Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 17: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (17)


9 tháng

trướctiếp

Một người đàn ông bí ẩn đầu đội mũ tròn, mặt không chút thay đổi đi vào cổng bệnh viện, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt của hắn, áo khoác áo màu kaki che lấy hình thể của hắn.

Từ khi hắn bước vào cổng bệnh viện, người đàn ông liền cắm tay vào túi quần, cúi đầu, đi vào bên trong một cách có mục đích.

Có lẽ do chiều cao và hình thể của người đàn ông quá cao và gầy, cộng thêm lối ăn mặc và vẻ ngoài không phù hợp, khiến những người đi đường không thể không kiềm chế được tò mò mà nhìn anh ta vài lần.

Đúng vào lúc này, một ông lão mặt mũi xám xịt, quần áo đều dính đầy bụi bặm bùn đất, bởi vì sốt ruột, trong nháy mắt rẽ phải đụng trúng người đàn ông, cả người đều bị lực tác động bắn ngồi trên mặt đất.

Ngay cả áo khoác của người đàn ông, cũng bởi vì lực tác động cực lớn mà liên tục lui về phía sau vài bước.

Ông lão tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng cũng không phải loại người xấu tính sẽ lừa dối người khác. Lão đương nhiên biết hết thảy trách nhiệm này là do lão chạy quá nhanh quá vội.

"Thành, thành thật xin lỗi, " Rõ ràng ngã đến đau cả thắt lưng, ông lão vẫn vội vàng đứng lên xin lỗi trước, không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, nói chuyện cũng mang theo thở dốc.

Người đàn ông mặc áo khoác lạnh lùng phủi phủi chỗ bị va phải, từ trên cao liếc nhìn đối phương một cái, không nói gì, cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, một lần nữa cắm tay vào túi quần, sau đó không chút chớp mắt lướt qua đối phương, đáy mắt không có nửa điểm xúc cảm.

Ông lão ngốc trệ tại chỗ, hơn nửa ngày vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của người đàn ông, qua một lúc lâu lão mới hậu tri hậu giác* sờ sờ lên trái tim đang đập điên cuồng của mình, hít một hơi khí lạnh.

*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Ánh mắt của người đàn ông đó thật đáng sợ.... Giống như muốn ăn thịt người tới nơi rồi....

Ông lão một lần nữa nhặt đồ bị rơi trên mặt đất, đang định xoay người, thì đúng vào lúc này, ông lão giống như nhận ra gì đó, mạnh mẽ đứng yên tại chỗ.

Chờ đã, ... Hình như lão vừa nhìn thấy một con dao giấu trong túi của đối phương....

Ông lão ý thức được điều gì đó không ổn, toàn thân run lẩy bẩy, cả khuôn mặt trong chốc phút cũng trở nên trắng bệch, giống như bị người khác ném xuống sông, trực tiếp rơi xuống dòng nước lạnh, khắp người như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Là... là một sự trùng hợp thôi. . . .

***

Nắng ban mai bất chợt lọt qua khung cửa sổ, rọi vào phòng bệnh và phủ lên chiếc ga giường trắng tinh khôi.

Nhân viên bảo vệ nằm nghiêng trên giường,  một chân bó bột cứng, đôi tay và đôi chân lộ ra những vết thương, những vết bầm khác nhau.

Hắn khẽ ngậm hạt dưa vào trong miệng, vẻ mặt vô tư, nhàn nhã lướt điện thoại, thỉnh thoảng bấm like, để lại bình luận hay thậm chí nhắn tin riêng cho những cô gái xinh đẹp trên ứng dụng video ngắn. Đôi lúc, khuôn mặt của hắn thoáng hiện lên nét dâm dục và bỉ ổi.

Sắc mặt so với trước còn bóng bẩy rạng rỡ hơn nhiều, không còn vẻ tái nhợt, mệt mỏi như những ngày trước.

Nhớ lại tên côn đồ đã đánh lén mình, hắn liền thấy căm phẫn đến nghiến răng.

Hắn đã làm giấy giám định thương tích, chỉ cần đợi cảnh sát bắt được tên kẻ đó, hắn nhất định sẽ kiện tên đó một vụ thật lớn. Nếu không làm cho tên đó phá sản, hắn thề sẽ không bỏ qua!!!

Nghĩ đến đây, nhân viên bảo vệ không nhịn không được cười trộm.

Hắn đã đăng bài trên mạng xã hội, mọi người đều động viên và cho rằng hắn nên chuẩn bị tiền để mua ô tô mới, bởi với mức độ thương tật như vậy, hắn chắc chắn sẽ được bồi thường một khoản rất lớn.

Bảo vệ vừa lướt điện thoại di động, miệng vừa ngâm nga bài hát, tâm tình có thể nói là rất tốt.

Ngay cả lần này nằm viện, hắn ở đều là phòng đơn, bố trí thật sự là đỉnh cao tốt.

Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng "cạch", bảo vệ say mê lướt điện thoại, không thèm ngẩng đầu nhìn lên, hắn cứ tưởng là y tá tiến vào đổi thuốc cho hắn.

Bóng dáng người đàn ông kéo dài ra, bóng đổ dần theo từng bước chân đi chậm của hắn, chiếu rọi lên người bảo vệ.

Bảo vệ vẫn cất tiếng hát hừ hừ, đem vỏ dưa trong miệng nhổ ra chỗ, ngón tay không ngừng khoa tay múa chân trên màn hình, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang âm thầm đến gần.

Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng đầy nguy hiểm, gọng kính phản chiếu ánh xanh mờ nhạt, hắn bất động thanh sắc rút con dao trong túi ra.

Hơn nửa ngày không nghe thấy đối phương có động tĩnh, dù là bảo an nhìn mỹ nữ nhìn thấy nhập thần cũng chậm rãi hồi tưởng lại, trong miệng ngậm hạt dưa, nghiêng đầu ngẩng đầu lên.

Hơn nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì từ phía đối phương, thậm chí ngay cả tên bảo vệ đang say sưa ngắm các cô gái trên màn hình cũng dần tỉnh ra. Trong miệng ngậm hạt dưa, hắn nghiêng đầu và ngước mắt lên.

Ánh dao lấp lánh chiếu vào đáy mắt bảo vệ, hốc mắt hắn đỏ lên, trợn to mắt, điện thoại di động rơi trên mặt đất, cả người đều theo bản năng lui về phía sau, sau đó hắn từ trên giường lăn xuống, nhưng chân hắn đang bị bó bột, căn bản không thể động đậy, vừa mới ngã xuống đất liền đụng phải vết thương còn chưa khỏi hẳn, hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Người đàn ông giống như một khán giả đang xem diễn xiếc, ngay cả đôi mắt của hắn ta nhìn về phía bảo vệ cũng mang theo sự lạnh lùng và chế giễu.

* Hắn ta - sẽ chỉ người đàn ông đem dao nha, còn hắn sẽ chỉ tên bảo vệ.

"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi mà!!" Bảo vệ cuống lên, điên cuồng nằm trên mặt đất dập đầu, gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra, "Tôi biết sai tôi biết sai rồi! ! Cậu buông tha cho tôi đi!"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ngón tay trái bất động thanh sắc xẹt qua mũi đao sắc bén, lộ ra vẻ mặt điên cuồng, sau đó bắt đầu đến gần.

Bảo vệ căng thẳng, luống cuống tay chân nằm sấp trên mặt đất, cố gắng lui về phía sau.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn giống như chú ý tới cái gì đó, trái tim co rút, liên tục nhảy lên sờ chuông ở đầu giường.

Hiển nhiên tốc độ của người đàn ông so với hắn nhanh hơn nhiều, con dao mạnh mẽ đâm vào mu bàn tay hắn.

Màu đỏ tươi bất ngờ nhuộm đỏ tấm ga trải giường trắng tinh.

- A a a a a-------------- a.

***

Tống Ngôn Trần từ trong mộng bừng tỉnh, trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng còn đang thở hổn hển không khống chế được, tiếng tim đập thình thịch không ngừng vang lên bên tai cậu, liên tiếp va vào lồng ngực mỏng manh của cậu.

Ngay lúc đó, từ hành lang bệnh viện bên ngoài, Tống Ngôn Trần nghe thấy những âm thanh hỗn loạn - tiếng còi báo động inh ỏi lúc cao lúc thấp, tiếng xôn xao náo nhiệt của những bước chân vội vã và tiếng la hét hoảng loạn của mọi người.

Rõ ràng có người đang gọi, có người đang chạy.

Tống Ngôn Trần chống đỡ nửa người trên của mình, gian nan ngồi dậy, dưới thân còn có một trận đau đớn.

Chỉ một động tác ngồi dậy nhỏ bé cũng khiến cậu phải nhíu mày, hít một hơi dài để chịu đựng.

Có chuyện gì ở bên ngoài vậy?

Sao lại ồn ào như vậy?

Mí mắt màu nâu nhạt của Tống Ngôn Trần khẽ rung nhẹ, đuôi mắt hiện ra chút ửng đỏ.

 Cậu nghiến chặt răng, cố gượng bước xuống giường nhưng suýt té ngã vì đau quá, cũng may là kịp thời tựa vào thành giường để tránh xảy ra trường hợp nguy hiểm nào.

Tống Ngôn Trần khập khiễng vịn tường, chậm rãi di chuyển về phía cửa.

Cánh cửa vừa mở, cậu liền đối mặt với đám đông bác sĩ, y tá đang lùa bệnh nhân vào phòng.

Nữ bác sĩ phụ trách Tống Ngôn Trần liền lập tức chú ý đến cậu đang đứng ở cửa, vội vã tiến lên, giọng nói gấp gáp, cao vút: "Đừng ra ngoài! Nhanh khóa cửa lại đi!"

Tống Ngôn Trần đỡ cửa, mười ngón tay tẩy trắng bệch vô thức run rẩy, dưới da truyền đến tiếng tim đập mạnh.

"... Có chuyện gì vậy?"

Tống Ngôn Trần khó nhọc cử động đôi môi khô nứt. Miệng cậu sớm đã khô như sa mạc.

Nữ bác sĩ không có nhiều thời gian để giải thích, vội vàng đỡ cậu vào phòng, giọng nói dồn dập, cuống quít nói, "Bệnh viện đã xảy ra án mạng, tuy đã báo cảnh sát, nhưng hung thủ còn chưa bắt được, trước mắt hung thủ đang ở tòa nhà này, còn đang di chuyển khắp nơi, việc cấp bách bây giờ là đóng cửa lại, thành thành thật thật ở trong phòng bệnh, không nên gây thêm phiền toái cho bác sĩ chúng ta. ”

Tống Ngôn Trần choáng váng, đầu óc quay cuồng. Yếu ớt và mềm nhũn, cậu để mặc bác sĩ đỡ mình lên giường. Các tĩnh mạch trên thái dương co giật liên hồi, đập mạnh...

Trong đầu cậu không ngừng hồi tưởng lại lời thầy bói gặp mấy ngày trước với mình.

"Tuổi vận lâm thân, không chết mình chết người..."

Tim Tống Ngôn Trần đập thình thịch, cổ họng nghẹn lại. Đôi mắt cậu cay xè, bên trên nổi một tầng hơi nước.

Không lẽ... Không lẽ...

Nữ bác sĩ tưởng cậu bị sợ đến choáng váng , cũng không hỏi nhiều, trước khi ra ngoài cô không quên dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được ra ngoài.

Toàn thân Tống Ngôn Trần run rẩy, nóng rát và đau đớn, giống như người bị mắc bệnh sốt cao. Cơ thể cậu không kiểm soát được, bắt đầu run lên bất thường.

***

Dưới ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt đẫm máu của người đàn ông càng trở nên quỷ dị, điên rồ. Hắn cầm con dao sắc nhọn đẫm máu, từng bước đi về phía trước.

Rít.

Thật ồn ào.

Nhìn đám đông hoảng loạn vì sợ hãi trước sự xuất hiện của mình, tên đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng, rồi thong thả xoay cổ một cách lãnh đạm.

Bỗng nhiên, ánh mắt vốn chứa đầy vẻ cười cợt của gã đàn ông chậm rãi chuyển thành vẻ điên cuồng và bệnh hoạn, hắn ta liên tục quét mắt khắp xung quanh.

Bảo bối yêu quý của anh...

Anh biết em đang ở đây...

Hãy đến và cùng anh xuống địa ngục nào.

Hì hì.....

Người đàn ông giơ dao lên, đầu lưỡi liếm qua mặt dao, cơ thể không khống chế được rung lên, cả người hắn tràn ngập kích động và phấn khích, giống như đang chuẩn bị thực hiện một nghi lễ cổ xưa và ma quái.

***

Ngay khi Tống Ngôn Trần đang suy nghĩ đến mất tập trung, bỗng nhiên từ ngoài cửa vọng lại một tiếng thét đầy hoảng sợ.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy qua trước cửa phòng mình.

Thậm chí còn có tiếng hét lên, "Vào phòng đi! Mau trốn đi!"

Tống Ngôn Trần giật mình, dường như đoán ra điều gì đó, vội vàng bò tới cửa để khóa lại.

***

"Cứu, cứu...."

Nữ bác sĩ vừa mới đưa các bệnh nhân đi sơ tán xong thì lập tức bị tên cầm dao tóm lấy. Cả người bác sĩ đều bị đối phương túm bế lên, gắt gao siết chặt cổ, như thể chỉ trong chốc lát nữa thôi cô sẽ ngạt thở tới chết, thậm chí một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói.

"Vị bác sĩ này," Khóe miệng của người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười thô bạo mà lại điên cuồng, tuy nét mặt đã điên đến thế, nhưng trong giọng điệu của hắn lại hệt ẩn chửa một lời cầu xin khiêm tốn, "Tôi có thể hỏi cái này một chút hay không."

"Cậu thanh niên tên Tống Ngôn Trần ở khoa của cô đang nằm ở phòng nào ạ?"

Tiếng kêu cứu của nữ bác sĩ gần như khàn khàn, cô thậm chí còn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả gương mặt đều đỏ bừng lên, cô liên tục đập tay vào người đối phương nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.

***

Tống Ngôn Trần trốn ở trong phòng, trái tim đập liên hồi, hai tai cậu dán chặt vào cửa, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ cổ họng bác sĩ, đồng tử Tống Ngôn Trần run lên mạnh mẽ, quay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, mắt căng ra vì sợ hãi.

Tên sát nhân đó...

Đang ở ngay bên ngoài cửa phòng cậu...

Trong nháy mắt nghe được tên mình, ánh mắt Tống Ngôn Trần đột nhiên biến đổi, theo bản năng run rẩy, cả người lạnh như băng mà cứng ngắc, ngón tay xoắn thành một đoàn.

Hai tay cậu nắm lấy cửa tường, như thể có một cây kim sắt đâm vào trái tim của mình.

Không, không thể!

Nếu cậu không ra ngoài, cô ấy sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần cố nén đau đớn dưới thân, mạnh mẽ đứng lên, một tay mở cửa ra.

Đỏ mắt ngầu, rống lên thành tiếng.

"Tôi ở đây!"

Nghe thấy tiếng động, nét mặt gã đàn ông căng thẳng, đanh lại thành những đường nét sắc bén. Trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, đôi mắt hắn ta lóe lên tia một tia nguy hiểm, càng khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ đáng sợ.

Hắn hất nữ bác sĩ ra, thản nhiên ném người đó xuống mặt đất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thiếu niên bất ngờ xuất hiện, khóe miệng trong nháy mắt kéo ra một nụ cười có chút điên dại.

"Cuối cùng...."

"Cũng tìm được em....".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp