Kiều Gia sắp quên mất lần trước hắn bực bội vì cái gì. Nhưng hình như từ lúc Quách Lâm ở lại, trạng thái bực bội, bất an trong hắn chưa có lúc nào dừng lại.
Nằm dài trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, trong đầu Kiều Gia vô thức hiện lên những lời mà Quách Lâm nói ở trên sân thượng.
Sống một cuộc đời của người bình thường...
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới điều đó, hoặc có thể nói là từ rất lâu về trước, hắn đã từng không ngừng tưởng tượng về cuộc sống sau này của mình và Kiều Giản. Hắn định mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, không giàu được, song ít nhất cũng đủ sống qua ngày. Thế nhưng những điều đó chỉ là suy nghĩ. Cho dù ngay cả trong mơ hắn cũng rất muốn quên đi tháng ngày bị người khác tính kế rồi lại tính kế người khác, nhưng chúng tựa như đã khắc vào tận xương cốt khiến hắn muốn quên cũng chẳng quên nổi.
Từ chuyện tự tử của bố hắn đã hiểu, có nhiều chuyện một khi đã xảy ra thì sẽ chẳng thể nào xóa bỏ, cũng đừng hão huyền người khác sẽ quên. Đến khi muốn cố gắng bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, chắc chắn có người "nhắc nhở" hắn về những chuyện bản thân không muốn nhớ tới.
"... Còn có sự lựa chọn khác sao?" Kiều Gia lẩm bẩm tự hỏi, nhếch mép cười tự giễu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn không biết nên nói Quách Lâm ngây thơ hay ngu xuẩn. Đúng là với suy nghĩ của đám cảnh sát, việc làm lại cuộc đời đơn giản như đi nặng vậy. Nhưng quy tắc của xã hội này tàn nhẫn thế nào, chẳng ai rõ hơn hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT