Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 8


10 tháng

trướctiếp

Bầu không khí trong quán bar ồn ào đến mức tai của Hứa Linh muốn nổ tung.

Cô đưa tay bịt hai tai lại, bước chầm chậm theo sau Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi nắm cổ tay cô và dắt vào trong. Vừa đi được vài bước thì anh bị hai người đàn ông chặn lại.

"Ghế đơn hay là…"

"Trương Hiểu Vũ."

Lục Thầm Chi nói ra một cái tên ngay lập tức, hai người đàn ông nhìn nhau với sắc mặt hơi vi diệu.

Vừa rồi lúc bọn họ chặn người thì đã biết là "cứu binh" mà mấy người kia gọi tới, nhưng bọn họ không ngờ "cứu binh" hoá ra là một cậu bé trạc tuổi, nhìn có vẻ hơi buồn cười. Một người đàn ông quay sang ghé tai nói vài câu, sau đó người kia nói: "Xin mời đi theo tôi."

Lục Thầm Chi nắm chặt cổ tay Hứa Linh, hơi lo lắng nói: "Hay là cậu tìm một bàn nào đó ngồi xuống trước đi."

Cái đầu nhỏ bị áo khoác của anh bọc kín mít lắc lư vài cái.

Lục Thầm Chi ghé sát vào tai cô: "Điện thoại tớ để ở chỗ cậu, nếu thấy không ổn phải chạy ra ngoài báo cảnh sát ngay."

Đầu nhỏ gật gật.

Lục Thầm Chi để điện thoại ở chỗ cô.

Chưa bắt đầu giải quyết sự việc đã báo cảnh sát thì tất nhiên không phải là sự lựa chọn tốt, chỉ có thể xem tình hình như thế nào trước.

Lục Thầm Chi nắm lấy tay cô, đi theo người đàn ông bảy tám vòng, đi rất lâu mới đến đầu cầu thang.

Sau khi đi lên cầu thang, hành lang rất yên tĩnh, không khí ồn ào dường như bị ngăn cách lại.

Người đàn ông gõ cửa rồi mở nó ra.

Lục Thầm Chi buông lỏng tay, đi vào.

Trong phòng trang trí không khác gì văn phòng lắm, trên sô pha ở bên cạnh có mấy người đàn ông mặt mũi bầm dập và một người phụ nữ trang điểm.

Mà trên sô pha bên kia, Lưu Diệu và Lý Tuyển ngoan ngoãn ngồi đó, Trương Hiểu Vũ thì thảm hại không chịu được, mặt đỏ bừng, bị hai người đàn ông đè xuống.

Ngồi sau chiếc bàn trước ghế sô pha là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặt nhăn nheo, trên đó có ghi bảng tên "quản lý".

Quản lý Hoàng liếc mắt nhìn người vừa tới, nhìn thấy đối phương là một người trẻ tuổi cũng không kinh ngạc.

Sóng to gió lớn nào mà ông ta chưa từng thấy, đoán thôi cũng biết mấy đứa trẻ này không thể gọi cầu cứu ai được.

Quản lý Hoàng mở miệng nói: "Mấy anh em này của cháu ra tay thật tàn nhẫn, đập bể bao nhiêu chai rượu, còn đấm đá nhân viên, chậc chậc chậc."

"Vớ vẩn, rõ ràng là các chú tới khiêu khích cháu trước." Trương Hiểu Vũ bị người đàn ông giữ chặt, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh cũng nổi lên, "Tôi uống rượu rất vui vẻ, chẳng phải là do con đười ươi xấu xí đằng kia sao —"

Đôi mắt đen láy của Lục Thầm Chi nhìn cậu ta, vẻ mặt u ám, đi tới nhấc chân đạp vào b�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp