Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 9: Tâm sự thiếu niên tựa sương mù (09)


10 tháng

trướctiếp

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Ngư tới thủ đô.

Năm ngoái cô đã đến đây một lần, do Trần Kế Châu dẫn cô đi, còn chụp rất nhiều ảnh danh lam thắng cảnh. Cô không nghĩ rằng nó đẹp như vậy, tàu điện ngầm đông đúc, thời tiết khô nóng và thức ăn không quen.

So ra, cô vẫn thích Nam Thành, thích tình cảm uyển chuyển của Dương Liễu Lâu Tâm Nguyệt và Đào Hoa Phàm*.

*Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, Múa đẹp khiến nhành dương liễu cũng rủ xuống giữa lầu dưới bóng trăng.

Cô xuống máy bay vào buổi trưa, đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm rồi gọi điện cho Trần Kế Châu.

“Em đến thủ đô.” Thẩm Ngư kéo rèm cửa, che đi ánh nắng gay gắt bên ngoài.

"Đến đây công tác?"

"Tới tìm anh."

Đầu bên kia dừng một chút: "Khi nào thì đi, bao giờ thì đến?"

"Đến rồi, buổi trưa nếu rảnh anh ra ngoài một chút, em muốn nói chuyện với anh."

“Đến rồi?” Trần Kế Châu kinh ngạc nói, nhưng một lát sau lại cười: “Sao không nói trước, để anh đi đón em —— Anh còn chưa ăn cơm, em ăn chưa? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Vâng."

Khách sạn Thẩm Ngư ở cách trường Trần Kế Châu không xa, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới.

Cô ở trong phòng đến khi Trần Kế Châu tới mới xuống sảnh. Đẩy cửa khách sạn ra, một luồng không khí khô nóng ập vào.

Trần Kế Châu mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt nghiêm túc đứng dưới mái hiên, thấy cô đi ra, anh ta làm bộ mặt hơi mỉm cười: "Em đến lúc nào?"

"Mới đến."

"Nghỉ phép hàng năm? Em ở đây bao lâu?"

"Hai ngày."

"Hôm qua em cùng mẹ đến bệnh viện làm phẫu thuật, tình hình thế nào rồi?"

Thẩm Ngư nóng đến mồ hôi đầm đìa, sốt ruột nói: “Chúng ta tìm chỗ mát mẻ trước đã.”

Trần Kế Châu nói gần trường học có một nhà hàng thịt nướng mới mở, anh ta muốn dẫn cô đến đó ăn thử, vừa vặn cũng gần nơi này.

Cây cối hai bên đường không che được ánh nắng, Thẩm Ngư hối hận tối hôm qua khi thu dọn hành lý đã không mang dù theo, trước khi ra ngoài phải nên bôi kem chống nắng dày hơn.

Mới ra ngoài một lúc, da cô đã nổi những vết ửng đỏ, sau lưng mồ hôi túa ra như mưa.

Trần Kế Châu vừa đi vừa hỏi tình hình ca phẫu thuật ngày hôm qua của mẹ Trần.

Thẩm Ngư dừng chân lại.

“Sao vậy?” Trần Kế Châu cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô.

“Không có gì.” Thẩm Ngư âm thầm thở dài, nhìn thấy anh ta lại không có chút mắt nhìn nào. Trước khi đi, cô nói rằng cô đến để cãi nhau, nhưng khi họ gặp nhau, cô lại phát hiện ra rằng mình đã hoàn toàn không còn muốn cãi nhau nữa.

Cãi vã có thể giải quyết vấn đề hiện tại của họ, nhưng rõ ràng cũng không thể giải quyết được suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ của Trần Kế Châu.

Đi ngang qua trường học của Trần Kế Châu, con đường phía trước trường đông đúc người và xe.

Thẩm Ngư đứng chờ đèn đỏ rất lâu, cuối cùng cũng đi qua một con đường. Mồ hôi tiến vào lỗ chân lông, hơi ngứa cô rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa: "Còn phải đi bao lâu nữa?"

Trần Kế Châu chỉ chỉ phía trước: "Ngay phía trước."

Thẩm Ngư nhìn thoáng qua cửa hàng McDonald's gần đó, nói: “Ăn cái này đi.” Cô thật sự đã bị cái nắng giữa trưa đánh bại hoàn toàn.

Trần Kế Châu nói: "McDonald có gì ngon?"

Thẩm Ngư cũng không muốn dây dưa với anh ta nữa, đi thẳng về phía cửa tiệm.

Trần Kế Châu vừa định đi theo, trong tiếng xe cộ ầm ĩ lại bị một tiếng nói ngăn lại: "Trần Kế Châu!"

Thẩm Ngư nghe thấy tiếng động thì dừng lại, quay đầu nhìn lại một chiếc Buick đậu bên đường, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế lái, đeo kính mặc áo sơ mi màu xanh đậm.

Trần Kế Châu vội vàng chào hỏi: "Th

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp