Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 99: THIẾU NIÊN ẤY (10)


8 tháng

trướctiếp

CHƯƠNG 99: THIẾU NIÊN ẤY (10)
Năm 2011, trong số hơn chín triệu thí sinh tham gia thi đại học. Có một thí sinh tên là Cố Cảnh Sâm. Cũng có một thí sinh tên là Lật Chi. Bọn họ đã hẹn trước với nhau, rằng sẽ cùng nhau đỗ vào Đại học Âm Nhạc. Hẹn trước với nhau. Khoảnh khắc kết thúc giờ thi, Cố Cảnh Sâm chạy ra khỏi phòng thi, xuyên qua khu dạy học, ngược dòng người đi tìm Lật Chi. Cuối cùng, lại một lần nữa, cô đã thoát khỏi cuộc sống cấp ba với muôn ngàn điều trói buộc. Trong một giây một phút ấy, Cố Cảnh Sâm thật sự đã bồng bột muốn nói rõ với cô mọi chuyện. Nói rằng anh thích cô. Nhưng tới khi gặp được cô, anh không còn cảm giác muốn cho cô biết tình cảm mà mình dành cho cô ngay tức khắc nữa . Lý do chính là bởi anh cảm thấy lời tỏ tình đầu tiên nên long trọng và để lại nhiều ấn tượng hơn một chút. Ít nhất nên để cô gái mà anh thích cảm nhận được rằng anh đang nghiêm túc. Chứ không phải lời tùy tiện được nói ra lúc bồng bột nhất thời. Không phải một trò đùa, khiến cho cô cảm thấy thiếu tin tưởng ở anh. Cho nên lời nói đến bên miệng lại bị nuốt vào trong, cuối cùng chỉ còn vỏn vẹn một câu: “Ngày mai có một buổi đua motor, em có tới không?” Thật ra từ trước khi thi Cố Cảnh Sâm đã muốn hẹn cô đi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến chuyện thi đại học của cô, nên anh không nói, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói ra. Thời điểm cũng vô cùng phù hợp. Hỏi xong câu này, anh bỗng cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ cô sẽ nói lời từ chối. Trong lòng là vậy, nhưng ngoài mặt, Cố Cảnh Sâm vẫn tỏ ra không để ý chút nào, giống như chuyện cô có đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh vậy. Lật Chi nghe thấy anh rủ mình đi đua motor, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, còn chưa kịp nhận ra anh đang mời mình ra ngoài chơi, ngờ nghệch hỏi lại: “Hả?” Cố Cảnh Sâm đành phải lại nhẫn nại giải thích thêm một lần: “Ngày mai có sẽ có một cuộc đua motor, Lăng Khiêm và Phong Bạch đều sẽ quay về đây từ trường đại học, sẽ kéo nhau tới chỗ đó chơi, Dung Yên cũng sẽ có mặt, em có muốn đi không?” Lật Chi còn chưa kịp mở miệng, Tô Đường thi ở gần trường thi với bọn họ đã chạy lại đây. Nghe thấy Cố Cảnh Sâm nói như vậy, cô ấy không chần chờ mà hoan hô: “Đi chứ đi chứ! Anh Sâm ơi em cùng đi có được không?” Cố Cảnh Sâm nhướng mày, đáp lại: “Được, vậy mọi người cùng tới nhé.” Lật Chi còn chưa trả lời, mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Khi họ cùng theo dòng người bước ra ngoài, Lật Chi nheo mắt trước ánh nắng chói chang của mặt trời lặn, bất giác giơ tay lên để chắn nắng. Cố Cảnh Sâm chú ý tới hành động của cô, liền dùng chiếc túi tài liệu trong suốt mà anh mang theo để đựng giấy bút đi thi mà che chắn cho Lật Chi khỏi ánh nắng chói chang. Vốn dĩ hai người đều không lên tiếng, nhưng anh lại cảm thấy không cam lòng, đột nhiên hỏi: "Em có muốn tới đó không?" Lật Chi chớp đôi mắt, cô khẽ cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Muốn chứ!” Cuối cùng cũng nghe thấy cô chính miệng trả lời. Anh rất vui. Cố Cảnh Sâm cao giọng gạt Lật Chi: “Đua motor có một luật bất thành văn, ai mời em đi, em nhất định phải cổ vũ cho người đó.” “Không được cổ vũ cho những người khác đâu.” Lật Chi chưa từng nghe có quy tắc nào kỳ lạ như vậy. Nhưng trước nay cô chưa từng xem đua motor. Vì lý do này, cô cũng không hoài nghi lời anh nói, anh nói gì cô cùng tin cả. Lật Chi ngoan ngoãn mỉm cười, cô đáp lại: “Vậy thì em sẽ cổ vũ cho anh hai nhé!” Cố Cảnh Sâm thoáng chột dạ, bèn quay mặt đi. Khóe môi không kìm được mà cong lên. “Ngày mai anh phải đi tới chỗ đó trước, không thể tới đón em được. Anh sẽ đặt xe cho mấy em, đến lúc đó em và Dung Yên, Tô Đường, thêm cả Hà Chi Ngôn nữa, mọi người cùng tới nhé.” Anh dặn cô. “Vâng, được ạ!” Lật Chi đồng ý. Chỉ có điều. Cố Cảnh Sâm không thể nào lường trước được. Sự cố xảy ra vào ngày hôm sau. Cố Cảnh Sâm, Lăng Khiêm và Phong Bạch cưỡi xe máy gần đến trường đua, đột nhiên Lăng Khiêm liên tục nhận được cuộc gọi, vì vậy anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc dừng xe, tháo găng tay và trả lời cuộc gọi. Sau đó, Cố Cảnh Sâm nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Khiêm trở nên nghiêm túc và căng thẳng. Khi trả lời cuộc điện thoại anh ấy vừa nói vừa nhìn về phía anh một cách bất an. Sau khi cúp điện thoại, Lăng Khiêm nắm chặt di động, trong đầu vẫn còn rối như tơ vò, nhưng vẫn thông báo cho anh biết đầu tiên: “A Sâm, bà Nhạc Sanh… Qua đời rồi.” Cố Cảnh Sâm như gặp sét đánh giữa ban ngày. Anh chỉ cảm thấy từ đầu đến chân mình như tê dại, gần như chỉ trong nháy mắt, toàn thân anh bỗng trở nên lạnh lẽo. Bà Nhạc qua đời rồi sao? Sao có thể chứ? Lăng Khiêm còn thuật lại y nguyên lời của ông Lăng: “Là do bệnh nặng đột nhiên bộc phát, bởi vì gặp phải chuyện kích động nên mới dẫn đến đột quỵ, người còn chưa được đưa tới bệnh viện đã… Mất rồi… Ông nội của tớ bảo chúng ta mau trở về thôi…” Lật Chi thì sao? Trong đầu anh không thể nghĩ ngợi được bất cứ điều gì khác, chỉ còn lại chuyện “Bà ngoại qua đời” và “Lật Chi có ổn không”. Cố Cảnh Sâm mặc kệ cuộc đua này có diễn ra hay không, vội vàng quay xe phóng trở về. Lần trước khi mẹ qua đời, Lật Chi dường như đã phải chịu đả kích chí mạng. Nhưng chỉ mới được nửa năm, bà Nhạc Sanh cũng đã ra đi. Như vậy sao mà cô chịu được? Cô vẫn còn chưa đầy mười tám tuổi, vậy mà hai người mà cô thương yêu nhất lại lần lượt rời xa cô mãi mãi, sao cô có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này cơ chứ? Lật Chi… Lật Chi. Mong em bình an. Anh muốn trở về thật nhanh, muốn ở bên cô, nhất định phải có mặt bên cạnh cô. Tốc độ của chiếc xe máy tăng vọt cả quãng đường, phía trước có một khúc cua. Trong đầu Cố Cảnh Sâm rối tinh rối mù, anh cũng không biết mình đã giảm tốc độ hay chưa. Quẹo vào, lướt đi. Đột nhiên đụng phải một chiếc xe khác. Anh không kịp né! Đôi mắt anh lập tức ngập tràn sự hoảng sợ. Chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi. Một tiếng “két” chói tai xen lẫn với tiếng va chạm lớn, Cố Cảnh Sâm cảm thấy thế giới của mình như đang quay cuồng và rạn nứt từng chút một. Anh nhanh chóng lướt đi trong không trung, thực sự có thể cảm nhận được gió cào vào mặt mình, từng đợt gió rít chạm vào da thịt anh như những lưỡi dao sắc lẹm. Ngay lập tức, anh nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đau nhức như bị ai đó dùng dao băm thành từng khúc một, dường như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều đã gãy vụn. Vũng máu nhớp nháp lan rộng, những mảnh vụn xe cũng toán loạn khắp nơi. Anh mơ màng mở mắt, ánh nắng chói chang khiến tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt. Máu tươi từ trên đầu chảy xuống, che khuất đi đôi mắt của anh. Thế giới trong đôi mắt của anh bỗng nhuốm một màu máu kinh hoàng. Một bóng người mơ hồ lao tới, anh cũng không biết người này là ai. Anh chỉ còn nghe thấy hai giọng nói như lạ như quen, vô cùng hốt hoảng gọi tên mình: “A Sâm! A Sâm!” Anh chóng mặt vô cùng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, phân biệt cho rõ, cuối cùng cũng nghe ra Lăng Khiêm và Phong Bạch đang gọi mình. “Đừng… Nói với Lật Chi…” Hơi thở của anh dồn dập, suýt nữa thở không ra hơi, vừa nói được một chữ đã đau đớn rên lên từng chập, giọng nói cũng gấp gáp vô cùng: “Đừng để em ấy… Biết…” Lăng Khiêm hiểu ý anh, vội vàng đáp lại: “Tớ biết, tớ biết rồi, tớ sẽ không nói với em ấy, không cho em ấy biết.” “Cậu đừng nói nữa, A Sâm, đừng nói nữa…” Hình như anh chỉ có thể làm chuyện này vì cô. Trước khi mất đi ý thức, Cố Cảnh Sâm nghĩ thầm: Cũng may chưa kịp để cho em biết, anh rất thích em. Nếu không, Nếu em thích anh, em sẽ thật là đau khổ. Nếu em không thích anh, vậy thì anh sẽ đớn đau biết nhường nào. Nhưng mà… Nếu như anh vẫn còn được sống, anh nhất định sẽ nói cho em biết. Cố Cảnh Sâm thật sự rất thích Lật Chi. Rất lâu, rất lâu về sau đó, Cố Cảnh Sâm luôn có cảm giác bản thân mình đang bị nhốt ở một nơi nào đó. Trên người hình như còn có cả gông xiềng, khiến cho anh không thể nào nhúc nhích. Chỉ cần anh có ý muốn động đậy, toàn thân sẽ vô cùng đau đớn. Dần dà, anh có thể nghe được tiếng mọi người xung quanh nói chuyện. “Bác sĩ nói khi nào nó mới tỉnh lại được?” “Phần đầu bị va chạm, chảy rất nhiều máu, có khi nào sẽ bị mất trí nhớ hay không? Nếu con trai tỉnh lại không nhận ra em thì phải làm sao đây Diên Viễn?” “Tang lễ của dì Nhạc sẽ cử hành vào ngày mai, em không thể không qua đó, chỉ đành làm phiền anh trông coi con mình…” Dì Nhạc… Tang lễ… Lật Chi. Lật Chi thế nào rồi? Phải chẳng cô lại khóc đứt từng đoạn ruột như khi trước? Anh không muốn làm cô khóc. Lật Chi, có ai đang ở bên cạnh em lúc này hay không? Dù chỉ là cho em một cái ôm, hay để em dựa vào một lúc? Cố Cảnh Sâm giãy giụa trong chính tiềm thức của mình. Nhưng anh chẳng thể nào tỉnh táo lại. Lại qua thêm một ngày. Cuối cùng anh cũng mở mắt. Đập vào mắt là một mảnh trắng xanh. Anh đang nằm trong một căn phòng bệnh đơn. Bố mẹ và bà nội đều có mặt. Trần Khả vừa tham gia tang lễ của Nhạc Sanh trở về, vì mấy ngày nay gặp nhiều chuyện buồn, hai mắt bà vẫn còn đỏ hoe. Thấy con trai mình cuối cùng cũng tỉnh, Trần Khả lập tức tiến lại gần, vừa khóc thút thít vừa hỏi anh có khó chịu chỗ nào hay không. Câu đầu tiên Cố Cảnh Sâm nói với bà là: “Mẹ, Lật Chi đâu?” Giọng nói yếu ớt, nhưng lại có phần sốt sắng và bất an, đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Nhưng lại bày tỏ được tình ý mà anh dành cho cô. Hai mắt Trần Khả đỏ hoe, nước mắt không kìm nổi mà tràn ra từ hai khóe mắt bà. Bà nghẹn ngào nhìn Cố Cảnh Sâm: “Chi Chi vẫn ổn, bố của con bé đang ở đó.” “A Sâm, con thế nào rồi?” Trần Khả tuy đang dò hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, bèn ấn gọi cấp cứu, gọi bác sĩ tới đây xem thử tình trạng của anh. May mà anh mạng lớn, dạo thẳng xuống Quỷ Môn Quan một chuyến, sau đó lại về tới thế giới này. Bác sĩ nói anh đã gặp chấn thương não, cẳng chân và cánh tay đều cần được dưỡng thương thật tốt, những nơi khác không gặp vấn đề gì. Cố Cảnh Sâm không thể rời phòng bệnh nửa bước. Cho nên, cho dù anh rất rất muốn, nhưng lại không thể gặp được cô. Vào buổi chiều khi anh tỉnh dậy, bạn bè và bạn học nghe tin anh cuối cùng cũng tỉnh lại, đều lần lượt đến gặp anh. Có rất nhiều người đến thăm Cố Cảnh Sâm, nhưng trong số đó không có Lật Chi. Khi Tô Đường và Hà Chi Ngôn tới đây, bọn họ còn mang đến tin tức về Lật Chi. Bọn họ nói, cô đã tới buổi biểu diễn trong lễ tốt nghiệp. Ngay vào hôm nay, cô đã đi tới buổi lễ tốt nghiệp cho sinh viên cuối cấp. Cô mặc một chiếc váy liền màu đỏ, độc tấu violon trước khán đài. Tô Đường bảo Hà Chi Ngôn đưa video mà bọn họ quay lại cho Cố Cảnh Sâm xem. Cố Cảnh Sâm nghe được ca khúc mà cô biểu diễn, trái tim nháy mắt rơi xuống tận đáy. Never Meant To Belong…
“Chưa từng đối đãi chân thành với nhau.” Cô đang muốn biểu đạt điều gì? Cô đang nói với anh sao? Cố Cảnh Sâm bảo mẹ đưa điện thoại cho anh, lấy hết can đảm gọi cho Lật Chi. Nhưng lại nghe được: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” “Em ấy đâu?” Anh nhìn về phía Tô Đường và Hà Chi Ngôn, nhíu chặt mi mà hỏi. Tô Đường trả lời đúng những gì mình thấy: “Kéo xong khúc này, cậu ấy đã đi theo bố của cậu ấy… Một người đàn ông trung niên, hẳn là bố của cậu ấy nhỉ? Hai người đó đi rồi.” Anh bắt đầu cảm thấy bất an. Vì sao cô lại tắt máy? Cô không muốn để ý tới anh nữa sao? Anh không đợi được bất cứ tin tức nào từ cô. Sau này, Cố Cảnh Sâm mới biết được qua lời Trần Khả, rằng sau khi cô biểu diễn ca khúc này, đã theo bố mình ra nước ngoài. Tất cả những chuyện này đều vượt khỏi tầm kiểm soát của Cố Cảnh Sâm. Anh phải dùng cả một kỳ nghỉ hè để chấp nhận một sự thật, rằng cô đã rời đi. Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh. Đã nói sẽ cùng thi vào đại học Âm Nhạc. Hai người đã hẹn trước rồi mà! Sao cuối cùng lại chỉ có một mình anh, vậy thì điều này còn nghĩa lý gì cơ chứ? Cố Cảnh Sâm cũng từ bỏ việc học tại trường đại học đó. Bố của anh vốn không thích anh phát triển theo con đường âm nhạc, vì vậy lần này anh đã đến Anh du học theo sự sắp xếp của ông. Trước khi rời đi. Anh không nói với bất kỳ ai, tự tiện bay một chuyến tới New York. Tới học viện âm nhạc mà cô đang theo học. Nhưng anh vẫn không thể gặp được cô. Anh vẫn còn chưa nói cho em biết, rằng anh thích em.
Anh không biết vì sao em ra đi mà không có lấy một lời từ biệt.
Cho dù người nhà của em để em ra nước ngoài, em vẫn có thể nói với anh rằng em không thể giữ đúng lời hẹn ước.
Nhưng không sao hết, anh hiểu mà, anh thật lòng mong ước, dù em có đi đâu, anh cũng mong em luôn thuận buồm xuôi gió, thành công và hạnh phúc.
Chỉ có điều… Lật Chi à, vì sao em không chịu nói với anh lấy một câu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp