Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 2


10 tháng

trướctiếp

"Học kỳ tới, chúng —"

Lời nói của chủ nhiệm lớp bị âm thanh mở cửa cắt ngang. Nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.

Lục Thầm Chi đứng ở cửa phòng học, dáng vẻ thong dong nói: "Báo cáo."

Chủ nhiệm lớp có chút bất mãn mà "chậc" một tiếng: "Không có lần sau."

Lục Thầm Chi gật đầu: "..."

Lục Thầm Chi trở về chỗ ngồi, mặt bàn sạch sẽ không một hạt bụi.

Liễu Hân ngồi cùng bàn cười nói: "Tớ đến sớm nên thuận tay giúp cậu lau bàn rồi."

Lục Thầm Chi ngồi xuống bàn: "Ừ."

Sách giáo khoa của học kỳ mới nhà trường còn chưa phát, Lục Thầm Chi lấy khỏi cặp sách bài tập cùng bút.

Anh cúi đầu nhìn tiêu đề trong sách, tay phải cầm bút, mực đen từ bút vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên trang giấy trắng.

Liễu Hân nhìn anh một cái, ghé sát: "Tớ cũng mua sách bài tập này, chỉ là cảm thấy nó quá khó."

Cảm nhận cô ta đang tiến lại, Lục Thầm Chi dừng động tác Liễu Hân lại nghiêng đầu gần hơn: "Cho tớ xem cậu đang làm ở trang nào với."

Bờ vai ấm áp của cô ta chạm vào bả vai của Lục Thầm Chi, đầu gần như tựa vào ngực anh.

Tim Liễu Hân đập nhanh, cô ta quay đầu nhìn Lục Thầm Chi.

Khoảng cách hai người rất gần, gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương.

Lục Thầm Chi nhìn cô ta, đôi mắt đen không gợn sóng môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Liễu Hân thoáng đỏ mặt: "Sao cậu lại…"

Giây tiếp theo, lời nói của cô ta nói liền bị cắt ngang.

Lục Thầm Chi trực tiếp đặt  tay lên mặt cô ta, ngón tay dùng sức đẩy cô về phía sau.

Liễu Hân trừng mắt, bị đẩy ra như vậy khiến cô ta vô cùng xấu hổ: "Cậu —"

Lục Thầm Chi không nhìn cô ta, còn lấy ra tờ khăn giấy cúi đầu lau tay.

Liễu Hân cắn môi dưới, ánh mắt nóng lên.

"Tốt, họp lớp đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi."

Lời chủ nhiệm vừa dứt, Liễu Hân liền đứng dậy cúi đầu chạy ra khỏi phòng.

Mấy giây sau vài nam sinh đã đứng cạnh của Lục Thầm Chi.

Lý Uy hơi buồn bực hỏi: "Thầm Chi, hoa khôi của chúng tôi làm sao vậy?"

Ngón tay Lục Thầm Chi gõ xuống bàn, hạ mắt, anh thong thả nói:

"Cần đi vệ sinh."

Hứa Linh vừa đến sân điền kinh đã thấy mấy gương mặt quen thuộc, là mấy nam sinh hồi sáng bị nhốt ngoài cổng.

Ở chỗ này, bọn họ đã hoàn thành một phần khóa tập luyện, đường hoàng ngồi trên bãi cỏ ăn điểm tâm.

"Ai da, Hứa Linh à, hồi sáng chạy nhanh, bây giờ cũng chạy rất nhanh nha."

"Ha ha ha ha ha ha ha đúng là quả báo, hôm qua trong nhóm đã thông báo, cậu có phải đã chặn nhóm không vậy?"

Hứa Linh đá xuống mặt cỏ, nhìn về phía bọn họ: "Điểm tâm của tớ đâu?"

Bữa sáng của học sinh thể dục đều do nhà trường phụ trách phân phát.

Một nam sinh xách bữa sáng đến: "Giữ lại, tí nữa còn có thể ăn vụng."

Hứa Linh sờ bụng, mắt hạnh cong cong: "Vậy là được rồi!"

Sau khi làm nóng người xong, cô buộc lại mái tóc đuôi ngựa, siết chặt sợi dây một lần nữa rồi bắt đầu chạy.

Hứa Linh chỉ cao 1m58, ở trong đám học sinh thể dục trông vô cùng nhỏ nhắn.

Bởi vậy, Trương Tiên Nghĩa nhìn cô chạy một lát liền không thể nhịn được buồn bực nói:

"Các cậu nói Hứa Linh vừa nhỏ vừa chân ngắn như thế, làm sao có thể chạy nhanh như vậy được?"

"Vì vậy cậu ấy cần tận dụng nó nhỉ."

"Ha ha ha ha kiểu trả lời này thiếu đạo đức quá rồi, cứ đợi Hứa Linh đến mắng cậu đi ha ha ha ha."

Hứa Linh vừa lúc chạy đến đoạn đường băng chỗ của bọn họ đang đứng, cuộc hội thoại bị cô nghe không sót một chữ nào.

Cô chạy chậm lại một chút, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành mặt quỷ, hướng bọn họ mà hét:

"Nói cái gì đó! Đợi tớ chạy xong sẽ thu thập các cậu!"

Sau khi hét xong, Hứa Linh chạy nhanh hơn, hơi thở không chút hỗn loạn.

Mấy nam sinh bị thái độ vừa rồi của cô chọc cười ra tiếng, nhưng tiếng cười của một nam sinh có chút thâm ý vị trường.

"Nhưng mà, cậu ấy nói muốn vào đội tuyển của tỉnh là sự thật sao, cô nàng này cũng…"

Nam sinh kia còn chưa nói dứt lời, tiếng cười cũng nhỏ dần.

Hứa Linh không hề cảm thấy bầu không khí bên kia không đúng, hiện tại cô đã chạy xong mấy vòng.

Cũng may thầy thể dục cũng không có ý làm khó cô, cho cô mấy bài tập luyện hàng ngày rồi thả cô đi.

Tuy vậy, Hứa Linh vẫn mệt đến ê ẩm.

Cô dựa tường, dáng đi như cương thi, vẻ mặt so với khổ qua còn khó coi hơn.

Về đến phòng học, cô lập tức xem sơ đồ chỗ ngồi mới dán ở cửa.

À, đổi chỗ rồi.

Hứa Linh ngẩng đầu tìm tên mình.

A9, A10.

Lục Thầm Chi, Hứa Linh.

Trong phòng học tràn ngập âm thanh ồn ào, đùa giỡn, cùng tiếng bàn ma sát trên sàn nhà.

Liễu Hân nhìn Lục Thầm Chi, đôi mắt hơi hồng hồng:

"Bây giờ đổi chỗ, tớ còn không nỡ đây, haha."

Lục Thầm Chi cúi đầu nhìn sách bài tập.

"Cho một mái hiên nhỏ nước, biết: khoảng cách từ bệ cửa sổ đến mái hiên H = 3.2m, chiều cao của cửa sổ là h = 1.4m, lấy g = 10m/s2. Hãy tính vận tốc và thời gian của giọt nước khi rơi ngang qua bệ cửa sổ?"

Bài toán kinh điển về giọt nước và mái hiên, chẳng qua là do trọng lực làm tăng tốc độ, nhưng mỗi khi gặp loại đề bài này sẽ có một vài người chọn bỏ qua.

Giống như sản sinh ra loại kháng cự, chỉ cần đổi phương thức trình bày một chút đã khiến vài người đọc không hiểu.

Lục Thầm Chi cất sách bài tập, mang đồ đến chỗ ngồi mới của mình.

Lúc anh vừa ngồi xuống, Lưu Lực ngồi phía trước quay lại nói: "Ngồi cùng bàn cậu là Hứa Linh, cô ấy hình như đang đi tập luyện, đầu tiên thì giúp nàng đem bàn qua bên đây đi? Bàn của cô ấy ở vị trí B4 kia."

Lục Thầm chỉ "ừ" một tiếng rồi đi thẳng sang phía bên kia.

Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy xuyên qua tiếng ồn náo trong phòng học truyền đến bên tai anh:

"Cậu giúp tớ chuyển bàn sao? Cảm ơn nhé, không…"

Lục Thầm Chi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn hai ba bước chạy  tới.

Là cái người đụng ở cầu thang kia.

Cô nhìn thấy anh, mắt hạnh hơi trừng, dường như bị dọa tới có chút lúng túng nói:

"Ách, bàn tớ có hơi nặng."

Học kỳ mới vừa mới bắt đầu, trường còn chưa phát sách giáo khoa mới, cái bàn này có thể nặng bao nhiêu.

Lục Thầm Chi thầm cười nhạo, một tay nắm lấy góc bàn, hơi khom lưng dùng lực…

Chiếc bàn vẫn bình yên vô sự, không hề nhúc nhích tí nào.

Lục Thầm Chi: "..."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Hứa Linh xấu hổ mà "ha ha" hai tiếng, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng:

"Bàn tớ nặng thật mà, cậu không nhấc được là điều bình thường, không nâng được cũng không có nghĩa là nói cậu yếu."

Lục Thầm Chi liếc cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt.

Hứa Linh cắn môi dưới, đem lời vừa nói nuốt vào bụng.

Lục Thầm Chi lại khom lưng lần nữa, hai tay đỡ góc bàn, dùng lực mạnh hơn lúc nãy một chút.

Lần này anh đã thành công nhấc cái bàn lên.

Anh hất cằm hướng với Hứa Linh ý bảo cô đi theo, tiếp theo đem bàn của cô về chỗ ngồi mới.

Hứa Linh chớp chớp mắt, đi theo anh.

Cô đứng phía trên lén lút quay đầu nhìn Lục Thầm Chi.

Đặt bàn cô vào vị trí, sau đó kéo ghế của mình ngồi.

Hứa Linh hơi cúi người, lén lút quay sang nhìn Lục Thầm Chi.

Anh cúi đầu mở ngăn kéo lấy mấy quyển bài tập, tóc đen rũ xuống hơi che đi đôi mắt đen.

Không biết vì sao, Hứa Linh cảm thấy Lục Thầm Chi nhìn như cậu học sinh xuất sắc nhưng lại có chút nhút nhát.

Bất quá nhút nhát thì nhút nhát, lời cảm ơn vẫn phải nói.

Hứa Linh nghĩ nghĩ, nâng cửa ngăn bàn lên, lấy một quả cam đưa cho anh.

Lục Thầm Chi nghiêng đầu nhìn qua.

"Tớ tên Hứa Linh, chắc cậu là Lục Thầm Chi phải không? Cảm ơn cậu đã giúp tớ chuyển bàn nhé."

Hứa Linh dùng đầu ngón tay chọc quả cam, lại nói: "Tặng cậu quả cam."

Lục Thầm Chi nhìn quả cam trên bàn. Quả cam nho nhỏ nhăn nhúm, có chỗ đã đổi màu, rõ ràng là hỏng rồi.

Hứa Linh nhìn qua, phát hiện không đúng, vội cầm quả cam trên bàn lên:

"Này, cái này là thuận tay lấy!"

Nói rồi cô nâng cửa ngăn bàn, vùi đầu vào trong tìm, nhìn rất giống con sóc nhỏ tìm thức ăn.

Một lúc sau, cô tìm được một quả cam lớn xinh đẹp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Linh đưa quả cam qua: "Cái này cho cậu, quả này là lớn nhất đó!"

Lục Thầm Chi nhận quả cam, giọng nói lạnh nhạt: "Cảm ơn."

Hứa Linh thấy anh không hung dữ như trong tưởng tượng thì vui vẻ nói:

"Không cần khách sáo. Ngăn bàn tớ còn một đống, cậu muốn ăn thì cứ nói với tớ."

Lục Thầm Chi thuận miệng đáp lại, vài giây sau anh mới nhận ra có chút không đúng.

Anh liền quay đầu sang: "Một đống?"

Hứa Linh chớp mắt: "Chiều hôm qua, trường học đã mở cửa rồi nên tớ thuận tiện mua chút trái cây, buổi sáng đỡ phải mang tới."

Cô dừng lại, hiểu ý của Lục Thầm Chi, vội vàng nói: "Tớ chỉ mua một hai cân, không mua nhiều đâu, cậu xem…"

Hứa Linh nghiêm túc mở ngăn bàn, đồ bên trong đều có thể nhìn rõ không sót cái gì.

Lục Thầm Chi nhìn theo động tác của cô nhìn qua, bên trong bày ra vài quả cam và đào, mấy viên kẹo chanh, một hộp bằng thiếc đựng lòng trắng trứng, phấn, dây nhảy còn có mấy thứ trong suốt nhìn như kẹo thạch. Nhưng độ nặng của chiếc bàn không đến từ mấy thứ này, mà là…

Lục Thầm Chi nhìn vào góc ngăn kéo của cô, nhướng mày: "Cậu mang tạ tay đi học?"

Hứa Linh phản bác: "Không nha, tớ dùng để rèn luyện sức khỏe…"

Lục Thầm Chi nói: "Hình như kho thiết bị thể dục có mà."

"Có thì có, nhưng mà —" Hứa Linh thì thầm, lẩm bẩm: "Quá xấu."

Tiếp theo, Hứa Linh kiêu ngạo chỉ vào tạ tay của mình nói: "Cậu nhìn xem, tự tay mua chẳng phải sẽ đẹp hơn à!"

Hai quả tạ nhỏ màu hồng không nặng bao nhiêu, bên trên còn dán mấy chú heo hoạt hình.

Lục Thầm Chi: "..."

Lục Thầm Chi trầm mặc vài giây, quyết định không nói mấy lời vô nghĩa này với cô nữa.

"Reng reng reng —"

Chuông báo vào lớp nháy mắt reo lên, giáo viên chủ nhiệm cùng bảy tám học sinh nam cao lớn ôm theo một chồng sách giáo khoa vào lớp.

Chồng sách dần vơi, sách giáo khoa mang theo mùi mực mới được phân đến tay mọi người.

Sau khi phát sách xong, giáo viên Toán nói vài câu đơn giản liền bắt đầu viết bảng.

Việc luyện tập buổi sáng đã xong, thần kinh Hứa Linh được thả lỏng không ít. Cơ thể đau nhức dần bình phục.

Cô gập người lại bắt đầu nằm trên mặt bàn, nhìn vào giáo khoa toán.

Lục Thầm Chi đang chép bài, lại không biết vì sao đột nhiên viết sai một chữ.

Anh lạnh giọng nói: "Hứa Linh, đừng rung chân nữa."

"Hả?" Hứa Linh theo bản năng nói: "Tớ không có thói quen rung chân đâu."

Lục Thầm Chi đặt bút xuống, cúi đầu nhìn cái chân nhỏ đang lắc lư. Sau đó anh thấy Hứa Linh cong chân lên không, ở phía trên vui vẻ vung vẩy.

Nói xong, cô được nước lấn tới lại tiếp  tục quơ chân.

Lục Thầm Chi: "..."

Lục Thầm Chi bị chọc giận, nhưng môi mỏng lại khẽ cười. Hai mắt hẹp dài thâm trầm, giọng nói có chút trầm xuống, khuôn mặt thanh tú không chút biểu cảm.

Hứa Linh: "!"

Khuôn Mặt biến sắc của Lục Thầm Chi quả thực đáng sợ, Hứa Linh trong nháy mắt ngồi thẳng người, thả hai chân chạm đất.

Cô lộ ra nụ cười khách sáo giả tạo, thì thầm nói: "Ai da, chỉ đùa một chút thôi mà."

Lục Thầm Chi "ừ" một tiếng, quay đầu xem sách giáo khoa.

Hứa Linh liền ngồi ngoan ngoãn như người gỗ, được vài phút, Hứa Linh lại có cảm giác hai chân khó chịu, định nhúc nhích.

Cô càng nghĩ lại càng tức, Hứa Linh mím môi, phồng má như chú cá nóc.

Vài giây sau, cô nhìn về phía Lục Thầm Chi đang học, thấp giọng nói: "Đồ độc ác."

Động tác xoay bút của Lục Thầm Chi ngừng lại, vẫn cúi đầu nhìn sách giáo khoa, cổ họng phát ra một âm tiết: "Ừ?"

Hứa Linh nhanh chóng gục đầu giả chết, ỉu xìu.

Lục Thầm Chi lại xoay bút, cây bút đen tạo thành một vòng cung đẹp đẽ.

Vừa rồi, thật ra anh không có ý định dọa cô nha. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp