Năm Tháng Của Các Nàng

CHƯƠNG 3: TRƯỜNG TRUNG HỌC SỐ 1


10 tháng

trướctiếp

Một nửa kỳ nghỉ đông của sinh viên đại học đã trôi qua và một kì học ở cấp ba cũng đã kết thúc.

Mộc Lan Yên đã hẹn với Hà Du quay trở lại thăm trường Trung Học Số 1 mấy ngày liền. Vốn dĩ muốn rủ Hà Hoan cùng đi, nhưng đang vào đông nên chiếc chăn bông ấm áp đã lấn át tình cảm dành cho trường cũ.

Vì vậy vào chín giờ sáng, Hà Du đã ra ngoài một mình.

Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn hỏi hôm nay Lục Nam Giai có ở trường không.

Mười phút sau, Lục Nam Gia trả lời có.

Thấy câu trả lời hờ hững này thì trong lòng cô nảy sinh chút rụt rè, bèn lấy hết can đảm hỏi: “Hôm nay em đến thăm trường cấp ba số 1, có phiền cô không?”

Lục Nam Giai nhanh chóng trả lời: “Không, tôi sẽ rảnh sau khi chấm hết các cài kiểm tra trong hôm nay.”

Hà Du thở phào nhẹ nhõm rồi cất điện thoại di động vào túi, lòng tràn đầy mong đợi đi về phía ga tàu điện ngầm.

Hơn nửa giờ sau, Hà Du mới đến được cổng trường quen thuộc, Mộc Lan Yên đã đợi sẵn ở đó. Khi nhìn thấy Hà Du, cô lập tức chạy đến.

“Du Du! Cậu đến chậm quá rồi, đúng không?”

Cha Hà thường dậy sớm để đích thân lái xe đưa con gái đi học. Tuy nhiên, sau kỳ thi tuyển sinh đại học thì ông thậm chí còn không muốn đưa Hà Du đến trường với lý do rèn luyện tính tự lập.

“Xin lỗi!” Hà Du có chút ngượng ngùng, nhưng may mà Mộc Lan Yên cũng không quá để ý. Cả hai cùng nhau đi vào khuôn viên trường.

Có lẽ vì họ mới tốt nghiệp cách đây vài tháng cho nên mấy bác bảo vệ vẫn còn nhớ họ, hoặc có thể vì họ đã đi nghỉ ở đây đó. Tóm lại, hai người họ đi vào khuôn viên trường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.

Mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, Hà Du và cô bạn của cô không thể không hít một hơi thật sâu.

“Cậu có nghĩ rằng các thầy, cô giáo sẽ nhận ra chúng ta không?” Mộc Lan Yên lo lắng hỏi.

Hà Du liếc nhìn bạn  mình, cậu ấy vẫn chưa học trang điểm cho nên vẫn để mặt mộc, cũng không tăng cân quá nhiều, ngoại trừ mái tóc dài đang buông xõa thì không có gì thay đổi.

“Mới có mấy tháng thôi, sao mà không nhận ra được cơ chứ?”

Hai người đi vào phòng làm việc của giáo viên. Trong sảnh tầng một không có ai, không giống như lúc trước, luôn có học sinh ra vào.

Mộc Lan Yên thấp giọng nói: “Bây giờ mình đã hiểu tại sao trong trường lại có nhiều câu chuyện kinh dị như vậy, quả thật khi trường không có ai trông rất đáng sợ...”

Nghe xong lời này, Hà Du cảm thấy hơi căng thẳng, lấy hết dũng khí nói: “Bình thường các giáo viên đều ở trong phòng này mà, tại sao hôm nay không có ai nhỉ?”

“Ai đang làm gì đó?” Vừa mới dứt lời thì phía sau bỗng vang lên một giọng nữ làm cho hai người giật mình.

“Aaa...” Mộc Lan Yên kêu lên một tiếng rồi sau đó mới phát hiện là giáo viên dạy hóa cũ- Trương Ánh Tuyết.

“Là cô Trương sao? Cô dọa em sợ muốn chết rồi!”

Mộc Lan Yên luôn đứng thứ ba trong lớp về điểm Hóa học, đồng thời cô cũng là lớp trưởng nên có mối quan hệ rất thân thiết với cô Trương.

Hà Du nhìn mắt của bạn mình chợt sáng lên rồi buông tay cô và nhanh chóng chạy lại ôm cô giáo cũ, đây rõ ràng là đồ thấy tình quên nghĩa…

见色忘友”: bỏ bê bạn bè khi say đắm tình yêu mới.

“Ôi, là Mộc Lan Yên, sao em vẫn như trẻ con vậy? Không trưởng thành được thêm chút nào cả.” Cô Trương bất lực xoa đầu Mộc Lan Yên, sau đó nhìn sang Hà Du đang đứng ở bên cạnh, hỏi: “Hai em về thăm trường sao?”

“Dạ vâng, cô Trương, đã lâu không gặp!”

Cô Trương đưa hai người họ đến văn phòng tổ Khoa học tự nhiên. Mộc Lan Yên nhanh chóng đi theo, Hà Du do dự một lát rồi cũng đi theo.

Tổ Văn nằm ở ngay trên văn phòng tổ Khoa học tự nhiên, vì vậy một lát nữa đi lên cũng không quá muộn.

Trong văn phòng tổ Khoa học tự nhiên, Hà Du gặp giáo viên Vật Lý và giáo viên Sinh Học năm hai và năm ba của cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từ tổ Toán cũng đến trò chuyện. Một số giáo viên vây quanh Hà Du và Mộc Lan Yên hỏi han về chuyện học đại học.

Nghe kể về cuộc sống chật vật của các tân sinh viên, các thầy cô nhìn có chút vui vẻ và động viên họ rằng  đại học cũng không khác cấp ba là mấy. Bọn họ vẫn tin tưởng vào năng lực học tập của hai người.

Sau khi ở trong văn phòng tổ Khoa học tự nhiên khoảng hai mươi phút, thầy chủ nhiệm Giang Vệ Niên thấy Hà Du lơ đễnh, liền vỗ vai cô: “Nói chuyện phiếm cùng với các lão già như bọn ta có chút nhàm chán đúng không? Muốn đi tìm cô Lục rồi đúng không? Hahaha..., hẳn là cô ấy vẫn còn đang ở trên tầng đấy, mau đi đi.”

Hà Du ngượng ngùng cười: “Sao có thể nhàm chán được chứ ạ.”

“Ở đây ngoài cô Trương ra thì còn lại đều là các thầy đúng không ạ?” Mộc Lan Yên thẳng thắn nói.

Trương Ánh Tuyết nhìn cô ấy, vừa cười vừa nói: “Nếu còn làm việc ở đây thì tôi  sẽ sớm trở thành một người đàn ông mất. Hà Du còn muốn gặp các giáo viên khác thì cứ đi đi.”

Hà Du cười ngại ngùng, chào tạm biệt các giáo viên tổ Khoa học tự nhiên rồi nhanh chóng rời đi.

Năm học đầu tiên, Mộc Lan Yên học các môn Khoa học tự nhiên, không có sự phân biệt giữa các chuyên ngành nên cô ấy vẫn thường xuyên trao đổi với các giáo viên ở đó, mãi đến năm hai mới phân chia các chuyên ngành.

Hà Du cẩn thận bước lên cầu thang, không dám gây ra quá nhiều tiếng động. Đèn trong văn phòng tổ Văn trên tầng 3  vẫn còn sáng, vẫn còn có vài bóng người đang ngồi trên bàn làm việc.

Hà Du nghĩ vẫn nên gọi Mộc Lan Yên đi cùng thì hơn. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Cô thật sự không dám ngang nhiên đi vào như vậy, cô không quen với các giáo viên tổ Văn, nếu không có Lục nam Giai ở đó thì sẽ rất khó xử.

Cô còn đang đứng do dự ở cầu thang thì đột nhiên có người cầm một chồng bài thi đi ra.

“Hả, là Hà Du sao?” là giáo viên chủ nhiệm của tổ Văn và là bạn của Lục Nam Giai cho nên cô nhanh chóng nhận ra Hà Du, học sinh học lớp Khoa Học Tự Nhiên thường đến gặp Lục Nam Giai trong mấy năm qua.

Hà Du giật mình lập tức đứng thẳng dậy, lễ phép chào cô.

“Lại đến tìm cô Lục sao? Cô ấy đang ở trong phòng đấy.” Lý Ngọc Cầm ôm chồng bài kiểm tra đi xuống tầng, lại nói thêm: “Chẳng trách hôm nay tâm trạng của Tiểu Lục rất tốt, hóa ra là có học sinh cũ tới thăm cô ấy.”

Nghe thấy  vậy thì Hà Du càng thêm xấu hổ, cô chào cô Lý rồi nhanh chóng đi thẳng vào văn phòng tổ Văn mà không dám chần chừ thêm nữa.

Khi cô vào phòng thì đúng lúc Lục Nam Gia đang đứng dậy thu dọn bài thi trên bàn. Nhìn thấy Hà Du thì cô chỉ mỉm cười, chỉ vào bài thi rồi lại chỉ ra cửa.

Hà Du hiểu ý của cô nên gật đầu và yên lặng đợi ngoài cửa, không làm phiền các giáo viên khác.

Vài phút sau Lục Nam Giai đi ra, tây ôm một xấp bài thi.

“Để em cầm giúp cô.” Hạ Du chủ động đỡ đống bài kiểm tra trong tay cô. Lục Nam Giai nhìn cô, cũng không từ chối: “Có nặng lắm không?”

Hà Du lắc lắc đầu. Năm đó, cô rất ghen tị với lớp trưởng vì ngày ngày nào cũng được theo sau Lục Nam Giai ôm tập bài kiểm tra. Cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã  đạt được nguyện vọng của mình rồi.

Hai người sóng vai đi tới phòng họp nhỏ ở tầng 3, lúc này còn có hai giáo viên Lịch Sử khác đang thảo luận gì đó.

Đi đến của phòng họp, Lục Nam Giai lấy lại xấp bài kiểm tra rồi nhẹ nhàng nói với Hà Du: “Tôi muốn tóm tắt bài kiểm tra cuối kỳ này và thảo luận về nội dung của đề thi đầu học kỳ với các giáo viên khác. Có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ.”

“Em ở bên kia chờ cô!” Hà Du chỉ vào chiếc ghế sô pha trên hành lang tầng ba.

Lục Nam Giai nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Hà Du thì khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: ‘Đứa trẻ này vẫn không thay đổi chút nào.’

Hà Du không có việc gì làm nên chỉ ngồi trên ghế sô pha rồi dần dần thả lỏng trong bầu không khí rất đỗi quen thuộc.

Trong ba năm cấp ba, cô đã nhiều lần ngồi đây đợi Lục Nam Giai.

Hà Du không phải người hướng ngoại, cô thích giấu nhiều chuyện ở trong lòng. Trong suốt học kỳ đầu tiên, cô chỉ là một học sinh nghiêm túc trong lớp của Lục Nam Giai. Nhờ một cơ hội…

Mùa đông đầu tiên ở trường Trung Học Số 1, hiếm khi có tuyết rơi dày như vậy ở Thân Thành. Trong khuôn viên trường lớp tuyết dày phủ kín cả bàn chân, đây điều hiếm thấy đối với những đứa trẻ ở phía Nam.

Khi đó còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, mọi người vẫn còn thời gian nên giữa tiết thường chạy xuống dưới sân nghịch tuyết.

Ngày hôm đó lớp trưởng thu bài tập về nhà môn Lịch sử quá muộn nên cậu ấy phải thu vào giờ nghỉ của tiết học thứ ba. Thứ nhất, cậu ấy sợ bị giáo viên mắng. Thứ hai, cậu ấy không thể cưỡng sự cám dỗ của tuyết cho nên  cậu ấy đã nhờ Hà Du đi thu bài tập về nhà thay cậu ấy.

“Làm ơn đi mà, cậu là người có thành tích tốt, nhất định cô Lục sẽ không quở trách đâu.”

“Không phải cậu mới là lớp trưởng sao? Tại sao lại bắt Hà Du đi thay?” Vương Nguyệt bất mãn thay cho Hà Du vì hai người đang định ra ngoài đắp một người tuyết.

Lớp trưởng còn chưa kịp biện hộ thì Hà Du nói: “Không sao đâu, mình đi thay cậu cũng được mà.”

Bây giờ cô đã không còn nhớ tên của lớp trưởng năm nhất cấp ba năm đó nữa. Cô không tiếp xúc nhiều với nam sinh trong lớp, huống hồ chỉ học cùng nhau có một năm. Nhưng cô luôn biết ơn cơ hội mà chàng trai ấy đem lại cho cô.

Khi cô bước vào văn phòng tổ Văn, trên tay ôm bài tập của hơn năm mươi người trong lớp ngày hôm đó, còn mặt cô thì đỏ bừng vì lạnh.

Khi Lục Nam Gia nhìn thấy người mang bài tập lên thì cô đã rất ngạc nhiên.

“Sao lại để em mang bài tập lên vậy? Có nặng quá không?”

Lục Nam Giai dùng mu bàn tay áp vào má Hạ Du: “Bên ngoài rất lạnh phải không?”

Bởi vì sự đụng chạm thân thể này nên người Hạ Du nhanh chóng nóng lên: “Không sao đâu ạ...”

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hạ Du, Lục Nam Gia cười: “Cảm ơn em vì hôm nay đã mang bài tập lên đây.”

“Vậy em về trước...” Hà Du gãi gãi đầu, cảm thấy mình không còn lý do gì ở lại nơi này.

“Đúng lúc tôi sắp có tiết ở lớp bốn, chúng ta đi cùng nhau nhé?” Lục Nam Giai cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế rồi nhanh chóng mặc vào.

Hạnh phúc còn không hết, làm sao Hà Du có thể từ chối được.

Đó là lần tiếp xúc thân thiết đầu tiên của họ bên ngoài lớp học, cả hai lặng lẽ đi đến tòa lớp học. Tiếng cười đùa từ xa vọng lại càng khiến cho sự im lặng trở nên khó xử hơn.

Lục Nam Giai tìm đại một chủ đề: “Sắp đến cuối học kì rồi, chắc mấy ngày nay có rất nhiều bài tập về nhà đúng không?”

“Cũng không nhiều lắm ạ.”

Cô nghe trả lời qua loa này cũng không tức giận, trong giọng nói còn ẩn chứa sự tán thành: “Thật sự không gì có thể làm khó được em.”

Bất ngờ trước lời khen ngợi, Hà Du cười ngượng ngùng.

Hà Du lén nhìn Lục Nam Giai, thấy cô không hề hào hứng khi thấy tuyết: “Cô Lục, cô là người phương Bắc sao?”

Lục Nam Giai không người lại hỏi về chủ đề này, cô quay đầu lại, cười hỏi: “Không phải, sao em lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì, hình như cô đã quen nhìn thấy tuyết rơi.” Hà Du vừa mở miệng hỏi đã đoán sai, không còn muốn nói thêm gì nữa.

“Tôi là người Dĩnh Châu.” Giọng Lục Nam Giai mềm mại: “Nhưng tôi học đại học tại Đại Học Sư Phạm Yến Đại nên đã thấy tuyết lớn hơn như vậy trong bốn năm rồi.”

Không biết là do nhớ quê hay nhờ quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp mà Lục Nam Giai nở nụ cười dịu dàng, giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào mắt Hạ Du, làm cho ngày tuyết rơi kia tươi sáng hơn rất nhiều.

Chiếc máy điều hòa ngoài hành lang rít từng hơi nóng, tô đậm gam màu ấm áp cho thước phim ký ức.

Lục Nam Gia chào tạm biệt hai giáo viên Lịch sử khác và bước ra khỏi phòng họp nhỏ, Hà Du đang nghịch điện thoại di động, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy.

“Chờ rất lâu sao?” Lục Nam Giai nhìn đồng hồ đầy áy náy. Thấy vậy, Hà Du lắc lắc đầu, Lục Nam Giai lại cười hỏi: “Đã mấy tháng rồi em không trở về trường, có muốn đi thăm một chút không?”

Giống như trong quá khứ, Hà Du sẽ không bao giờ từ chối.

Khuôn viên trường vào mùa đông thật trống trải, hai người cứ đi mãi không biết chán. Lục Nam Gia kể về những học sinh mới của cô, Hà Du lại phàn nàn về dữ liệu thí nghiệm của mình.

Mặt trời buổi trưa từ từ sưởi ấm hai người, họ dường như  sắp quên mất thời gian thì Mộc Lan Yên  đứng từ xa gọi Hà Du.

Hà Du có chút xấu hổ, Lục Nam Giai không kìm được đưa tay vỗ vỗ nhẹ mặt cô: “Bạn của em đang tìm em đó, chúng ta... lần sau lại nói chuyện.”

Vậy thì... Cô Lục, tạm biệt.” Hà Du cố gắng che giấu sự miễn cưỡng của mình và chạy về phía Mộc Lan yên. Sau khi chạy được vài bước, cô quay lại thì thấy Lục Nam Giai vẫn đang đứng đó nhìn cô.

Lục Nam Giai không ngờ cô lại quay đầu lại, có chút kinh ngạc nên vừa cười  vừa vẫy tay như muốn nói tạm biệt. Nhìn thấy rõ được nụ cười trên môi của người vừa quay đầu lại, trong lòng của Lục Nam Giai cô có chút ấm áp.

“Hì, được gặp giáo viên mà mình yêu thích hạnh phúc đến mức quên bạn bè luôn sao?” Mộc Lan Yên cố ý trêu chọc Hà Du khi nhìn thấy cô chạy về phía này, mặt mày rạng rỡ như gió xuân.

“Gì cơ? Rõ ràng là cậu gặp cô Trương yêu quý của cậu rồi bỏ lại mình không phải sao?” Hà Du, người đang có tâm trạng rất tốt không khách khí mà đáp trả.

Hai người cười nói vui vẻ đi ra khỏi cổng trường, chuẩn bị đi tới trung tâm thương mại cách đây vài con đường để ăn uống.

Trên đường đi, nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi Hà Du, Mộc Lan Yên không do dự hỏi: “Không phải chứ? Cậu rất vui vẻ khi gặp cô Lục sao? Nói thật đi, cậu có thích cô ấy không?”

“Đương nhiên, mình thích cô Lục.” Hà Du không cần suy nghĩ trả lời.

Nhìn thấy bạn mình dứt khoát như vậy, Mộc Lan Yên nhất thời không nói nên lời.

Thấy cô do dự không nói gì, Hà Du khó hiểu: “Sao vậy? Cậu cũng rất thích cô Trương mà?”

“Sự yêu thích của mình và của cậu có chút khác nhau.”

Hạ Du giật mình dừng lại, hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc: “Ý cậu là sao?”

Mộc Lan Yên cười khẩy, nhún vai ra vẻ thoải mái: “Đúng như những gì cậu đang nghĩ. Nhưng cô Trương đã kết hôn rồi, mình  sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của họ.”

Sau đó, cô ấy nhanh nhẹn chạy lên trước: “Mau đi ăn thôi, mình đi đói rồi!”

“A, đến ngay đây!”

Sự căng thẳng vừa rồi khi nghĩ mình đã bị nhìn thấu dần dần lắng xuống, một chút chua xót lại dâng lên trong lòng.

'Trên thực tế thì nó giống nhau, và mình cũng sẽ không nói với cô ấy…'


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp