Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 18: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (18)


9 tháng

trướctiếp

Những đám mây xám đen phảng phất như chăn bông bao lấy trời đất, như bóng râm không thể xóa nhòa bao phủ trên bầu trời, không hiểu sao lại quỷ dị.

Tống Ngôn Trần tay phải nắm chặt vách tường, mới miễn cưỡng không để cho mình quỳ rạp xuống đất.

Mặt cậu trắng bệch, hơi thở dồn dập, mặc dù cậu đang cố gắng cố gắng giả bộ trấn định, nhưng đáy mắt vẫn không che dấu được nỗi hoảng sợ cùng sợ hãi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã nhận ra ngay người đó.

-------- Người đàn ông đó đã giúp cậu thoát khỏi sự quấy rối của nhân viên bảo vệ, sau đó hắn đã gửi cho cậu một gói hàng kỳ lạ.

Giờ phút này, người đàn ông vẫn giống như lúc mới gặp, người mặc áo gió, đầu đội mũ, ngũ quan đoan trang sáng sủa, đường cong lạnh lùng và cứng rắn, bờ vai rộng lớn mang theo đường cong gầy gò phối hợp với cơ bắp hai đầu xinh đẹp cân xứng, cả người đều tản ra vẻ gợi cảm đầy nam tính.

Nhưng khi kết hợp với biểu cảm đáng sợ, cộng thêm những vết máu tươi trên khuôn mặt, không chỉ làm mất đi khí chất vẻ lịch thiệp quý ông nước Anh lúc mới gặp. Thay vào đó, hắn giống như một con dã thú vừa thoát khỏi nhà tù.

Người đàn ông nhe răng trợn mắt, hắn liếm vết máu trên khóe miệng một chút, không chút để ý xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười kinh khủng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, giọng nói khàn khàn trầm thấp, vẫy vẫy tay, "Lại đây. ”

Tống Ngôn Trần không nhịn được mà run rẩy, hướng về phía nữ bác sĩ đang khó khăn hô hấp dưới đất, ném cho cô một ánh mắt chạy đi, cậu kiên định đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Khóe miệng đang con lên của người đàn ông chậm rãi hạ xuống, ý cười trong mắt đồng thời lạnh đi, ".... Tại sao...."

“.... Tại sao lại không nghe lời như vậy?...."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, phảng phất như đang lẩm bẩm với chính mình.

Nói xong, ánh mắt hắn chợt biến đổi, nắm chặt đao trong tay, từng bước từng bước đi đến vị trí của Tống Ngôn Trần.

Không sao cả...

Chúng ta sẽ cùng nhau đến địa ngục...

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, đáy mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị cùng hưng phấn không che giấu được.

Đôi môi huyết sắc của Tống Ngôn Trần khẽ run lên, hai tay chống lên tường, cố nén đau đớn, chậm rãi lui về phía sau.

Nữ bác sĩ thừa dịp gã đàn ông đang thất thần mà vội vàng đứng dậy chạy đi, không có nửa điểm do dự.

Hành lang to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại Tống Ngôn Trần cùng hai người đàn ông, còn những người khác sớm đã trốn trong phòng bệnh, cửa đóng kín.

Tống Ngôn Trần thoáng nhìn thấy nữ bác sĩ bỏ chạy, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy người đàn ông từng bước đến gần mình, nỗi sợ hãi một lần nữa lại ập tới.

Cậu đỏ mắt muốn xoay người đóng cửa lại, nhưng thân thể yếu ớt của cậu căn bản không nhạy bén như bình thường, nhất là khi người đàn ông nhìn thấy Tống Ngôn Trần có dấu hiệu muốn chạy trốn, cước bộ nhất thời tăng nhanh, mãnh liệt nhào tới.

Tống Ngôn Trần vừa xông vào cửa phòng, còn chưa kịp đóng cửa lại, bóng dáng người đàn ông vọt mạnh vào trong phòng, hai tay hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai* gắt gao siết chặt bả vai Tống Ngôn Trần, sau đó dùng tư thế của một mãng xà siết chặt con mồi tàn nhẫn, gần như cố định người vào trong ngực.(QCMX X T Y T)

Con dao dính máu cũng đặt lên gương mặt trắng bệch của Tống Ngôn Trần.

Lưỡi dao dán vào khuôn mặt yếu ớt của cậu, dường như chỉ cần áp sát thêm một milimet là có thể vẽ ra một đường đỏ tươi chói mắt.

Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, đáy mắt giống như lóe lên hào quang tối tăm khó hiểu, hắn ấn chặt người cậu lại, "Đừng nhúc nhích..."

Cả người Tống Ngôn Trần run lên, sắc mặt cậu ngay lập tức mất đi huyết sắc, cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Nhìn vào con dao gần như thấy được bóng chồng, đầu Tống Ngôn Trần có chút choáng váng, giọng nói khẽ run, vội vàng bảo, "Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?.... Tại sao anh cứ quấn lấy tôi chứ...."

Người đàn ông không vội vàng trả lời, hắn ôm lấy eo Tống Ngôn Trần, ép buộc Tống Ngôn Trần xoay lại, đối mặt với mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Ngôn Trần ở cự ly gần đối diện với đôi mắt hung ác như dã thú của người đàn ông, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Người đàn ông lại giống như không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tống Ngôn Trần, hắn toàn tâm toàn ý chìm đắm trong tâm tình của mình, thu dào vào trong túi , tựa như đang nhảy điệu waltz mà nắm lấy tay Tống Ngôn Trần, nắm chặt vào trong lòng bàn tay, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt say sưa mang theo Tống Ngôn Trần, bắt đầu nhảy múa ở hành lang.

Tống Ngôn Trần nhịn đau, bị động mà đi theo bước chân của người đàn ông, nhẹ nhàng nhảy múa, hai môi cậu nhắm nghiền, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu lên tiếng.

Khóe miệng người đàn ông cũng kéo lên một đường cong tàn bạo, hắn cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi Tống Ngôn Trần.

Mí mắt phải Tống Ngôn Trần hơi co rút, động gần như theo bản năng liền quay mặt đi, nụ hôn của người đàn ông trực tiếp rơi vào cổ cậu.

“........”

Cũng chính vì cái nghiêng đầu ấy, dấu hôn dưới áo bệnh nhân được Tông Ngôn Trần che giấu, như ẩn như hiện, dấu vết xanh biếc tím tím giống như một lưỡi dao bén nhọn trong chớp nhoáng liền đâm thẳng vào mắt hắn.

Gã đàn ông trợn to hai mắt, áp lực từ tay hắn bất ngờ gia tăng, hô hấp cũng bắt đầu mất kiểm soát, sau đó hắn giống như điên rồi, hắn bất ngờ vươn mạnh ra, bắt đầu kéo quần áo trên người Tống Ngôn Trần xuống, ánh mắt đỏ đến muốn nhỏ cả máu, giọng nói dồn dập la hét, "Đây là ai làm!"

Tống Ngôn Trần trắng mặt không nói lời nào, cậu nghiễm nhiên đã bị hắn làm cho sợ hãi.

Người đàn ông lại không chịu buông tha, một tay bắt lấy bả vai cậu, điên cuồng lay động, khóe miệng cũng theo đó nhếch ra một nụ cười tàn bạo, "Mau nói đi! Ai đã làm chuyện này! Đây là do ai đã làm! ! A a a a a!

Trong miệng người đàn ông phát ra tiếng la vặn vẹo, cả khuôn mặt nổi giận đặc biệt dữ tợn, giọng nói khàn đặc đến mức như bị lửa thiêu cháy.

Mắt thấy đối phương lại muốn phát điên, Tống Ngôn Trần vừa định trốn chạy, liền bị đối phương bóp cổ xuống, cả người gắt gao cố định ở vị trí, dựa sát vào tường.

Thân thể Tống Ngôn Trần bị nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất.

"Em phản bội anh..." Người đàn ông xoay cổ một cái, giống như một chú hề, trong cổ họng phát ra tiếng cười thấp, giọng nói không ngừng khuếch đại, giống như siêu âm điếc tai vang tới.

"Em là của anh ..."

"Sao em có thể làm chuyện đó với người khác?..."

Tống Ngôn Trần nín thở, mặt cũng trở nên đỏ lên, hai tay cậu điên cuồng vỗ cánh tay người đàn ông, ý đồ muốn giãy thoát.

Cứu mạng.

Cứu mạng...

Trong khoảnh khắc, nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi bao phủ toàn thân Tống Ngôn Trần, gần như khiến cậu hít thở không thông, hô hấp hoàn toàn bị đình trệ, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng dần dần trở nên mông lung, khí lực trên tay chậm rãi yếu ớt.

Sắc quỷ....

Trong trạng thái mờ mịt, Tống Ngôn Trần như nhìn thấy cái gì đó, cậu gian nan vươn tay, theo bản năng muốn bắt lấy đối phương.

Một giây sau, sức mạnh trên cổ Tống Ngôn Trần bất thình lình buông lỏng, rơi vào một cái ôm lạnh lẽo nhưng lại quen thuộc.

Cũng chính trong nháy mắt này, Tống Ngôn Trần ngửi thấy mùi hương không thể quen thuộc hơn của đối phương.

Bóng đen mặt không chút thay đổi nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, gã có chút vô thần cúi đầu, nhìn về phía Tống Ngôn Trần đang thoi thóp trong ngực mình.

Dường như giờ phút này, gã còn chưa kịp lấy lại tinh thần, động tác cũng không nhạy bén như bình thường, biểu tình cũng mang theo chút ngốc trệ.

Người đàn ông bị bóng đen tát một cái ngã xuống đất, ngay cả dao trong tay hắn cũng rơi xuống đất.

Biểu tình của hắn cứng đờ, cơ mặt mang theo vài phần co giật, quỷ dị chính là, tuy giờ phút này hắn rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng không hiểu sao hắn lại không thể khống chế được cơ thể của mình, tựa như con rối gỗ, mất đi năng lực khống chế cơ thể của mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?.....

Hắn không nhìn thấy ai cả.

"......" Người đàn ông gắt gao trừng mắt, hắn nhìn về phía Tống Ngôn Trần đang lơ lửng trên không trung, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo, tròng mắt như muốn móc ra, khuôn mặt mang theo vẻ dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả thành lời, tựa như con sói lớn bị người ta lột ra bộ dáng chân thật nhất của mình, nhìn muốn rách cả mí mắt.

Cuối cùng, sau hơn nửa ngày chưa lấy lại tinh thần, giờ phút này gã tựa như bom nổ bị ném xuống biển sâu, cả khuôn mặt đều sụp đổ, hai con mắt bắt đầu chảy xuống từng dòng huyết lệ, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ như sư tử, gã gắt gao ôm chặt bảo bối yếu ớt trong ngực mình.

Tay phải của gã vừa nhấc lên, người đàn ông vừa mới bị quăng ngã trên mặt đất, một lần nữa bị treo lơ lửng nhấc lên.

Bóng đen nghiêng đầu, hung ác vung tay một cái, người đàn ông lại từ trên cao ngã xuống, sau đó lại bị nhấc lên, nhiều lần ngã xuống.

Răng rắc---

ẦM!

Bóng đen âm u mà lại tàn bạo, hai tròng mắt rơi xuống trên người đối phương, rõ ràng không có bất kỳ chuyển động thừa thãi nào, nhưng ánh mắt thâm trầm kia mang theo hàn ý lạnh lẽo dường như có thể giết người bất cứ lúc nào.

Tựa như đang tiến hành một hồi hình phạt vô nhân đạo, không ngừng tra tấn cùng ngược đãi thân thể đối phương.

Trong hành lang không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương mà bi thương của nam nhân.

Cũng không biết qua bao lâu, hành lang truyền đến một trận âm thanh tinh tế vỡ vụn, giống như là có một đám người cầm vũ khí không ngừng hướng tới vị trí của bọn họ.

Bóng đen ôm bảo bối nhà mình, quay đầu thoáng nhìn về hướng tiếng ồn ngày càng khuất, biểu tình vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng, giống như mang theo một cỗ bi ai khó mà miêu tả.

Gã cúi đầu lần nữa, nhìn về phía Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch trong lồng ngực, biểu cảm mang theo chút phản kháng, ngón tay gã vuốt ve má phải của đối phương, nhẹ nhàng đặt người lên giường bệnh nhỏ có thể thấy dễ dàng tìm thấy ngoài phòng bệnh.

Gã căn bản không còn mặt mũi để tới gần đối phương.

Tống Ngôn Trần còn chưa hoàn toàn ngất đi, cậu giống như cảm ứng được cái gì đó, gian nan vươn tay ra, muốn bắt lấy đối phương, nhưng chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy được một cái bóng mờ mờ, cậu đưa tay bắt, bất quá chỉ bắt lấy được không khí.

Cậu cố gắng trợn to mắt, nhìn kỹ bốn phía, lại phát hiện trước mắt cái gì cũng không có, mờ mịt vô cùng.

Tống Ngôn Trần lại một lần nữa khóc, nước mắt tựa như con suối vỡ đê, không ngừng chảy xuống, mí mắt màu nâu nhạt dính đầy nước mắt.

Cậu cố gắng đưa tay muốn bắt lấy bóng dáng hư ảo trước mặt, cuối cùng lại hết lần này đến lần khác bắt không được.

“.. Đừng, đừng đi. . ."

Đừng đi, tôi cần anh.

Không ai trả lời, trước mắt cậu chỉ còn lại hình ảnh nữ bác sĩ phối hợp với cảnh sát xông vào hành lang dài.

Ngay khi Tống Ngôn Trần khóc rống tuyệt vọng, một đôi tay nắm lấy tay cậu, bên tai cậu một lần nữa vang lên thanh âm quen thuộc.

"Đừng sợ, ta ở đây."

Cùng lúc đó, khóe mắt đầy nước của cậu được ai đó hôn lên.

"Anh yêu em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp