Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 1


10 tháng

trướctiếp

Theo lịch, tháng Chín đã được xem như là mùa thu nhưng ai cũng biết rằng cái nóng của tháng Chín vẫn được xem là cái nóng giữa mùa hè.

Thành phố Lan Đồng thuộc đô thị loại ba không nổi danh, kinh tế không phát triển, kiến trúc cũng có phần cũ kỹ. Nhưng tháng Chín có một ngày, khai giảng, tiếng rộn ràng, nhốn nháo của học sinh làm cho không khí có chút lạnh lẽo và hẻo lánh ngày thường của thành phố nhỏ này trở nên "phồn hoa" khác lạ.

"Nhanh lên! Chủ nhiệm nói hôm nay phải bắt được đám học sinh đi học trễ!"

Ông chú mặc đồng phục bảo vệ hô to khiến cổng trường vốn đang chật chội lại càng chật chội.

Sáng nay, trường học cũng đã truyền lệnh xuống, đóng cổng trường đúng giờ để thị uy với đám học sinh lười nhác này.

Bảo vệ nhìn lại đồng hồ, hô to một câu: "Được rồi, đã đến giờ, đóng cổng!"

Cổng sắt cao lớn đóng lại, đúng lúc này, một bàn chân xuất hiện chen vào cổng trường.

Tiếp theo, một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Đợi một chút!"

Bảo vệ đang đóng cửa liền hoảng sợ.

Ngay khe hở cửa này, một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn liền lách qua khe cửa hẹp "vù" một tiếng bước vào trong.

Hình như cô gái đứng chưa vững, thân thể lảo đảo một chút, áo khoác đồng phục rộng lớn cũng lảo đảo theo.

Qua vài giây, cô cũng ổn định lại.

Cô nhìn hướng bảo vệ đang đóng cổng, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng bên má lộ ra hai lúm đồng tiền.

"Cảm ơn chú, cháu lên lớp trước."

Cô gái vừa nói xong, phía ngoài cổng liền vang lên vài tiếng khóc lóc thảm thiết.

"Aaaa----- Hứa Linh! Tại sao cậu lại bỏ mặc tụi tớ chứ?"

"Hứa Linh cậu mau ra ngoài!"

Mấy nam sinh dáng người khôi ngô tuấn tú ôm lấy song sắt cửa, diễn một màn cơn mưa nước mắt sau song sắt.

Bảo vệ vội ngăn lại: "Hứa Linh, đứng lại."

Con ngươi đen của Hứa Linh đảo vòng quanh, một tay dán bên quần, một tay chào: "Dạ! Trưởng quan!"

Bảo vệ nheo mắt nhìn xuống bị chọc cho cười: "Lần sau không được như vậy. Học kỳ trước không phải cháu để bị thương ở chân rồi nghỉ dưỡng bệnh mất một tháng sao, như vậy rất nguy hiểm đấy!"

Hứa Linh cười hì hì nói: "Về sau cháu sẽ không tái phạm nữa, còn không phải do cháu sốt ruột sao."

Bảo vệ vẫy vẫy tay: "Được rồi, đi đi."

Hứa Linh lễ phép chào, giọng nói càng thêm ngọt: "Cảm ơn chú, cháu đi học ạ."

Cô quay đầu lại nhìn mấy nam sinh còn đang gào khóc thảm thiết ở bên kia, có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, vẫy vẫy tay chào.

"Hứa Linh —!"

Một nam sinh không cam lòng gào lên.

"Kêu la cái gì, mấy người các cậu ký tên vào đây rồi chờ chủ nhiệm đến đi!" Bảo vệ đi đến chỗ đám thanh niên đang gào khóc ở bên ngoài nói tiếp: "Hôm nay ngày khai giảng mà mấy cậu còn dám đi trễ, không thể trách chú không thả mấy đứa, phạt lần này cho lần sau nhớ rõ."

Một nam sinh nhỏ giọng than thở: "Vậy tại sao chú lại bỏ qua cho Hứa Linh chứ? Rõ ràng là bất công."

Bảo vệ cũng không chột dạ, cười tủm tỉm nói: "Con bé bị thương ở chân, mấy đứa không nên so sánh với người bị thương chứ?"

Biết rõ là viện lý do nhưng đám nam sinh cũng không có biện pháp phản bác lại.

Bảo vệ cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, quay đầu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một giọng nam vang lên.

"Cháu cũng bị thương, cháu có thể đi vào hay không?"

Thanh âm trầm thấp truyền đến, cực kỳ nhẹ nhàng.

Bảo vệ dừng lại rồi quay đầu lại nhìn, đám nam sinh đứng ở cửa sắt cũng theo tiếng nói quay lại nhìn.

Một thiếu niên dáng người cao gầy tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ. Trên người mang theo vài phần khí thế lạnh lùng không cho người lại gần.

Anh một tay xách cặp sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen hơi nheo lại.

Khí thế ngông cuồng và kiêu ngạo trên người thiếu niên không giống với người thành phố Lan Đồng khiến cho bảo vệ phải nhìn lại mấy lần.

Mà mấy nam sinh kia lại cười rộ lên, một nam sinh trong đó nói: "Lục Thầm Chi, cậu nổi điên cái gì vậy?"

Nam sinh không biết chuyện gì xảy ra cũng buồn bực hỏi: "Cậu ta là ai vậy?"

Nam sinh mở miệng cười rồi nói: "Học sinh chuyển trường mới vào lớp của chúng ta cuối học kỳ một, người ta là học sinh giỏi đó, khác với đám học dốt chúng ta nha."

Nói xong, nam sinh đó dẫn theo một vài người hướng Lục Thầm Chi nhìn khiêu khích: "Này Lục Thầm Chi, đến muộn mà vẫn nhàn nhã như vậy sao, không hổ danh là chuyển từ thành phố lớn xuống, chậc, chậc chậc."

Lục Thầm Chi hạ khóe miệng, thái độ cực kỳ ngạo mạn, tựa hồ không hề để ý đến hắn.

Bảo vệ thấy tình hình không đúng, vội vàng hỏi: "Cậu nhóc làm sao mà bị thương?"

Ánh mắt của Lục Thầm Chi nhìn xuống, dừng vài giây, môi mỏng khẽ mở.

"Đầu óc."

Bảo vệ: "..."

Hứa Linh dẫm gót chân nhanh chóng chạy lên trên.

Ngày đầu tiên khai giảng cũng không thể đến muộn.

Trong phòng học tiếng người ồn ào, xa nhau một đoạn thời gian đám học sinh nhìn thấy nhau liền có

rất nhiều chuyện cần kể.

"Rầm —"

Cửa phòng học bị đẩy ra, tiếng ồn ào trong phòng cũng ngừng lại vài giây.

Hứa Linh dựa vào khung cửa thở hồng hộc, trên khuôn mặt xinh đẹp có một lớp mồ hôi.

Một cô gái khí chất dịu dàng hướng cô ra sức vẫy mạnh, rồi lại dùng sức vỗ cái bàn.

Đôi mắt Hứa Linh sáng lên, bước hai ba bước chạy tới chỗ Tống Thư.

Cô vừa chạy, chiếc áo khoác đồng phục quá mức rộng lớn cũng liền bay trong gió.

Đôi mắt của Hứa Linh sáng lấp lánh, tóc buộc đuôi ngựa vểnh lên, nụ cười cực kỳ sáng lạn.

Trong phòng học ngập tràn tiếng nói chuyện, như không có gì khác lạ, nhưng cũng có vài người tâm tình đã muốn bay ra ngoài.

Hứa Linh ngồi vào chỗ, quay người lại liền ôm Tống Thư: "Tớ nhớ cậu muốn chết!"

Tống Thư xoa đầu của cô rồi nói: "Chủ nhiệm lớp sắp tới rồi đó, cậu thành thật chút đi."

Cô nàng vừa dứt lời thì chủ nhiệm lớp đẩy cửa đi vào.

Ông ấy nhìn một vòng xung quanh phòng học, nụ cười nở trên mặt: "Ồ tất cả mọi người đều tới sớm nhỉ, thầy cảm giác hình như thiếu vài người nhỉ."

Thầy giáo nói xong liền mở sổ điểm danh: "Để xem xem thiếu ai."

"Hình Liễu Ba."

"Dạ có."

"Chân Đức Khai Tâm."

"Dạ có."

...

Điểm danh một hồi lâu sau, Hứa Linh vừa nghe vừa có chút buồn ngủ.

"Lục Thầm Chi."

"..."

"Lục Thầm Chi? Không có à, vị tổ tông không biết nặng nhẹ này."

Bỗng nhiên bên tai truyền đến cái tên xa lạ, Hứa Linh giật mình mở mắt.

Cô lắc lư cái đầu, lấy khuỷu tay đụng nhẹ cô bạn thân ngồi cùng bàn Tống Thư: "Lục Thầm Chi là ai vậy? Lớp mình có người này sao?"

Tống Thư liếc cô một cái: "Lúc đó, cậu đang xin nghỉ thì học sinh chuyển trường này chuyển tới, hình như đã nói với cậu rồi mà?"

Hứa Linh dừng vài giây, có chút chần chờ nói: "Có phải cái người đẹp trai làm cho tám phú bà cạnh tranh không?"

Tống Thư vội vàng bịt miệng cô lại: "Cậu im miệng."

Hứa Linh vội vàng tránh né, nằm sấp trên mặt bàn rồi nhìn cô nàng: "Sợ cái gì chứ, cậu mau nói tớ nghe một chút đi."

Tống Thư cũng nằm sấp xuống, nhẹ giọng nói: "Cũng không có gì đáng nói, chỉ là chuyển từ thành phố lớn tới, dáng vẻ rất đẹp, thành tích cũng tốt, cũng rất ghê gớm đó."

"Còn gì nữa không, nghe không thú vị gì hết."

Hứa Linh quơ nhẹ chân.

Tống Thư suy nghĩ rồi nói tiếp: "Quần áo cũng rất phong cách đấy, hơn nữa cậu ta giống như không thích với nữ sinh, cũng không thích nói chuyện, bộ dạng rất là cao ngạo lạnh lùng."

"Không thích nói chuyện?" Hứa Linh cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Đó là chưa gặp phải tớ thôi! Không ai mà tớ không nói chuyện được."

Tống Thư: "..."

"Cốc cốc cốc —"

Cửa phòng học đột nhiên bị gõ vang.

Tống Thư đưa mắt ra hiệu, Hứa Linh lập tức nhìn chằm chằm về phía cửa phòng học.

Mới vừa rồi lúc chủ nhiệm điểm danh, hôm nay trong lớp vắng ba nam sinh, tên của học sinh chuyển trường dĩ nhiên cũng ở trong đó.

Phải biết rằng, giữa cuộc sống học tập khô khan này, người có dáng vẻ xinh đẹp đều có thể trở thành phong cảnh xinh đẹp trong hồi ức.

"Két —"

Cửa bị đẩy ra.

Trong lúc nhất thời, những tiếng ồn ào nhỏ trong lớp cũng im lặng.

Hứa Linh nhìn người đàn ông ngoài cửa, đôi mắt trừng lớn.

Người đàn ông râu ria xồm xoàm, trước ngực một mảng mồ hôi, khuôn mặt nghiêm túc đối diện với tầm mắt của cô.

Người đàn ông này Hứa Linh có quen biết, trước kia cô hay gọi là huấn luyện viên.

Hiện tại, lòng Hứa Linh lập tức hô - cứu mạng.

Huấn luyện viên bình tĩnh nói: "Hứa Linh, ra ngoài một chút."

Hứa Linh nuốt một ngụm nước miếng, bật người dậy rồi chạy ra ngoài.

Cô thuận tay đóng cửa phòng học, chặn lại ánh mắt của các học sinh: "Thầy, làm sao vậy ạ?"

Huấn luyện viên xoay người rời đi: "Người khác đều đã tập luyện xong rồi, trò còn ở phòng học chơi đến vui vẻ? Bị bệnh trở về tôi gọi trò liền không bắt máy?"

Tập luyện?

Hứa Linh trừng mắt, lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên trong nhóm thể dục thấy thông báo lịch tập luyện được phát từ tối hôm qua.

Hứa Linh vội vàng giải thích: "Thầy, em… em… em ngày hôm qua em không cẩn thận chặn mất, thầy, em…"

Huấn luyện viên xua tay, trào phúng nói: "Trò đừng gọi tôi là thầy, tôi phải gọi trò là cô mới đúng."

Hứa Linh nói tiếp: "Ai nha!"

Huấn luyện viên: "..."

Huấn luyện viên nghiêm mặt nói: "Bây giờ trò chạy hai vòng sân thể dục khởi động cho tôi."

Hứa Linh: "..."

Nhìn bóng dáng huấn luyện viên rời đi, Hứa Linh đưa tay đánh lên miệng: "Cái miệng tai vạ này."

Cô nhận lệnh tiếp tục chạy chậm, muốn đuổi kịp bóng dáng huấn luyện viên.

Hứa Linh hít một hơi nhảy xuống cầu thang, quẹo vào một góc. Đột nhiên cô thấy một thân ảnh từ cầu thang bên kia đi lên, hai người chỉ cách nhau có vài bước chân.

Cơ thể Hứa Linh mang theo quán tính lao xuống dưới không thể dừng lại, cô không khỏi la lên: "Cẩn thận!"

Nam sinh sửng sốt.

Trong lòng Hứa Linh vô cùng bi thương.

Hai người lúc này va chạm chắc chắn sẽ có một người gãy xương.

Khoảng cách hai người ngày càng gần.

Thậm chí Hứa Linh xuất hiện ảo tưởng giống mấy cảnh quay chậm trong phim.

Dáng người nam sinh cao gầy, tướng mạo xuất chúng, áo sơ mi trắng quần jean đơn giản lại tôn lên cảm giác mười phần thiếu niên.

Tóc anh đen nhánh có chút thưa thớt, con mắt không chứa nhiều cảm xúc.

Trường cấp ba Sùng Duệ từ khi nào mà có người đẹp như vậy chứ, nhưng mà hình như nhìn rất quen mắt.

Hứa Linh hơi sững sờ.

Anh hơi nâng tay lên cao.

Cứ như vậy Hứa Linh thẳng tắp xuyên qua dưới cánh tay anh.

Hứa Linh: "..."

Hứa Linh: "???"

Anh hạ tầm mắt, vẻ mặt không thay đổi, giống như nhìn một kẻ ngốc.

Cô ho khan vài tiếng, quay đầu ồm ồm nói: "Nãy không chú ý, xin lỗi nhé!"

Dứt lời, cô liền đỡ theo cầu thang chạy xuống dưới.

Nhưng đi được vài bước, Hứa Linh không nhịn được quay đầu nói: "Cậu học ở lớp nào vậy? Chúng ta từng gặp nhau chưa? Tớ cảm giác nhìn hơi quen quen."

Anh cũng không quay đầu lại, chậm rãi đi lên cầu thang.

Hứa Linh không nhận được câu trả lời liền chu môi, biết chính mình lại bị coi thành người nảy lòng đi

tiếp cận người khác.

Cô nhún vai, xoay người xuống lầu.

Quên đi, vẫn là nhanh chóng đi tập luyện đi. Hứa Linh vừa đi được vài bước.

"Bang bang bang —"

Tiếng gõ vào thành gỗ cầu thang vang lên, âm thanh rất có quy luật chui vào tai Hứa Linh.

Hứa Linh không nhịn được quay đầu lại nhìn.(Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y T)

Anh chậm rì rì đi trên cầu thang, ngón tay trắng nõn thon dài không chỗ đặt tựa như gõ vào tay cầm.

"Bang bang bang —"

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo cùng thang máy trống rỗng, ngón tay thiếu niên gõ nhẹ trên màn hình, trên đốt ngón tay dài trắng nõn dính vài vệt máu. Anh cúi đầu, ánh mắt hẹp dài nhìn xuống, tự dưng có vài phần tàn bạo.

Hình ảnh đột nhiên hiện trong đầu cô rồi sau đó nhanh chóng biến mất, Hứa Linh có chút hoảng hốt, cô không nhớ rõ nó như thế nào.

Hứa Linh mê mang nhìn theo bóng dáng của anh, miệng mở ra.

Lục Thầm Chi đã lên được mấy bậc thang, lại dừng lại quay đầu đối diện với ánh mắt cô.

Đôi mắt hẹp dài, đôi  mắt đen tuyền thâm thúy như mực, khuôn mặt như ngọc dưới ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ lắm.

Đột nhiên đối diện với tầm mắt của anh, tim Hứa Linh nhảy dựng, không hiểu sao lại chột dạ.

Cô nuốt ngụm nước miếng rồi nhanh chóng xoay người, luống cuống tay chân chạy như bay xuống cầu thang tóc đuôi ngựa cũng bay lên theo.

Lục Thầm Chi thu lại ánh mắt, khẽ nhếch khóe môi, xoay người đi lên lầu.

Thật bất lịch sự!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp