Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 22


9 tháng

trướctiếp

"Em là Hứa Linh phải không?" Người phụ nữ khoảng bốn tươi tuổi tươi cười chào đón: "Chào em, cô là Vương Na San, em có thể gọi cô là huấn luyện viên Vương."

Hứa Linh ngượng ngùng chào lại: "Em chào huấn luyện viên Vương ạ."  

"Người bên cạnh cô là huấn luyện viên Lưu, cô Lưu Lê Lê." Huấn luyện viên Vương giới thiệu người phụ nữ cùng độ tuổi bên cạnh mình với Hứa Linh. Không đợi Hứa Linh trả lời, huấn luyện viên Vương lại tiếp chuyện với giọng điệu thân thiết: "Aiya, cô Lưu là huấn luyện viên dạy cầu lông, cô hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm thì rủ cô ấy ra đánh vài ván, không ngờ cô ấy không hề nương tay chút nào."

Thấy cô ấy như vậy, Hứa Linh không khỏi cảm thấy căng thẳng. Huấn luyện viên Vương cụng không để Hứa Linh bỏ chạy mà tiếp tục hàn huyên với cô mấy chuyện vụn vặt.

Hứa Linh biết huấn luyện viên Vương đang giúp cô giải tỏa cảm xúc, sau khi ba người trò chuyện được vài phút, cô dần buông bỏ sự lo lắng và đề phòng.  

Huấn luyện viên Vương nhìn đồng hồ: "Được rồi, cho cô xem thực lực hiện tại của em đi." 

Hả? Bắt đầu ngay bây giờ sao? 

Hứa Linh toàn thân nổi da gà, từng lỗ chân lông như đều căng ra.

Nhóm người bọn họ đi đến sân điền kinh. Hứa Linh nhìn đường chạy trước mặt, tim đập rất mạnh giống như sắp nhảy lên cổ họng, nhưng đồng thời có một loại kích động và phấn khích tột độ ập vào đầu cô. 

"Bắt đầu!"

Hứa Linh như một mũi tên từ vạch xuất phát lao về phía trước.  

Mặc kệ gió quất vào mặt, tiếng gió rít qua tai, Hứa Linh vượt qua vạch 100 mét, sau đó từ từ giảm tốc độ, thở hổn hển, chạy chậm dần về phía hai huấn luyện viên.

Sau khi dừng lại trước mặt huấn luyện viên Vương, trong lòng Hứa Linh có dự cảm không lành.

Nụ cười hòa nhã trên mặt Huấn luyện viên Vương biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc có chút nặng nề.

Cô ấy không nói gì, huấn luyện viên Lưu nói trước: "Động tác xuất phát của em không thành thạo, càng về sau, cũng không căn đúng thời gian để phát lực, trạng thái của em tệ lắm." 

Hứa Linh vô thức lùi lại nửa bước, cổ họng nghẹn ngào.  

Huấn luyện viên Vương cau mày: "Em đã lâu không có tập luyện, cô không thể tin được là em lại có thể lấy trạng thái này để xuất hiện ở trước mặt cô." 

Mắt Hứa Linh có chút nóng lên, trong lòng càng hộ thẹn khó chịu, cảm giác vô cùng xấu hổ. Vài giây sau, cô cúi đầu với huấn luyện viên Vương: "Em xin lỗi."

Huấn luyện viên Vương cúi đầu cầm lấy chai nước, không nhìn cô nữa: "Trong danh sách của đội tỉnh có em hay không cũng không khác biệt." 

Hứa Linh mím chặt môi, không cho nước mắt chảy ra. Cô biết, huấn luyện viên Vương nói đúng. 

Huấn luyện viên Vương nhìn cô vẫn luôn cúi đầu, biểu cảm không đổi: "Đã bao lâu rồi em không luyện tập? Em cho rằng mình tuy không cao nhưng lại có tố chất hơn người khác sao? Giờ cô thấy mình thật lãng phí thời gian, mà bản thân em thậm chí còn không có cố gắng." 

Hứa Linh nuốt nước bọt, cố kìm nước mắt: "Một tuần."

"Ngay cả vận động viên chuyên nghiệp còn không dám buông thả như vậy, em..." Huấn luyện viên Vương nhớ tới cô bé trước mặt chỉ là một học sinh, nuốt câu định nói xuống, đổi chủ đề: "Sao em không tập luyện? Bị thương sao?" 

Hứa Linh đứng thẳng người, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe: "Là vì tâm trạng em không tốt ạ."

Hai huấn luyện viên tuy không nói, nhưng trong lòng đều biết hiểu rõ. Cuộc thi nào cũng có kẻ thắng người thua, nhưng học cách chiến thắng có lẽ không khó, khó nhất chính là học cách thua. Rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp từng trả

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp