Cố Cảnh Sâm quả thực vừa mừng vừa lo
sợ, không cẩn thận nuốt cả viên kẹo còn đang ngậm xuống.
Hầu kết của anh chuyển động vài lần,
mặc dù anh đã nuốt xuống nhưng cổ họng vừa mới bị kẹt rất khó chịu.
Cố Cảnh Sâm hoàn toàn không ngờ cô sẽ
có hành động như thế.
Sau đó nhớ đến mấy ngày trước khi đi
công tác cô có thể đột nhập vào phòng anh rồi chiếm giường của anh, đột nhiên
lại cảm thấy Lật Chi sau khi say không làm gì đó khiến người khác kinh ngạc mới
không phải là cô.
Anh choáng váng thân thể cứng đờ không
cử động.
Hai tay Lật Chi vòng qua cổ anh, hơi
ngẩng mặt lên và nhẹ nhàng tựa cằm lên vai anh.
Sau đó, cô siết chặt vòng tay và ôm anh
chặt hơn.
Trái tim của Cố Cảnh Sâm hoàn toàn mất
khống chế đập điên cuồng không theo nhịp điệu gần như muốn xuyên thẳng qua
ngực.
Nhiều người chưa chú ý đến bên này,
tiếng hát trong phòng ồn ào.
Nhưng nhịp tim của anh lại rõ ràng đến
như vây vang vọng bên tai anh.
Thình thịch thình thịch, một tiếng tiếp
một tiếng ngày càng nhanh ngày càng vang.
Cố Cảnh Sâm âm thầm buồn bực vừa định
gọi cô dậy Lật Chi đã nhẹ nhàng mở miệng.
“Bảy năm rồi, anh một lần đều không nhìn
đến tôi, anh thật sự không yêu tôi.” Trong giọng nói nhẹ nhàng của cô mang theo
một chút nghẹn ngào, giọng nói mềm mại giống như tự giễu mình: “Nhưng tôi vô
tích sự vẫn sẽ nhớ đến anh.”
Căn phòng dần trở nên yên tĩnh, mọi
người chạm vào nhau nháy mắt truyền đạt tin tức, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm
chằm vào trong góc Lật Chi đang ôm ông chủ lớn không buông.
Nghe được lời cô nói ra khuôn mặt mọi
người đều ngơ ngác ăn dưa vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.
Tại sao anh không đến gặp tôi, anh thực
sự không yêu tôi mà tôi sẽ nhớ đến anh, lời nói như vậy... Chẳng lẽ ông chủ và
thư ký Lật đã quen biết từ lâu thậm chí có vướng mắc tình cảm?
Hơn nữa, vẻ mặt của ông chủ thật khó
coi...
Vẻ mặt lạnh như băng, quai hàm siết
chặt vừa thấy chính là điềm báo của một cơn giận dữ.
Nhưng hiếm khi Lionel thực sự tức giận.
Mọi người trong phòng lặng lẽ nín thở,
cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại tiếp tục theo dõi diễn biến của sự việc.
Một lúc sau chỉ còn bài hát không biết
ai chọn đang phát bài hát gốc: “...Cố nhịn không hít thở, cố nhịn không bật
khóc, cố nhịn không nhớ đến anh...Mọi việc cứ vụn vặt bởi em vẫn yêu anh như
vậy, nhưng cố tình giấu đi bao bí mật, anh bảo em phải làm sao xóa bỏ mọi ký ức
về anh…”
Cùng với giai điệu buồn nhẹ nhàng này
là lời nói ấm áp da diết mang ý khóc của Lật Chi.
“Tôi…” Cô hít hít mũi dừng một chút
giống như đã dùng hết dũng khí để hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Tôi không muốn
lại nhớ anh nữa, đây là lần cuối cùng tôi ôm anh như thế này”
Cô thất vọng lẩm bẩm: “Anh một chút đều
không tốt với tôi, một chút đều không tốt.”
“Anh không quan tâm tôi sống chết như
nào, cũng không quan tâm đến cảm nhận của tôi, anh căn bản không xứng…”
Vẻ mặt Cố Cảnh Sâm lạnh lùng khó coi,
đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng và toàn bộ lưng đều căng cứng.
Anh nhướng mi bình tĩnh liếc nhìn Dương
Phong, Dương Phong lập tức hiểu ý xoay người lại nói với mọi người: “Hôm nay
tới đây đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Mọi người rất hiểu ý bước ra ngoài mặc
dù trong lòng vẫn muốn xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đặc biệt muốn nghe ông chủ sẽ nói gì
với Lật Chi.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Lionel...
Vẫn là không nên tiếp tục xem trừ khi
muốn mất việc.
Ngay khi mọi người bước đến cửa phòng,
Lật Chi đang ôm chặt lấy Cố Cảnh Sâm đột nhiên buông anh ra còn dùng hết sức
đẩy anh ra.
Trong khi đẩy anh ra, Lật Chi đã mất
kiểm soát hét to lên: “Ông căn bản không xứng làm bố tôi!”
Giọng nói ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.