Năm Tháng Của Các Nàng

CHƯƠNG 4: TẾT NGUYÊN ĐÁN


10 tháng

trướctiếp

Hằng năm, nhà Hà Du sẽ về quê ở Liên Thành để đón năm mới và năm nay cũng không ngoại lệ.

Vào đêm đầu tiên về quê, Hà Du chạy đôn chạy đáo khắp nơi với cha mẹ suốt một ngày. Tắm rửa xong xuôi lập tức ngã xuống giường, đầu óc choáng váng.

Cô đã không liên lạc với Lục Nam Giai kể từ khi cô trở về từ trường trung học số một. Những gì Mộc Lan Yên nói vào buổi trưa ngày hôm đó vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cô mấy ngày hôm nay.

“Hơn nữa, cô Trương cũng không thể chấp nhận mình, cứ như bây giờ vẫn là tốt nhất.”

“Thích phụ nữ quá khó khăn, tôi sẽ độc thân đến cuối đời.”

Lan Yên suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, còn cô thì không. Hà Du thở dài thườn thượt.

Có phải cô thích Lục Nam Giai thật rồi không?

Cô đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy vào năm nhất trung học. Tình cảm này ngày càng thêm sâu sắc trong ba năm qua, cô nên thầm cảm ơn quãng thời gian đó chỉ quan tâm đến việc học hành, không kỳ vọng vào lời hồi đáp mà đáng lẽ ra cô không nên kỳ vọng. Vì vậy, cô mới có thể tiếp tục giữ liên lạc với Lục Nam Giai.

Tuy nhiên, một khi suy nghĩ này đã nảy sinh thì sẽ không dễ dàng biến mất.

Những ngày này, Hà Du thường tìm kiếm những biểu hiện cho rằng Lục Nam Giai cũng thích cô trong ký ức của chính mình. Nhưng mọi hành động đáng ngờ đều có thể được giải thích bằng trách nhiệm của một người giáo viên. Thỉnh thoảng, cô lo lắng rằng Lục Nam Giai sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, nhưng lại giả vờ như không biết vì cô ấy không muốn chấp nhận sự thật đó.

Cứ như vậy, cô trằn trọc với những suy nghĩ của mình mãi đến tận đêm giao thừa.

Khi Hà Du đang rối rắm trong lòng, Hà Hoan vừa tắm xong cũng run lẩy bẩy bước vào phòng ngủ, chui ngay vào trong chăn.

Đây luôn là dịp hiếm hoi mà hai chị em ngủ chung giường hằng năm.

“Chị đang nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ đến một chàng trai nào đó đã gặp tại đại học không?” Hà Hoan ôm chặt chị gái mình, cố gắng làm nóng cơ thể.

“Làm sao có thể như vậy được?” Hà Du không nói nên lời, lại nghĩ đến khoa Tiếng Trung hầu như không có con trai, mơ hồ nhận ra: “À, hiểu rồi, muốn chị giới thiệu bạn trai cho em sao?”

Hà Hoan đá Hà Du qua lớp chăn: “Em không cần! Chỉ là mấy ngày nay chị luôn không tập trung, hồn vía lên mây, mẹ thấy vậy nên nhờ em hỏi chị có phải yêu ai rồi hay không?”

魂不守舍”: mất hồn mất vía; hồn vía lên mây; sợ mất vía.

Hà Du nghe thấy vậy lại càng cảm thấy phiền não, trong lòng đầy muộn phiền, dứt khoát xuống giường tắt đèn: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, không có việc gì đâu.”

Cuộc trò chuyện của hai chị em nhanh chóng kết thúc và được thay bằng ánh sáng lờ mờ từ hai chiếc điện thoại di động trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng đầu ngón tay Hạ Hoan liên tục gõ màn hình điện thoại.

Hà Du lặng lẽ xem lại lịch sử trò chuyện với Lục Nam Giai, nhưng không ngờ lại nhận được một tin nhắn mới từ cô ấy.

Lục Nam Giai gửi một bức ảnh, bức ảnh chụp tủ được chất đầy sách, phóng to lên có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là một bộ Nhị thập tứ sử hoàn chỉnh.

(Đoạn này mình sẽ để nguyên văn theo raw nhé, vì đây là một tập hợp các bộ sử của Trung Quốc: “二十四史”)

[Cô Lục, cô đã đọc hết chúng chưa?] Hà Du gửi kèm một biểu cảm kinh ngạc.

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: [Đây là của bố tôi, tôi chỉ đọc một phần thôi #bối rối#bối rối.]

(“#bối rối”: biểu tượng cảm xúc)

Hóa ra cô ấy cũng đã về quê đón năm mới.

Khoảng cách giữa Liên Thành và Dĩnh Châu nhỏ hơn nhiều so với Thượng Hải, vì vậy có lẽ cô đang được ở gần Lục Nam Giai.

Cũng may sau khi tắt đèn, Hà Du sẽ không bị Hà Hoan chú ý, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy ý xuân.

“Em đã đọc xong Hán thư chưa? Nhớ báo cáo lại khi đọc xong đó.” Lục Nam Giai cố ý trêu chọc cô.

“Nhưng cánh tay của em không thể với từ Nam Thành đến Thân Thành được, làm sao em trả lại sách được cho cô.”

Hà Du nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ đợi, hơn một phút sau vẫn không có hồi âm, vì vậy cô thất vọng đặt điện thoại xuống.

Vừa nhắm mặt lại, điện thoại bên cạnh gối lại rung lên.

“Em có thể gửi bản điện tử.”

Câu trả lời nghiêm túc khiến Hà Du cảm thấy đối phó được, do dự hết lần này đến lần khác bèn thành thật trả lời.

Vào đêm giao thừa, mọi ngôi nhà trong làng nhỏ đều rực rỡ ánh đèn, điểm xuyết núi rừng trong đêm.

Buổi chiều, gia đình chú thím cũng đến, mười mấy người quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ uống rượu.

“Hà Du và Hà Hoan à, khi nào rảnh rỗi có thể xem bài tập nghỉ đông cho em trai không?”

Vừa cụng ly với cha Hạ, ông chú hơi say vỗ nhẹ vào gáy đứa em học mới bước vào năm nhất trung học cơ sở đang ngồi bên cạnh.

Cô đang ăn uống cũng kéo cô em họ đang nghịch điện thoại ở gần đó đến: “Em gái các con cũng học cấp ba, để em ấy cùng các con trao đổi chút đi.”

Mấy chị em nhà họ Hà lúng túng đáp lại, bốn bạn trẻ bị kéo vào phòng khách để “trao đổi kinh nghiệm học tập”.

Không thể học bài nên cả bốn người nói chuyện phiếm rồi lại quay ra nghịch điện thoại di động.

Tiếng pháo nổ từ xa hòa cùng  tiếng ồn ào trong nhà mang đậm hương vị ngày Tết.

 “Chị gửi tin nhắn cho bạn trai hả?” Cậu em trai nhỏ ghé sát vào người cô em họ hỏi đầy tò mò, kết quả bị cô chị trừng mắt liếc một cái. Hai người có chút xấu hổ nhìn hai chị em nhà họ Hà, thấy không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, lại thì thầm to nhỏ.

Thật ra Hà Du không ngại, mấy người bọn họ tuổi tác chẳng chênh lệch nhiều lại đều sống ở thành thị, quan hệ vẫn khá gần gũi.

Lúc này Lục Nam Giai đang làm gì? Cô ấy có đang nhắn tin với ai không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Du có chút phiền muộn. Tin nhắn trong hộp thoại cứ xóa lại sửa, xóa lại sửa, nhưng cuối cùng không gửi đi tin nhắn nào cả.

Bữa cơm giao thừa kết thúc, tiếng ồn ào náo nhiệt trong không trung cũng không còn, chỉ còn lại tiếng ca múa trên ti vi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.

Hà Du và Hà Hoan đã nhiều năm không xem《Đêm hội mùa xuân》, cả hai đều tắm rửa từ sớm và bọc kín trong chăn.

Hơn nửa giờ sau, Hà Du cuối cùng cũng nhận được thứ cô đang chờ đợi: Lục Nam Giai gửi cho cô một bức ảnh gia đình.

Hà Du nhìn bức ảnh một cách cẩn thẩn và công nhận rằng mặc dù Lục Nam Gia trông giống mẹ hơn, nhưng cô ấy có khí chất của cha.

Quả thật là một tiểu thư khuê các.

Bỗng nhiên, tiếng pháo ngoài cửa sổ vang dội liên tiếp, kèm theo tiếng cười ầm ĩ của trẻ con.

Lời chúc từ khắp nơi được gửi đến qua di động, điện thoại liên tiếp vang lên thông báo có tin nhắn mới.

天南海北”: trời Nam biển Bắc, ý chỉ khắp mọi nơi.

Trong không khí hân hoan, Hà Du gửi tin nhắn cho Lục Nam Giai: [Năm mới vui vẻ! Hy vọng năm mới cô Lục công tác suôn sẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc!]

[Chúc mừng năm mới!]

[Năm mới nhất định phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước!]

Trước khi đi ngủ, Hà Du nhìn hai câu này cười ngây ngô một hồi.

Năm mới, khởi đầu mới!

Mùng một Tết, gia đình Hà Du đến nhà chú và cô chúc Tết. Cũng may hai nhà ở cùng một khu phố nên chỉ cần đi một chuyến, sau đó cả ba nhà cùng nhau ăn cơm ở nhà chú.

Sau khi lặp đi lặp lại các lời chúc năm mới và nhận được rất nhiều lì xì, chị em họ Hà và hai đàn em khác bị “đuổi” đến nhà cô với danh nghĩa giúp em trai và em gái hoàn thành nốt bài tập của kỳ nghỉ đông.

Bốn bạn trẻ ở cùng một nơi, hai người không muốn làm bài tập, hai người không muốn làm kẻ ác, rất nhanh đã thân thiết với nhau. Mấy chị em tìm thấy hai bộ bài poker trong nhà, bốn người vừa nói vừa cười chơi tiến lên.

“Nhắc mới nhớ, chị quên mất hai đứa tên là gì rồi.” Hà Hoan không để ý hỏi câu này có chút tổn thương. Các dịp nghỉ lễ hai chị em họ bận học, không tiếp xúc nhiều với anh, chị, em cùng trang lứa ở nhà.

“Oa, chị Hà Hoan, chị không nhớ thật sao? Em thấy buồn lắm đó!” Em họ đang ở độ tuổi háo hức thể hiện, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

Bên cạnh, cô em họ tỏ tý ghét bỏ ra mặt, sau đó khua tay trên bàn, trả lời: “Em là Trần Giai Dao, em ấy là Hà Dục Xuân.”

“Chị là Hà Hoan, chị của chị là Hà Du.”

“Cha mẹ bọn em đã nhắc tên các chị hàng trăm lần rồi!” Hà Dục Xuân trừng to mắt, tay vung loạn xạ. Sau đó tinh quái hỏi: “Các chị đã có bạn trai trên đại học chưa? Trần Giai Dao, chị ấy có...”

Lời nói ngay lập tức bị chặn lại bởi một cùi chỏ. Hai chị em họ Hà nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Trần Giai Dao cũng không nhịn được trêu chọc em mấy câu.

Những chủ đề bát quái như thế này tại thời điểm nào cũng có thể kết nối các cá nhân một cách hiệu quả.

“Dù sao cậu ấy rất tốt với em.” Trần Giai Dao kết luận lại sau khi liên tục khen ngợi bạn trai mình. Nghe vậy, hai sinh viên đại học và em họ sửng sốt một lúc.

“Tại sao chị vẫn chưa gặp được người con trai mình thích?” Hạ Hoan tiếc nuối nói, cũng không quên ăn hai con K.

Hà Dục Xuân tiếp tục tra hỏi: “Chị Hà Du thì sao? Chú nói rằng chị học Vật lý, lớp có nhiều con trai lắm.”

Hà Du biểu cảm không nói nên lời nhìn em họ, đồng đội sắp thua thê thảm rồi vẫn còn lảm nhảm: “Con nít con nôi, không chăm chỉ học hành đi, suốt ngày nói chuyện yêu đương.”

Hà Dục Xuân bĩu môi: “Chậc chậc, bà nội nói các chị cứ như vậy đâm đầu học hành không lấy chồng, nên em mới quan tâm chút.”

Bầu không khí thay đổi đột ngột, Trần Giai Dao vội vàng ra hòa giải: “Bà nội không biết mấy cái này, các chị của chúng ta lợi hại như vậy sau này có thể tùy ý chọn người yêu mà.”

Bốn người lúng túng cho qua chủ đề này,ném ra sau đầu. Chỉ có Hà Du tim vẫn còn đập thình thịch.

Mấy ngày hôm nay, chuyện tình cảm cô chỉ để ý đến thái độ của Lục Nam Giai đối với mình, chưa hề nghĩ tới còn nhiều yếu tố khác.

Giờ nhớ đến ông bà nội bảo thủ, bố thì gia trưởng, bỗng nhiên hiểu rõ câu nói hôm đó của Mộc Lan Yên: “Thích phụ nữ muốn cùng đồng hành rất khó, vẫn nên độc thân suốt đời.”

Ban đêm trước khi ngủ, Hà Du ngơ ngác nhìn khung tin nhắn với Lục Nam Giai, cuối cùng vẫn xóa phần trên.

Trong lòng hụt hẫng như mất đi thứ gì đó, Hạ Du hạ quyết tâm nhét điện thoại xuống dưới gối, đột nhiên điện thoại lại rung lên.

Hà Du lại cầm điện thoại lên một lần nữa. Khi thấy đó là tin nhắn của Lục Nam Giai, cô không kiểm soát được nở nụ cười.

 [Sang năm mới tâm trạng không tốt sao? Đánh bài thua à?]

Hà Du còn đang bối rồi thì nghe thấy Hà Hoan bên cạnh kêu lên: “Chị ơi, cô Lục yêu thích bài đăng của em và chúc em năm mới vui vẻ, hahaha.” Lục Nam Giai cũng dạy hà Hoan năm đầu cấp ba.

Cô lặng lẽ liếc nhìn Hà Hoan, bấm vào bài đăng là tấm ảnh chơi bài chiều nay. Trong ảnh, vẻ mặt cô ủ rũ, hoàn toàn trái ngược với cô em họ cũng đang chơi bên cạnh.

[Đúng vậy, thua rất thê thảm #khóc.] Đương nhiên Hà Du không dám nói với Lục Nam Giai là mình có chuyện phiền lòng.

(#khóc: biểu tượng cảm xúc khóc)

Lục Nam Giai gửi một biểu tượng cảm xúc an ủi, hơn một phút sau mới hỏi: [Khi nào bắt đầu đi học lại?]

[Thứ sáu tuần sau phải quay lại báo cáo. Trung học số một thì sao?]

[Kỳ thi bắt đầu vào cuối tuần tới.]

Hà Du có chút hả hê, trả lời bằng một chuỗi [Hahaha.]

[Cười cái gì, tôi cũng giao bài tập nghỉ đông cho em đó, đừng đi chơi lung tung! Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.]

[Được, cô Lục ngủ ngon.] Hà Du lại để di động xuống.

Sự ấm áp của chăn bông cùng khúc nhạc dạo trước khi ngủ này, đêm nay ngủ rất an ổn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp