốc, còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối hỗn hợp với mùi mốc, mùi thuốc lá, mùi thức ăn thừa.

Tống Ngôn Trần nhịn không được nhíu mày, cúi đầu xuống thấp hơn, yên lặng đè mũ.

Cậu vừa đi lên tầng hai, liền chú ý tới ông lão đang đứng ở góc hành lang đang hút thuốc.

Ông lão dựa vào tường, mặc áo sơ mi kẻ sọc ố vàng nhăn nhúm, cổ áo rất đen, dưới chân mang dép lê, lộ ra ngón chân, chân vừa bẩn vừa hôi, Tống Ngôn Trần vừa tới gần, là có thể ngửi thấy mùi chua mơ hồ tràn ngập không khí.

Tống Ngôn Trần theo bản năng cúi đầu thấp hơn, hơi nghiêng người, thật cẩn thận đi qua đối phương, an tĩnh đi về phía trước.

Ánh mắt của ông lão không ngừng nhìn về phía người cậu, tay kẹp điếu thuốc hơi dừng lại, đôi mắt vốn híp lại thành một khe hở đột nhiên phóng đại, tròng mắt lăn lên lăn xuống, đánh giá qua lại trên người Tống Ngôn Trần vài lần.

Nhất là khi ánh mắt rơi vào mông Tống Ngôn Thần, hai con mắt phát ra một loại ánh sáng cực kỳ khó hình dung, biểu cảm mang theo rất hèn mọn, ánh mắt ấy lại càng thêm biến thái.

Tống Ngôn Trần cảm nhận được tầm mắt của ông lão kỳ quái này không ý gì là che dấu, cố nén không khỏe, vội vàng bước nhanh hơn, theo bản năng che khẩu trang càng thêm kín mít.

Ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần, thấy bước chân cậu tăng nhanh, buông tay tựa vào tường ra, lập tức huýt sáo một tiếng, miệng phát ra tiếng cười xấu hổ trêu chọc, còn rất không có ý tốt hô một tiếng.

"Sao lại giống như một con chó cái vậy, trốn cái gì mà trốn?"

Nghe được tiếng hô của ông lão, bả vai Tống Ngôn Trần hơi co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khó coi.

Ông lão tự mình nói chuyện xong, đối diện với mặt đất chính là nước bọt, lại một lần nữa ngồi xổm ở phía trên cầu thang, hít mạnh một hơi thuốc, trong khoảnh khắc hơi thở sương mù lượn lờ, trên mặt tràn đầy sự hưởng thụ cùng sự thỏa mãn.

Ánh sáng của hành lang chiếu lên người cậu, kéo dài bóng tối trên mặt đất.

Dòng điện của bóng đèn tạo ra âm thanh, và ánh sáng trở nên chập chờn.

Ông lão nhịn không được cau mày, trong miệng ngạt điếu thuốc, cúi đầu mắng hai câu,"Mẹ nó, cái đèn điện này, buổi tối còn muốn dọa lão chết lão tử à. ”

Mắng xong, ông lão liền ngoáy lỗ tai, đi đến bên cầu thang ngồi xuống, không mất nhã hứng mà tiếp tục hút, thậm chí còn có hứng thú ngâm nga tiểu khúc.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc áo gió, đầu đội mũ liền bất thình lình từ dưới lầu đi xuống, bước chân cực nhẹ, nhẹ đến mức thậm chí không nghe được âm thanh.

Bóng râm của vành mũ đánh vào mặt người đàn ông mũ, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ đường nét ngũ quan của anh ta, cũng không nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.

Người đàn ông đội mũ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt u ám giấu dưới cặp kính vàng, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt ông lão đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén.

Ông lão mơ hồ như nhìn thấy bóng ma đang nhìn xuống mặt đất, tay cầm điếu thuốc hơi dừng lại, tựa như bị một đầu ác thú nhìn chằm chằm, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo hình.(QCMX X T Y T)

Lão vừa định quay đầu lại, còn chưa xoay người, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã nhìn chằm chằm lão từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như là đang mưu đồ gì đó không có ý tốt.

Một giây sau, ánh mắt hắn sắc bén, hai tay kề sát lưng ông lão già, đẩy mạnh một cái.

Chết tiệt.

Lão không hề phòng bị, đồng tử đột nhiên mở to.

"A a a a -------" Ngay sau đó chính lão lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào.

Kèm theo một tiếng nổ lớn, vật nặng đập xuống đất, xương đùi lão già phát ra tiếng ọp ẹp, đột nhiên đứt gãy.

Tiếng kêu thảm thiết trong hành lang càng lúc càng lớn.

Người đàn ông đội mũ vô thanh vô tức nhìn một màn này, hàm ý trong mắt càng sâu, mang theo vài phần tức giận không thể kìm lòng, trong mắt không có nửa phần bi thương.

Có lẽ là tiếng kêu quá mức quấy nhiễu người dân, một vài người thuê nhà ở lầu một thật sự nhịn không được, mạnh mẽ mở cửa phòng ra, đối với bên ngoài chính là một trận gào thét cùng chửi rủa, "Hét cái gì? Đêm tối! Còn có để cho người ta nghỉ ngơi!"

Người đàn ông đội mũ cười lạnh một tiếng, lặng yên không một tiếng động như lúc xuất hiện, chậm rãi biến mất tại chỗ.

Sắc mặt mọi người thay đổi nhanh chóng, tựa như diễn viên thay đổi khuôn mặt của kịch Tứ Xuyên*.

*Kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc. Đây là sự pha trộn hoàn hảo của phương ngữ địa phương cùng với phong tục, âm nhạc dân gian và các điệu nhảy từ các khu vực khác.

***

Tống Ngôn Trần luống cuống tay chân lấy chìa khóa ra mở cửa, hai tay vẫn không ngừng phát run, nhiều lần thiếu chút nữa không thể đối diện với cánh cửa.

Cửa vừa mở ra, cậu cũng giống như kẻ điên dại mà chạy trốn, thuốc vừa mua trong tay cũng tùy tiện ném xuống đất, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa từ bên trong, thậm chí cẩn thận khi nằm sấp nhìn thoáng qua lỗ trộn nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác nhận sự an toàn của mình, mới thở dài một hơi.

Trở lại khung cảnh mình bắt đầu quen thuộc, sự căng thẳng của Tống Ngôn Trần cũng dần được giảm bớt, đầu tiên cậu cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném trên mặt đất, sau đó liền cởi giày và cởi quần áo, chân trần giẫm trên mặt đất, mặt trắng bệch đi vào trong phòng tắm, cả người thoạt nhìn vẫn lo lắng đến hồn bay phách lạc.

-------- Khi bị sốt, tốt nhất nên tắm nước nóng.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy.

Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch nhìn gương trong phòng tắm, một lần nữa kiểm tra cơ thể một phen.

Một ngày trôi qua, màu sắc của những nụ hôn này không những không mất đi, mà còn trở nên xanh hơn và tinh xảo hơn, thoạt nhìn giống như đã trải qua một cuộc ngược đãi. Chúng dày đặc đến mức làm cho người ta cảm thấy như bị khủng bố.

Sắc mặt Tống Ngôn Trần trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng lướt qua từng vết hôn.

Thật sự quá vô lý....


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp