Thực ra Quách Lâm đã nghĩ đến cách giải quyết này, nhưng nghĩ là một chuyện, còn nghe được từ miệng Cảnh Vĩ lại là một chuyện khác. Anh vô thức cau mày, trong giọng nói thoáng có phần dao động hiếm hoi :"Cậu nói vậy tức là cho rằng tôi không nên làm cảnh sát nữa?"
"Ý của tôi không phải thế..." Cảnh Vĩ thở dài :"Nhưng các mối quan hệ của Kiều Gia quá phức tạp, còn tiếp tục, cậu không sợ có một ngày sẽ phải tự tay..." Mấy từ còn lại Cảnh Vĩ không nói hẳn ra, nhưng Quách Lâm cũng đã hiểu.
Kiều Gia là một người thế nào? Hắn vốn sống trong khu vực màu xám giữa hai giới trắng và đen. Sau nhiều năm như vậy, không có khả năng hắn chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, và cũng không có ai trông chờ sẽ có ngày hắn rửa tay gác kiếm. Trước đây hắn là người chỉ điểm của Quách Lâm, và Quách Lâm cũng đã từng hứa hẹn với hắn. Nhưng lời hứa hẹn này chỉ là lời hứa hẹn trên cơ sở quan hệ hợp tác. Nếu thật sự có một ngày Quách Lâm cần ra tay, anh sẽ không do dự chút nào. Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người đã phát triển tới mức này, chờ đến ngày đó, Quách Lâm còn ra tay được nữa sao?
Một người là cảnh sát, một người là tội phạm, điều đáng sợ nhất chính là đến cuối cùng không ai có thể dứt khoát được.
Những lời của Cảnh Vĩ khiến Quách Lâm nhớ lại lần trò chuyện với Kiều Gia lúc trước, đối phương đã nghiến răng nghiến lợi nói với anh một câu :"Kiều Gia tôi có thể chết, nhưng quyết không ngồi tù."
Trong nháy mắt, vẻ mặt lúc giật lấy khẩu súng trên tay anh để đi giết Chó Mực, rồi vẻ mặt khi nói với anh về việc bắt Bào Phong trong khi trên người vẫn dính đầy máu, rồi cả vẻ mặt khi chạy tới cửa nhà anh để thông báo chuyện Hoa Diểu muốn bắt anh trả thù của Kiều Gia... Tất cả chồng chéo lên nhau.
Anh không cách nào phản bác được lời của Cảnh Vĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT