Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 27: MUỐN NẾM THỬ (27)


9 tháng

trướctiếp

Sau giọng nói đó, Cố Cảnh Sâm ngay lập tức gửi một tin nhắn khác cho Lật Chi, như để nhắc nhở cô.

Cố Cảnh Sâm: Còn nửa tiếng nữa đến giờ làm việc.

Việc xin nghỉ để trốn tránh không khả thi còn đối mặt với nguy cơ đi muộn bị trừ lương.

Lật Chi không còn có suy nghĩ viển vong khác, phản ứng đầu tiên chính là không muốn đến muộn nếu không thực sự sẽ bị trừ tiền lương mất.

Cô nhảy khỏi giường rồi chạy vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi Lật Chi thay quần áo xong hốt hoảng chuẩn bị xách túi đi ra ngoài, đúng lúc Thích Nguyệt cũng chuẩn bị đi làm.

Thích Nguyệt đứng ở cửa đợi Lật Chi khi cô thay giày, giọng điệu thăm dò hỏi Lật Chi: “Lật Lật, cậu có nhớ tối qua ai đã đưa cậu về không?”

Đại não Lật Chi trống rỗng, cô lắc đầu thành thật nói: “Tớ không biết, không có ấn tượng gì.”

Thích Nguyệt chớp mắt, muốn nói lại thôi.

Sau khi đóng cửa xong cùng Lật Chi đi ra ngoài, hai người liền cùng nhau bước vào thang máy.

Những con số trong thang máy cứ tăng giảm dần, khi sắp đến tầng một Thích Nguyệt vẫn không kìm nén được nói với Lật Chi: “Tối qua là Dương Phong gõ cửa giao cậu cho tớ.”

Khi cô ấy đang nói thang máy dừng lại ở tầng một và từ từ mở ra.

Lật Chi vừa định gật đầu Thích Nguyệt lại nói: “Nhưng khi tớ kéo rèm giúp cậu nhìn thấy một người đàn ông khác ở dưới lầu.”

Lật Chi còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ não bộ chỉ muốn nhanh đến tàu điện ngầm kẻo bị muộn.

Thích Nguyệt hỏi Lật Chi: “Dương Phong sẽ mở cửa xe cho ai?”

Lật Chi nghĩ cũng không cần nghĩ nói: “Cố Cảnh Sâm.”

Lật Chi sững sờ khi cô nói ra những lời đó.

Cô ngơ ngác quay mặt sang nhìn Thích Nguyệt, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Thích Nguyệt khách quan đúng trọng tâm đáp lại lời Lật Chi: “Tớ không biết Cố Cảnh Sâm, xa như vậy cũng không nhìn thấy rõ ràng, tớ chỉ biết rằng người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen và Dương Phong mở cửa ghế sau cho anh ta.”

Lật Chi sửng sốt một lúc, sau đó nhớ lại những gì Sử Nam Nam đã nói về những gì tối qua khi cô ôm Cố Cảnh Sâm trong tay và nói rất nhiều lời nói mơ hồ, cuối cùng còn gọi anh là bố...

Cô nhanh chóng chớp mắt, đỏ mặt xấu hổ.

Nhưng có vẻ lại không chỉ là sự xấu hổ.

“Vậy có khả năng... Tớ cũng không biết!” Lật Chi không nói ra lý do.

Cô không dám lãng phí quá nhiều thời gian, vội vàng nhẹ giọng nói với Thích Nguyệt: “Tháng 7 này tớ gần như đến muộn rồi, trước tiên đến công ty đã! Buổi tối trở về lại nói!”

Thích Nguyệt cười bất lực vẫy tay để Lật Chi đi trước.

Khi Lật Chi quay lại muốn chạy chậm lên thì Thích Nguyệt ở phía sau đột nhiên nói: “Lật Lật, hôm nay phải nộp tiền thuê nhà đấy, tớ đã chuyển tiền vào WeChat của cậu rồi, nhớ gọi cho chủ nhà!”

“Được, tớ biết rồi!” Thân hình mảnh mai của Lật Chi rất nhanh biến mất ở chỗ rẽ.

Lật Chi bước vào cửa tàu điện ngầm, đúng lúc tàu điện ngầm đến tiết kiệm thời gian chờ đợi cô trực tiếp đi vào tàu điện ngầm.

Trong toa tàu điện ngầm nhộn nhịp, Lật Chi tận dụng thời gian rảnh rỗi để chuyển tiền thuê nhà cho chủ nhà.

Lt Chi: 6000, chuy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp